Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 262: Thượng gia

Mấy tháng sau, trời chuyển sang mùa đông giá rét, thỉnh thoảng chân trời lại có tuyết trắng bay xuống. Trên quan đạo, tinh binh Lục phủ đang giục ngựa lao nhanh đánh động bách tính để đường đi được thông suốt. Ngoài thành mười dặm, Lục phủ chủ, Lục Dung, gia chủ các thế gia, chưởng môn các môn phái đều có mặt ở trong đình viện.
Đình viện không lớn nhưng những người có thể đi vào đều là những nhân vật có thanh danh vang dội.
“Tới rồi sao?”
“Nhanh!”
Sau tiếng hỏi thăm ngắn gọn, không có người nào tiếp tục lên tiếng. Một lúc sau...
“Cộc cộc... cộc...”
Tiếng vó ngựa vang lên từ xa. Mọi người đưa mắt nhìn, cuối tầm mắt dần xuất hiện bốn con dị thú mọc một cái sừng ở trên trán. Mấy con dị thú được khoác lân giáp trên người cao chừng tám thước, kéo theo một cỗ xe có thể so với một căn phòng đang chạy nhanh tới. Từ xa nhìn lại cũng thấy được kim ngọc nạm khảm vào xe đang tỏa sáng. Phía sau còn có hơn mười kỵ sĩ đi thành hàng, người nào cũng mạnh mẽ, tuấn mã cưỡi lên đều là loại ngày đi ngàn dặm.
Đoàn người xe di chuyển để lại phía sau một làn khói bụi xen với một lá cờ lớn. Trên lá cờ có một chữ Thượng!
Nam Lĩnh Thượng gia. Người trong thế tục ít nghe thấy cái tên này nhưng ở thế giới tu Tiên, đây là một cái tên có tiếng tăm lừng lẫy. Thượng gia truyền thừa năm trăm năm, đời nào cũng có tu Tiên giả. Phóng mắt khắp cả Tấn quốc cũng không có nhiều thế gia được như thế.
“Xuy!”
Mã phu gào to, dị thú độc giác dũng mãnh dừng chân, cỗ xe cũng theo đó dừng lại.
“Lạch cạch...”
Cửa xe mở ra, có một cái thang dài trượt xuống, mấy vị nha hoàn lần lượt đỡ ba người xuống. Người đi giữa là một trung niên râu dài ba tấc, thấy đội ngũ đang chờ nghênh đón thì mỉm cười.
“Lục huynh, từ biệt mấy năm rồi chúng ta mới lại gặp mặt.”
“Thượng huynh, lần đó từ biệt khiến Lục mỗ vẫn thường nhớ tới, lần này nhất định phải ở phủ Đông An lâu lâu một chút mới được.” Lục phủ chủ bước tới trước cười lớn. “Cũng là để cho ta được tỏ tình hữu nghị.”
“Lục huynh khách khí quá.” Người vừa đến vuốt râu rồi chìa tay chỉ về hai người một nam một nữ ở phía sau. “Đây là tiểu nữ Vân Nhu, con trai của gia huynh Vân Tường.”
Thượng Vân Nhu tư thái yêu kiều, vẻ mặt dễ gần, đôi mắt như nước hồ, trong khi Thượng Vân Tường dáng dong dỏng cao, khí vũ hiên ngang, hàng lông mày như kiếm tản ra uy thế khiếp người. Khí thế trên thân hai người ẩn cùng thiên địa, hoàn toàn khác với cao thủ Tiên thiên, hiển nhiên hai người đều là tu Tiên giả.
Hai người bọn họ cúi mình, chắp tay thi lễ với Lục phủ chủ.
“Xin chào thế thúc!”
“Tốt, tốt lắm.” Lục phủ chủ cười gật đầu, đưa tay nâng hai người lên rồi vung tay áo. “Chúng ta trở về rồi nói chuyện. Đã mấy năm không gặp, ta có rất nhiều chuyện muốn nói cho Thượng huynh nghe. Đúng rồi...”, hắn vỗ nhẹ trán rồi quay ra nhìn Lục Dung, Lục Mộc Hủy ra hiệu.
“Các ngươi mau tới gặp thế thúc. Ta và Thượng Mặc huynh kết bạn với nhau trên tiên đảo từ lúc còn trẻ tuổi, bây giờ đã có máy chục năm giao tình. Dung nhi, lúc ngươi còn trẻ thế thúc cũng từng bế ẵm đấy, chỉ là ngươi không nhớ mà thôi.”
Mấy người trong Lục phủ nghe xong thì đều tiến lên chào.
“Ha ha...”, Thượng Mặc cười lớn. “Không cần khách khí như thế, Lục huynh, chúng ta vừa đi vừa nói.”
“Tốt.”
“Mời!”
“Mời!”
Bên trong Thiên Điện, đồ ăn đã đưa lên quá năm món, rượu cũng được ba tuần, thế hệ tuổi trẻ đều đã lui ra ngoài đình viện ngắm cảnh, chỉ còn hai vị trưởng bối còn ngồi trên bàn rượu nói chuyện.
“Nhìn thấy bọn chúng, ta lại nhớ thời chúng ta còn trẻ.” Thượng Mặc vuốt râu, vẻ mặt cảm khái. “Năm đó chúng ta cũng thế, hồn nhiên và ngây thơ không biết thế sự gian khổ ra sao, còn tưởng tiến vào tiên đảo là đã chân chân chính bước vào cánh cửa tu hành, không biết rằng đó mới là lúc chúng ta bắt đầu trưởng thành. Đáng tiếc...”
“Đáng tiếc, bây giờ chúng ta bị tục sự quấn thân quá nhiều, hành ngày đều có biết bao nhiêu việc phải lo, đâu còn chí khí hào hùng như ngày xưa nữa.” Lục phủ chủ tiếp lời. “Nhưng có ai mà không có một thời tuổi trẻ nhiệt huyết như vậy, có đôi khi gặp trắc trở lại là chuyện tốt.”
“Lục huynh nói đúng lắm.” Thượng Mặc gật đầu, thu ánh mắt đang nhìn mấy người trẻ tuổi lại rồi nghi ngờ nói. “Dung nhi nhà ngươi hình như không có tình cảm với Vân Tường thì phải.”
Việc này hai người trước đó đã từng nói qua.
“Thực không dám giấu.” Lục phủ chủ hơi biến sắc. “Dung nhi cứ muốn đi tiên đảo một lần. Sợ là nó không chịu đau khổ một lần thì không biết ở nhà tốt như thế nào.”
“Ồ...”, Thượng Mặc hơi nhăn mày lại. “Nói như thế là Vân Tường nhà ta không có phúc khí mà thôi. Với thiên phú của Dung nhi, chưa chắc đã không thể bái nhập vào Tiên tông.”
“Không thể nói như vậy.” Lục phủ chủ lắc đầu. “Nha đầu nhà ta tính tình quá cố chấp, nếu cứ gò ép sợ là có thành hôn cũng không phải chuyện tốt;. Còn về việc bái Tiên tông...”
Hắn than nhẹ, biểu cảm đối với việc này cũng không dám chờ đợi nhiều. Thượng Mặc cười không nói. Sau một lúc hắn mới mở lời.
“Bắc Hải chính là hài tử không có thiên phú phải không? Nghe nói hắn còn được gọi là Lục Phong Tử?”
“Không sai.” Lục phủ chủ gật đầu. “Từ thuở nhỏ tính khí Bắc Hải đã cứng rắn, chỉ tiếc nó không có thiên phú tu Tiên. Hiện giờ mặc dù đã thành tựu Tiên thiên, luyện thành cương khí nhưng có thể hóa thành pháp lực Tiên gia hay không còn chưa biết được.”
“Đúng là vậy.” Thượng Mặc gật đầu. “Dùng võ nhập đạo trước giờ không có mấy người thành công. Dù là với chúng ta hay với đám người phàm tục kia cũng thế.”
“Thượng huynh khiêm tốn rồi.” Lục phủ chớp mắt. “Nhà khác là như thế, nhưng Thượng gia lại có niềm tin rất lớn với việc để cho võ giả Tiên thiên bước vào đạo đồ.”
“A...”, Thượng Mặc cười khẽ, hắn thả chung rượu trong tay ra, lâm vào trầm mặc một lúc mới nói. “Lục huynh cũng biết, biện pháp của Thượng gia có rất nhiều thiếu sót. Một khi hành pháp, cùng lắm cũng chỉ lên được đến Luyện khí tầng sáu mà thôi.”
“Không sao.” Hai mắt Lục phủ chủ sáng lên. “Cả đời Bắc Hải chỉ mong có thể bước vào đạo đồ, chỉ không rõ hắn có phúc phận ấy hay không thôi.”
Thượng Mặc gõ lên mặt bàn rồi đột nhiên nói. “Thượng gia ta có bí thuật nên mới có thể duy trì truyền thừa không dứt, Lục huynh có phương pháp tế luyện đạo binh có được từ Lục tiền bối, không biết... Hai bên có thể trao đổi hay không?”
Lục phủ chủ nghe xong thì nghiêm sắc mặt, hắn chậm rãi dựng thẳng lưng lên. Hắn vốn định lấy việc thông gia của hai nhà để Bắc Hải được bước vào đạo đồ, nhưng xem biểu hiện của đối phương thì họ không chỉ muốn như thế. Mang bí pháp áp đáy hòm của hai nhà ra trao đổi không phải việc nhỏ.
Có điều...
“Thượng huynh, liệu có làm chủ được không?”
“Ha ha...”, Thượng Mặc cười to. “Lục huynh, ngươi nghĩ ta tay không mà tới sao. Nếu Lục huynh đồng ý, ta có thể thiết đàn hành pháp, có thể đồng ý.”
“A!” Lục phủ chủ chớp mắt. “Xem ra Thượng huynh đã có chuẩn bị trước khi đến đây rồi.”
“Thực không dám giấu.” Nét mặt Thượng Mặc khẽ biến đổi, rồi hắn than nhẹ. “Nội bộ Thượng gia ta xảy ra chút phiền phức, cho nên ta cùng đời sau của huynh trưởng chắc sẽ rời đi Nam Lĩnh sơn mạch. Cuộc sống sau này sợ là còn phiền đến Lục huynh nhiều.”
“Ồ?” Lục phủ chủ thốt lên kinh ngạc, ánh mắt không giấu được một tia vui mừng nhưng nhanh chóng bị đè xuống. “Như thế là việc không phải không thể cân nhắc.”
“Đúng rồi.”
“Thượng huynh, ngươi xem việc của Bắc hải và Vân Nhu liệu có được không?”
“Hai đứa nó...”, Thượng Mặc ngẩng đầu nhìn về phía hai người trẻ tuổi đang đùa giỡn ở xa rồi gật đầu. “Cũng xem như xứng đôi. Có điều Vân Nhu nhà ta là một viên ngọc quý, chỉ sợ Lục huynh không nỡ sắm lễ hậu cho hài tử của mình mà thôi.”
“Ha ha...”, Lục phủ chủ cười lớn. “Thượng huynh, ngươi chắc là đang nói đùa rồi. Đối với chúng ta, những vật phàm tục chẳng lẽ lại không bỏ được hay sao. Nếu không ngại thì xin hãy cứ nói ra xem huynh muốn gì?”
Hắn biết rõ, cái gọi là lễ hỏi trong lời đối phương cũng chỉ là cái cớ để hai nhà có ý kết minh, còn sau đó là đối phương muốn xem xem hắn có thể rộng lượng được đến đâu.
“Lúc chúng ta tới có nhìn thấy một ngọn núi, mặc dù nó từng bị cháy lớn nhưng thế núi không tệ.” Thượng Mặc lộ vẻ suy tư, vuốt râu nói. “Nghe nói trên núi đó từng có một môn phái giang hồ tên là Linh Tố Phái ở, không biết Lục huynh có thể bỏ đi thứ mình yêu thích như thế không?”
“Linh Tố Phái, Dược Cốc.”
Cái tên này vô tình làm Lục phủ chủ nhíu mày. Cái chết của cha hắn đúng là có quan hệ với Dược cốc.
Hắn đè tạp niệm trong người xuống rồi đáp. “Thượng huynh muốn có ngọn núi đó sao? Việc này dễ thôi, để ta an bài cho người dưới, chỉ không đầy một tháng là có thể sửa sang lại chỗ đó.”
“Đa tạ.” Thượng Mặc chắp tay. “Dù sao đó chỉ là một ngọn núi, lo việc cho hậu bối sợ là chưa đủ, không biết phía huynh có thể đưa thêm một chút sự vật hay không. Không cần Tiên vật, chỉ cần là vật phàm tục cũng được.”
“Việc đó không khó.” Lục phủ cười cười. “Chỉ cần Thượng huynh muốn, ta sẽ dốc toàn lực. Vì việc của Vân Nhu và Bắc Hải, ta sẽ xây ở đó một tòa cung điện xa hoa.”
“Sợ là sẽ tốn hao không ít tiền tài...”
“Không sao, chúng ta tự có biện pháp giải quyết.”
“Cửa son rượu thịt thối, ngoài đường người chết cóng...”
Bên trong một tòa thạch đình, Đổng Tiểu Uyển nhìn đám lưu dân dưới đường không khỏi sinh lòng cảm khái. “Sư đệ đúng là văn hay võ giỏi, câu thơ này thật đúng hoàn cảnh khiến người ta sinh lòng bi thương.”
“Ta có nói qua câu này sao?” Mạc Cầu ngạc nhiên. “Chắc là ta quên rồi.”
“Ngươi đúng là quý nhân nên quên nhiều chuyện.” Đôi mắt đẹp của Đổng Tiểu Uyển chớp động, trên mặt lộ ra một nét nữ nhi thường tình hiếm thấy. “Lại nói, ngươi định bỏ hết gia nghiệp để đi theo chúng ta sao? Ngươi không để ý đến vị Tần sư tỷ của mình nữa rồi?”
“Tần sư tỷ tự có tính toán của nàng. Còn về phần ta, ta là một người cô đơn, nào có gia nghiệp gì.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ngược lại, ta rất có hứng thú với chốn Tiên đảo tu hành mà sư tỷ nhắc đến. Sư tỷ, tiền bối đồng ý để ngươi đi sao?”
Theo như hắn biết, lần đi Tiên đảo này gian khó muôn trùng, coi như thuận lợi cũng phải mất tới mấy năm. Đổng Tịch Chu đã được chữa khỏi ám tật nhưng thời gian còn tại thế cũng không nhiều nữa. Lần này đi, rất có thể sẽ là vĩnh biệt.
“Ngươi không hiểu.” Đổng Tiểu Uyển sa sầm nét mặt, nàng lắc đầu. “Cả đời cha ta vẫn luôn mong ta có thể đến đó để... tìm mẹ ta. Nếu ta không đi, sợ là ông ấy sẵn sàng chết trước mặt ta nữa.”
Mạc Cầu gật đầu. Với tính cách bướng bỉnh cực đoan của Đổng Tịch Chu, hắn có khả năng làm mấy chuyện như vậy thật.
“Nhị tiểu thư không bảo lúc nào thì đi ư?”
“Nhanh thì một hai tháng, chậm thì qua mùa động này. Tóm lại nàng đã thấy người của Thượng gia, cũng đã nói rõ với phủ chủ rồi, cũng nên đi thôi.”
Đổng Tịch Chu nghiêng người về phía trước, vươn tay vịn vào lan can, vẻ mặt u sầu. “Ta chưa rời khỏi phủ Đông An bao giờ, không biết cái chỗ gọi là Tiên đảo kia rốt cuộc ra sao?”
“Cứ đi là sẽ biết thôi.” Mạc Cầu lại không lo lắng gì, hắn như lãng tử, muốn đi là đi thôi.
Đang định nói thêm gì đó thì động tĩnh ở dưới khiến hai người chú ý.
“Phủ chủ có lệnh, thuế má năm nay tăng thêm bốn thành. Người nào không tuần thủ sẽ bị hỏi tội.”
Âm thanh vang lên từ miệng người cưỡi ngựa chạy dọc con phố khiến mọi người xôn xao. Thời gian nộp thuế còn chưa tới, lượng thực trong nhà bách tính không còn nhiều, bây giờ lại tăng thuế lên thêm bốn thành nữa ư. Việc này... Có khác nào tai họa!
Hai người Mạc Cầu cũng không khỏi nhíu mày rồi liếc nhìn nhau. Phủ Đông An trải qua năm đại hạn, tai họa không ngừng giáng xuống. Ôn dịch lan ra khắp các phủ huyện, bách tính chịu nạn nộp thuế bình thường đã khó khăn, giờ còn tăng thêm bốn thành thì có khác thì muốn lấy tính mạng người ta?
Lục phủ định làm cái gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận