Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 411: Vào tay (1)

“Mạc… Mạc sư huynh.”
Hoàng Mẫn lấy lại bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp đã tái đi, nàng liên tục nháy mắt với Mạc Cầu. “Hiện giờ không phải là lúc xem đồ vật thuộc về ai, trước tiên hãy cứu người đi đã.”
Sắc mặt Tổ Địch càng âm trầm, hắn nhìn Mạc Cầu tức giận. “Mạc sư đệ, ngươi điên rồi phải không? Mau tránh ra.”
“Sư huynh.” Mạc Cầu giữ vẻ mạt lạnh nhạt không động đậy. “Ta có thể tránh ra, nhưng sư huynh thật nghĩ bản thân có thể trốn thoát được sao?”
Nói xong hắn nhẹ nhàng đứng sang một bên để lộ ra một lối đi. Lúc này ba tu sĩ tà đạo ở phía sau đã xông đến gần, ngạc nhiên là bọn họ không động thủ ngay mà đang dừng lại quan sát với vẻ hứng thú.
Sắc mặt Tổ Địch ngày càng khó coi.
“Sư huynh.” Mạc Cầu lên tiếng, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. “Đưa đồ vật cho ta, ta cam đoan ngươi có thể sống. Cuộc mua bán này ngươi không thiệt.”
“Đồ hỗn trướng.”
Tổ Địch rống lên, rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, hắn bấm tay tế phi kiếm chém tới. “Đi chết đi.”
Tinh Hoả Kiếm!
Kiếm vừa ra đã như một dải tinh hoả, người khác chỉ thấy từng điểm hoả tinh mà không nhìn thấy bản thể phi kiếm đâu. Chỗ phi kiếm bay qua để lại một đạo hoả tuyến xích hồng. Phi kiếm biến hoá ngàn vạn giữa trời, sóng lửa trùng điệp bao phủ một phương.
Mạc Cầu không đổi sắc mặt, Âm phong Vô Ảnh Kiếm động niệm mà lên, Âm Sát Thập Nhị Kiếm chợt hiện ra một cỗ âm phong. Âm phong vô hình lại có năng lực thổi hủ vạn vật.
Chỗ Âm lãnh kiếm đi qua Tinh Hoả Kiếm liền bị ngưng trệ, sóng lửa trùng điệp bị dập tắt trong nháy mắt.
Với lĩnh ngộ về kiếm quyết của Mạc Cầu thì hắn đã sớm thoát ly sự lệ thuộc vào chiêu thức, tiến vào cảnh giới biến hoá thần ý. Kiếm xuất, tâm, lực, kiếm, chiêu tương hợp, hết thảy đều hoàn mỹ cân đối, uy lực được phát huy tột đỉnh. Rõ ràng tu vi của hắn không cao, pháp khí cũng không quá mạnh lại có thể dễ dàng khống chế Tổ Địch.
Việc xảy ra không chỉ khiến Tổ Địch biến sắc mà ở phía sau ba tà tu cũng giật mình. Một người trong đó co rút hai mắt, đầu tay áo tế ra một tia ô quang theo sát mặt đất mà tới một cách kín đáo.
Mạc Cầu cúi đầu, một chân giậm mạnh xuống mặt đất.
“Oanh…”
Phương viên hơn mười trượng mặt đất chợt hiện liệt diễm gào thét lao về hướng ô quang kia.
“Bành!”
Pháp khí kia lảo đảo rồi bị mài đi quá nửa linh tính.
“Hảo thủ đoạn!’.
Sắc mặt ba người trở nên nghiêm túc, linh quang hiện ra trên thân, khí tức tăng vọt.
“Sư huynh.” Mạc Cầu không để ý đến điều đó mà tiếp tục nhìn Tổ Địch. “Ý ngươi thế nào?”
“Ngươi…” Khuôn mặt Tổ Địch vặn vẹo. Đúng như lời Mạc Cầu nói, nếu đối phương không xuất thủ, hắn cơ hồ không có hy vọng còn sống. Nhưng muốn hắn giao đồ vật ra ư…
“Sư đệ, ngươi có nghe qua câu nói này không?” Ý niệm vừa động, hắn nở một nụ cười lạnh, lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ.
“Lời gì?” Chân mày Mạc Cầu khẽ nhếch lên.
Tổ Địch cười lạnh. “Thà cho thù giặc, không cho gia nô.”
Vừa dứt lời bàn tay hắn vung lên, ném mạnh đồ vật trong tay về phía sau.
Vật đó nhỏ cỡ nắm tay, bên ngoài phủ một lớp tơ máu, từ trong nó phát ra một cỗ tinh nguyên nồng đậm.
Nội đan!
Thứ này có thể giúp tu vi của người dùng tăng vọt. Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm xuất ra nhanh như thiểm điện nhưng lại không nhanh bằng phản ứng của người khác. Một trong ba người kia há miệng nhả ra một tấm màng nhện bao lấy viên nội đan trong nháy mắt. Hai người còn lại đồng thời tế pháp khí đan xen lẫn nhau chặn Âm Phong Vô Ảnh Kiếm lại.
Kiếm quyết của bọn họ không mạnh nhưng dưới sự liên thủ vẫn có thể ngăn Mạc Cầu lại được. Cùng lúc đó Tổ Địch cười lạnh, thừa dịp nhảy lên lao sang một bên. Trảm Niệm Đao bên hông Mạc Cầu rung rung, ánh mắt đảo qua song rốt cuộc vẫn lựa chọn không động thủ. Hắn chuyển ánh mắt sang ba tu sĩ tà đạo kia.
Ba vị tà tu cũng không để ý đến Tổ Địch mà thu đồ vật lại nhìn Mạc Cầu. Mục đích của bọn họ cũng chính là nội đan.
“Kiếm quyết của đạo hữu thật tinh diệu, chúng ta bội phục.” Một người ôm quyền chắp tay nói. “Nhưng lần này chúng ta lại cao hơn một bậc, chuyện hôm nay có thể bỏ qua chứ?”
Ba người bọn họ có hai người là tu sĩ Luyện khí tầng mười một. Bên phía Mạc Cầu chỉ có hai người, tu vi không cao, Hoàng Mẫn còn mang thương thế. Theo lý mà nói thì đề nghị của bọn họ đưa ra, đối phương không có lý do để từ chối.
Hoàng Mẫn cũng mang ánh mắt mong chờ nhìn Mạc Cầu. Có điều…
“Giao đồ vật ra rồi các ngươi có thể rời đi.” Mạc Cầu lên tiếng lạnh lùng.
Không gian yên tĩnh. Sắc mặt ba người kia dần âm trầm hơn. Một cỗ sát ý nảy nở, thời gian trôi qua, rừng rậm to lớn dường như cũng an tĩnh lại.
Mạc Cầu nheo mắt đứng đó sừng sững. Một khoảnh khắc sau.
“Giết.” Ba cỗ sát cơ đột nhiên bạo khởi.
Một thanh Ô Long Đoạt, một thanh Thị Huyết Kiếm, một viên Bạch Cốt Châu lao ra. Ô Long Đoạt cuốn quỷ yên trùng điệp theo, những nơi nó đi qua sinh cơ điêu linh. Thị Huyết Kiếm quỷ dị khiến cho khí huyết người ta nhìn thấy mà đảo lộn. Bạch Cốt Châu càng cuốn lên trận trận âm phong gào thét mà tới.
“Cẩn thận!”
Hoàng mẫn hét lên sợ hãi, lại không tính đến chuyện đói chiến mà lui lại một bước, sẵn sàng tinh thần bỏ chạy.
Kỳ thực nếu không phải trong thân thể nàng còn có cấm chế Mạc Cầu gieo vào thì nàng sớm đã chạy trốn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận