Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 444: Tu hành

Ngoại môn.
Dược viên.
Có hai vệt độn quang một vàng một đỏ xẹt qua chân trời rồi đáp xuống Dược viên, hiện ra hai thân ảnh. Hai người này chính là Liễu Vô Thương và trưởng lão ngoại môn mới của Thuần Dương Cung, Mạc Cầu.
Chủ quản phụ trách Dược viên đã chờ đợi từ sớm, lúc này bước lên một bước chắp tay ôm quyền. “Đệ tử Trương Tuyệt bái kiến Liễu sư thúc, bái kiến Mạc trưởng lão.”
Người này tóc đã hoa râm, vẻ mặt già nua, Luyện khí mặc dù đạt tới viên mãn nhưng cũng không có khả năng tiến thêm được nữa.
“Ừm.” Liễu Vô Thương gật đầu nhìn Mạc Cầu.
“Mạc đạo hữu, mười nắm tới đây làm phiền ngươi trông coi Dược viên này. Được cái Dược viên này luôn được trông coi rất tốt, ít khi có việc vặt phải làm, ngươi đừng sợ phiền phức.”
“Không dám.” Mạc Cầu chắp tay. “Có được một nơi để an giấc, tĩnh tâm tu hành là Mạc Cầu thoả nguyện rồi, đạo huynh không cần lo lắng.”
“Ha ha…”, Liễu Vô Thương cười lớn. “Ngươi hài lòng thì tốt.”
Nói xong hắn đưa tay chỉ ra phía trước. “Ta dẫn ngươi đi xem động phủ.”
“Được.”
Không lâu sau đó Liễu Vô Thương hoá thành một vệt độn quang rời đi, còn Mạc Cầu đứng trước của động phủ nhìn về xa xa. Chủ quản Trương Tuyệt ở bên cạnh mở miệng.
“Mạc trưởng lão, Dược viên này rộng tất cả ba vạn sáu ngàn một trăm mười ba mẫu, chia làm bốn phương Linh địa, chủng có linh thực, linh dược một trăm hai mươi hai loại, năm sinh số lượng tất cả…”
“Đệ tử phục dịch có hơn ba trăm người, tạp dịch hai ngàn, cứ nửa năm hoặc một năm lại thay phiên một lần…”
Mạc Cầu yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới gật đầu.
Hơn ba vạn mẫu đất mới nghe thì thấy rất nhiều, kỳ thực đó là một phiến diện tích không quá lớn, nhất là đối với các tu sĩ Đạo cơ. Nhưng việc chia làm bốn phương lại có chút hơi lạ.
Dược viên xây tựa vào núi, hội tụ linh khí oa trì, linh dược được trồng trên đó, ba vạn mẫu linh điền kéo dài đến hơn mười dặm. So với chừng ấy diện tích thì số lượng người trông nom lên tới hai ba ngàn cũng không phải là nhiều.
“Có Huyết Lan Chi niên đại sáu trăm năm, linh thực Thiên Linh quả thụ, Ngọc tuỷ mấy trăm năm tuổi… những loại linh thực này có người chuyên chăm sóc.”
Chân mày mặc Cầu khẽ vẩy lên. Trong này có linh dược dùng để luyện chế Trúc Cơ đan, mà lại còn đườc trồng hàng loạt như thế thực sự có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Không hổ là Thái Ất Tông!
Cho hạ nhân lui đi, Mạc Cầu tiến vào động phủ. Động phủ này cũng là nơi linh khí dược viên giao hội, trung tâm trận pháp, linh khí nồng đậm. Chỉ hít sâu một hơi cũng làm cho tinh thần người chấn động.
Hắn cũng nhận ra Tạ Lưu Vân cực kỳ trọng thị một cao thủ luyện đan như Mạc Cầu, đại ngộ cho hắn cũng hơn hẳn các tu sĩ ngoại lai khác. Đó cũng chính là nguyên nhân Mạc Cầu hiển lộ trình độ luyện đan của bản thân.
Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đầu óc hắn suy nghĩ miên man một lúc mới thở ra một hơi, lâm vào định cảnh.
Chuyện đã quyết định thì có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Linh Cữu Bát Cảnh Công!
Tuy nói hắn còn cách cảnh giới Kim Đan rất xa, hy vọng cũng xa vời chẳng kém nhưng cuối cùng Mạc Cầu cũng không cam tâm dừng bước tại Đạo cơ. Công pháp này mặc dù phẩm giai không cao nhưng có hy vọng tiến giai.
Tam Dương Ly Hoả Công hắn vô vọng sở hữu được, ngay cả Tạ Lưu Vân cũng khuyên hắn nên bỏ. Dù sao quy củ trăm ngàn năm qua của Thuần Dương Cung không thể chỉ vì hắn mà phá bỏ.
Ý niệm lưu chuyển, pháp lực trong thể nội dào dạt chảy xuôi, ý niệm trong thức hải cũng đắm chìm vào trong đó.
Linh cữu, âm khí hội tụ. Trong thế giới của phàm nhân, linh cữu thường dùng để chỉ thay cho quan tài nhưng ở đây lại không giống.
Bát Cảnh có nhiều hoả cảnh. Nó là công pháp thuộc hành âm, hoả hành, vừa có thể tiếp nhận U Minh Pháp Thể cùng Huyền Hoả Thập Nhị Cung.
“Hô…”
Gió nhẹ cuốn lên, một sợi âm hoả xuất hiện dưới thân Mạc Cầu hoá thành một đài sen hoả diễm nhẹ nhàng nâng hắn lên. Thần niệm và pháp lực giao hội, quanh người hắn xuất hiện hư ảnh trùng điệp. Khi thì vân hà đầy trời, khi thì hoả quang la huyễn, khi thì vân nghê hồng uyên… còn có thêm âm hoả đố trời, Địa phủ U Minh chi cảnh.
Đây chính là Linh Cữu Bát Cảnh!
Nói là bát cảnh, kỳ thực nó lại là cửu cảnh, chỉ là số chín là số lớn nhất, dùng nó thì có phần lấn cấn nên công pháp mới gọi là Bát cảnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đài sen dưới thân Mạc Cầu dần ngưng thành thực, hư ảnh xung quanh từ từ tán đi không thấy nữa.
Một tháng sau.
“Hô…”
Mạc Cầu mở hai mắt, khẽ thở ra một ngụm trọc khí. Giờ khắc này pháp lực toàn thân hắn đều đã hoá thành Linh Cữu Bát Cảnh Công. So với lúc trước thì hiện giờ pháp lực càng thêm mênh mông, ngưng thực, vận chuyển cũng thêm nhẹ nhõm dễ dàng tự nhiên.
Giống như từng sợi âm phong khi thì nổi lên thức hải, khi thì hạ phù đan điền đồng thời lại cấu kết với tứ chi bách hài. Nhất cử nhất động của hắn đều có pháp lực đi theo. Chỉ dùng ý niệm đã có thể hô phong hoán vũ. Cảnh giới Đạo cơ sở kỳ hôm nay mới chính thức có thành tựu!
Mạc Cầu đứng dậy từ trên đài sen, chân hắn đạp nhẹ, cả người đã xuất hiện trước cửa động phủ. Thân thể hắn như hư như ảo, ngay cả vận tốc nhanh như vậy mà cũng không gây ra phong lãng.
Trải qua rèn luyện pháp lực Đạo cơ, U Minh Pháp Thể của hắn đã tiến thêm một bước. Thân như U Minh, hư ảo khó dò.
Thân pháp võ giả phàm nhân ở trước mặt pháp thuật huyền diệu thế này thật không khác gì trẻ con trong gánh xiếc diễn trò. Coi như không dùng ngoại vật, pháp khí thượng phẩm cũng khó đả thương nhục thân của hắn trừ khi có diệu pháp gia trì nào khác.
Mạc Cầu giơ tay lên, hai mắt nhắm lại.
“Bạch.”
Liệt diễm như kiếm xoay tròn quanh người.
Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm!
Mười hai chuôi kiếm âm hoả ngưng thực như trường kiếm, vang lên tiếng kêu coong coong, kiếm ý chấn động tư phương. Không cần nghiệm chứng hắn cũng cảm giác được, uy năng của môn này đã tăng lên quá nhiều so với lúc trước. Pháp khí thượng phẩm sợ là cũng dễ dàng bị nó xoắn nát. Nếu tập được một kiếm trận thì chỉ bằng vào môn cấm pháp này thôi uy lực đã có thể so với một kiện pháp khí cực phẩm.
“Luyện Khí, Đạo cơ thực sự chênh lệch quá nhiều!”
Cảm thụ được pháp lực phun trào trong thể nội, thiên địa khí cơ vận chuyển, Mạc Cầu không khỏi than nhẹ. Tu sĩ Luyện khí lấy thần hồn thôi động pháp lực, cấu kết thiên địa linh khí, thi triển rất nhiều pháp thuật. Mỗi sai lầm đều khiến pháp thuật thất bại. Còn Đạo cơ… chỉ ý niệm thay đổi đã khiến thiên địa khí cơ đi theo. Phong, lôi, hoả,… chỉ nhấc tay là có thể ra chiêu. Trừ khi sử dụng bí pháp thần thông, còn lại chỉ cần động niệm là xuất ra được.
Uy năng cũng khác xa như ngày và đêm. Tuỳ tiện sử ra một cái hồi phong hoả thuật cũng có thể tạo ra một biển lửa, đốt cháy quân doanh đến vạn người.
Chỗ tốt nhiều như thế, nhưng sau khi cảm thụ pháp lực trong thể nội thì Mạc Cầu lại khẽ thở dài. Hắn đã có công pháp Linh Cữu Bát Cảnh Công giai đoạn Trúc Cơ, đợi thông qua khảo nghiệm là có thể được cấp cả bộ nhưng tiến triển tu vi lại không được như mong muốn.
“Nơi này linh khí nồng đậm nhưng cứ với tốc độ này mà tính, muốn đạt tới Đạo cơ trung kỳ cũng phải mất chừng sáu mươi năm. Con đường tu hành càng về sau càng khó, sợ là đạt tới Đạo cơ hậu kỳ sơ thành thì thọ nguyên đã hao hết mất rồi.”
“Cảnh giới Kim Đan ư? Vô vọng!”
Mạc Cầu lắc đầu, hắn thôi không nghĩ ngợi mấy điểm này nữa.
“U Minh Pháp thể đã tới cực hạn, Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân mà Tạ Lưu Vân nói không biết khi nào mới có thể đạt được đây? Bí thuật thần hồn, Vạn Tượng Phù Đồ đã có chút gượng gạo, Thái Ất Tông không biết có pháp môn tốt hơn hay không. Coi như có thì cũng thuộc về bí truyền của các Cung, mình chỉ là một trưởng lão môn, muốn lọt vào tay thật không dễ dàng gì.”
“Thái Ất Môn rất am hiểu kiếm quyết, xem ra cần phải tranh thủ kiếm được mấy bản, nếu có thể tu thành Kiếm khí lôi âm lại có pháp khí tốt thì gặp Đạo cơ trung kỳ cũng không sợ.”
“Độn pháp, Vân Triện Phù chính là bí truyền Thương Vũ Phái, trước mắt cũng còn sử dụng được.”
“Linh Quan Pháp nhãn…”
Mạc Cầu cúi đầu, ánh mắt suy tư. Thần thông pháp nhãn luôn ít thấy, Linh Quan pháp nhãn truyền lại tử Thái Ất Tông, nếu dung nhập Chân hoả thì uy năng càng mạnh thêm. Điểm này có phần giống với Cửu Hoả Thần Long Tráo. Tu vi càng cao, pháp lực càng sâu, chân hoả càng mạnh, uy năng của hai môn thần thông bí pháp này cũng càng mạnh hơn.
Càng nghĩ Mạc Cầu lại phát hiện thêm, mặc dù hắn sơ nhập Đạo cơ nhưng nắm bắt pháp thuật không hề kém, thậm chí mạnh hơn nhiều tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ khác. Nhờ có thức hải tinh thần có thể cảm ngộ chư pháp, cho nên tu hành công pháp là thứ hắn am hiểu nhất.
Ngược lại, ngoại vật tuỳ thân đã không theo kịp cảnh giới từ lâu.
Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, Trảm Niệm Đao, Trường Hà Kiếm uy năng đã không bằng được pháp thuật. Tuỳ tiện chém một kiếm Lôi Trạch Âm Hoả, ngoài Trường Hà Kiếm ra những cái khác có mà cản được. Lúc thi triển Cửu Hoả Thần Long Tráo, pháp khí đang có càng trở nên vướng víu hơn.
Vạn Quỷ Phiên tuy tốt nhưng chất liệu bản thân nó không phải cực giai, chủ yếu dùng để tạo thành Diêm La đại trận, khoe oai mà thôi. Năm đó Bách Quỷ Tẩu tung hoành một phương cũng là dựa vào sái cái Vạn Quỷ Phiên chứ không phải một cái duy nhất.
“Pháp khí cực phẩm!”
Mạc Cầu ngẩng đầu ra chiều suy nghĩ.
Mấy năm sau.
“Bạch!”
Hai đạo lưu quang xẹt qua chân trời, đáp xuống trước cửa động phủ. Có tiếng quát lớn vang lên.
“Đệ tử Bắc Đấu Cung là Thượng Quan Ngọc Bác, Trác Bạch Phượng có việc cầu kiến tiền bối.”
“Ông…”
Nghe tiếng gọi, cửa động phủ từ từ mở ra, Mạc Cầu từ trong đi ra hỏi.
“Có chuyện gì?”
Hai người vừa đến ngẩng đầu, ánh mắt không khỏi hiếu kỳ. Nghe nói vị trưởng lão này tới đây mấy năm nhưng số lần xuất hiện ra ngoài chưa tới mười lần. Toàn bộ Dược viên chỉ có vài người thấy được mặt mũi của hắn. Có thể nói đối phương chính là một vị khổ tu sĩ.
Đồng thời cũng có chút hơi thiếu trách nhiệm với công việc!
“Bẩm tiền bối.” Trác Bạch Phượng tiến lên một bước, trầm giọng nói. “Thiên Linh quả thụ ngày càng khô héo, trăm mẫu Linh Chi thảo giảm mạnh, người của Dược viên bất lực không có giải pháp, xin tiền bối đứng ra xử lý.”
“Trương Tuyệt đâu?” Mạc Cầu nhướng mày.
“Tiền bối.” Thượng Quan Ngọc Bác thở dài. “Năm ngoái Trương sư huynh đã cáo lão hồi hương không ở đây nữa, hiện giờ có ta cùng sư muội đảm nhiệm việc ấy.”
Giọng nói đối phương đã có vài phần không khách khí.
“A!” Mạc Cầu ngây người, một tia xấu hổ chợt loé lên nhưng cũng biến mất rất nhanh. Đến lúc ấy hắn mới để tâm quan sát kỹ người tới.
Một nam một nữ trước mặt này đều có tướng mạo bất phàm, khí chất xuất chúng, tuổi tác mặc dù không lớn nhưng cũng đã tới Luyện khí viên mãn. Khí lực trên người như mặt trời đương lên. Nhìn thấy bọn họ, Mạc Cầu lại nghĩ tới Vương Kiều Tịch lúc trước, bọn họ đều là dạng thiên chi kiêu tử. Chỉ là so với Vương Kiều Tịch thì trên người bọn họ hơi thiếu trầm ổn và nhiều hơn vài phần lăng lệ.
“Các ngươi đến từ Bắc Đấu Cung?”
“Không sai.” Trác Bạch Phương gật đầu. “Sư huynh cùng ta là đệ tử chân truyền của Bắc Đấu Cung, phụng mệnh đến trông coi Dược viên ba năm để đổi lấy công đức.”
Bắc Đấu Cung thiện sát phạt, Bắc Đẩu Thất Sát Kiếm cũng là bí thuật sát phạt hàng đầu ở Thái Ất Tông. Đệ tử chân truyền… Thảo nào mà khí tức trên người bọn họ lại sắc nhọn như vậy, thái độ với Mạc Cầu cũng không quá khách khí.
Hai người này có khả năng tấn thăng Đạo cơ rất lớn, đến lúc đó sẽ không khác gì Liễu Vô Thương. Luận thân phận, địa vị đều cao hơn tu sĩ ngoại lai như Mạc Cầu, tất nhiên là không e dè một trưởng lão ngoại môn như hắn rồi.
Suy nghĩ một lát rồi Mạc Cầu nhẹ nhàng gật đầu.
“Dẫn ta đến đó.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận