Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 467: Phá trận (3)

Lực lượng lôi đình chí cương chí dương vốn là khắc tinh của hết thảy âm hồn tà vật, quỷ mị chi pháp. Kiếm quang chói mắt nổ tung giữa trời, mây đen tản mát, ánh sáng mặt trời lại một lần chiếu xuống mặt đất.
Mạc Cầu đứng giữa không trung, da thịt trên tay nứt nẻ, cả người bốc khói trắng, khí tức giảm xuống tận cùng.
Hắn có Thiên Lôi Kiếm đã mấy chục năm, ở cảnh giới luyện khí đã có thể mượn nhờ lực lượng của thiên lôi, sau khi có được pháp môn Mạc Cầu vẫn tìm cách luyện kiếm phôi trở thành pháp bảo chân chính. Hiện giờ khoảng cách tới lúc trở thành pháp bảo vẫn còn xa, nhưng hắn cũng thu hoạch được một chút thành quả. Tiếc là cái giá phải trả vẫn lớn.
Hiện giờ tình trạng của hắn không ổn, tu sĩ luyện khí đại thành là có thể mang hắn ra chém giết tuỳ ý. Nhưng kết quả thu được cũng đáng giá. Vương Lâm Xuyên mạnh mẽ như vậy nhưng nhận phần lớn uy năng của Thiên Lôi Kiếm thân thể đã vỡ vụn tại chỗ. Vương Thủ không chỉ có hồn phách tiêu tán mà Vạn Quỷ phiên hắn ẩn nhờ cũng bị chia năm xẻ bảy.
Người khiến Mạc Cầu ngạc nhiên chính là vị Hạ đạo hữu kia. Hiện giờ đối phương chỉ bị hôn mê mà thôi. Tại sườn núi Minh Đình lúc này đang có một nhóm người của Vương gia tập trung lại.
“Tiền… tiền bối xin tha mạng.”
Một gia nhân tóc hoa râm run rẩy bước tới, thận trọng nói. “Tiền bối tha mạng! Chúng ta cũng bị Vương Thủ bức bách chứ không đồng lòng nguyện ý.”
Mạc Cầu cúi xuống nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tiền bối.” Lão giả nghiến răng. “Bên trong chúng ta đúng cũng có người nguyện ý trợ giúp bọn họ, nhưng phần lớn vẫn là những người vô tội bị bắt ép mà thôi. Mong tiền bối minh xét.”
Nói xong hai đầu gối lão mềm nhũn, lão quỳ rạp xuống đất. Sau lưng lão có người thấp thỏm luống cuống làm theo, cũng có người để lộ ánh mắt ngoan lệ, nhưng tất cả đều không có ai dám phản kháng.
Sau khi ba vị Đạo cơ người chết người bị thương, quyền khống chế trận pháp đã không còn nằm trong tay bọn họ nữa.
Đưa mắt nhìn đám người một lượt, Mạc Cầu khẽ lắc đầu. Như lời lão giả kia nói, trong đám người này có lẽ thật sự còn có người giữ được lòng thiện, đối mặt với việc huyết tế bách tính toàn thành bọn họ cũng thấy không đành lòng nhưng bảo họ hoàn toàn vô tội thì thật buồn cười.
“Trước khi…”
Âm thanh ngưng bặt, một luồng khói đen nồng đậm xuất hiện giữa sườn núi, nó tiếp tục quét ngang dân chúng trong thành như lúc trước, xuôi theo ngọn núi không tha một ngóc ngách nào. Bên trong ngọn núi cũng bị càn quét qua lại kỹ càng. Tiếng kêu gào, chửi rửa lại vang lên liên tiếp.
“A!”
“Tha mạng! Tha mạng!”
“Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Chẳng bao lâu sau những người bị luồng khói quét qua đã trở thành bạch cốt. Vương gia to lớn nếu không lưu lại huyết mạch từ trước thì hôm nay xem như bị diệt tộc. Mạc Cầu đứng sững giữa hư không, một lúc lâu mới hoàn hồn.
Hắn chưa triệt hồi trận pháp thả hai người Tang Thanh Hàn ra mà hoá thành độn quang lướt nhanh về phủ đệ của Vương gia. Vương gia lập tộc đã ba trăm năm, thời gian xưng bá Minh Đình Sơn thành cũng cả trăm năm nay, tích lũy tất nhiên không thể tầm thường được. Việc hôm nay xảy ra bọn họ chắc cũng đã có ý rời đi, đồ vật đều tập trung lại một chỗ. Việc này càng tiện cho Mạc Cầu.
Linh thạch, đan dược, pháp khí…
Bên trong thiên điện, mọi thứ đập vào mắt Mạc Cầu còn có thêm mấy túi trữ vật căng phồng, có điều những thứ này Mạc Cầu không quá hứng thú, hắn dùng thần niệm quét qua rồi thu lấy toàn bộ ngọc giản, bí tịch. Sau nhiều năm tích lũy, Vương gia góp nhặt được không ít công pháp. Mạc Cầu lọc ra những pháp môn mình có thể dùng được, thần niệm đảo qua rồi khắc lên màn sáng trong thức hải.
Hắn muốn xem các pháp môn này cần bao nhiêu tinh quang để cảm ngộ, dựa vào đó cũng thấy được phẩm giai của chúng. Tuyệt đại đa số mọi thứ đều có thể dùng được.
“Ông…”
Mặt đất, hư không dường như cũng khẽ run rẩy. Sau một khắc…
Một tầng huyền quang màu ám trầm từ xa xuất hiện, dùng tốc độ kinh người mà ngưng tụ lại để lộ ra một bóng người lắc lư, sau vài cái lấp loé đã hiện ra trước mặt hai nữ nhân. Người này chính là Mạc Cầu, gương mặt hắn không giấu được sự phấn khích nhưng chỉ nở nụ cười nhạt.
“Mạc sư huynh.”
“Mạc tiền bối.”
Tang Thanh Hàn và Trác Bạch Phượng chớp mắt, chỉ thấy Mạc Cầu gật đầu. “Sự việc đã được giải quyết xong.”
“Giải quyết như thế nào rồi?” Tang Thanh Hàn vội hỏi, rồi nàng liên tục khoát tay. “Giải quyết được là tốt, dùng cách gì cũng không quan trọng nữa. Mạc sư huynh quả thực là người thâm tàng bất lộ.”
“Không có gì.” Mạc Cầu lắc đầu. “Mạc mỗ biết một chút về trận pháp, người nhà họ Vương tuy thực lực mạnh nhưng lại không hiểu cách vận dụng lực lượng của trận pháp ra sao.”
“Cho nên…”
Hắn cười nhạt một tiếng.
“Mượn nhờ trận pháp để giải quyết vấn đề không khó, chỉ tiếc là ta cũng không khống chế triệt để trận pháp được, không cứu được ai.”
“Người của Vương gia đều đáng chết.” Trác Bạch Phượng cất giọng lạnh lùng, sát ý trong người còn chưa nguôi đi.
“Không sai.” Tang Thanh Hàn cũng tỏ vẻ lạng lùng, nàng gật đầu phụ họa. “Lấy bách tính toàn thành để huyết tế, người của Vương gia đã sớm phát điên rồi, phải chém tận giết tuyệt mới là đúng lý. Mạc sư huynh, ngươi không cần vì việc đó mà tự trách mình.”
“Việc đã đến nước này có nói gì cũng vô dụng.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta đã thu trận pháp lại, sư muội hãy đưa tin về tông môn rồi kiểm tra lại đồ vật Vương gia lưu lại xem sao.”
Hai nữ nhân liếc nhìn nhau rồi chậm rãi gật đầu. “Được.”
Đến lúc ba người cùng xuất hiện tại nơi tập kết đồ của Vương gia, linh quang hiện ra sáng chói, Trác Bạch Phượng vốn đang ủ rũ cũng hốt hoảng.
“Sư huynh…”
Đôi mắt đẹp của Tang Thanh Hàn chớp động. “Vương gia mưu mô đã bị ngươi phá, chúng ta cũng nhờ ngươi mới được cứu, những đồ vật này nên thuộc về ngươi mới phải.”
“Ừm, lưu một chút đồ để bàn giao lại cho tông môn là được.”
Nàng nhìn ra Mạc Cầu không hề động tâm đến những thứ kia, chí ít là đại bộ phận trong đó không hề làm đối phương bận tâm. Đối mặt với một kho báu lớn như thế mà Mạc Cầu có thể bình thản không tham, định lực của người này thật mạnh mẽ.
“Thôi được rồi.” Mạc Cầu sờ cằm rồi nói. “Ta không rõ quy củ tông môn thế nào, nhưng có thể phá được âm mưu ở đây cũng là nhờ có hai vị kéo dài thời gian mới làm được. Đồ vật không dùng hết để nộp lên trên thì chúng ta chia nhau là được.”
Hiện giờ những thứ quan trọng đều đã nằm trong tay hắn, một chút ngoại vật còn lại hắn không quá bận tâm. Chẳng bằng nộp lên tông môn để đổi lấy một vài thứ cần thiết. Mạc Cầu xem ra hai nữ tử kia nghĩ mình lập được đại công mà lại coi nhẹ vật ngoài thân.
“Mạc sư huynh…”, Tang Thanh Hàn há mồm, vẻ mặt phức tạp, “thật khiến người ta bội phục.”
Tu vi người này không cao nhưng thực lực bất phàm, chính là cao thủ có thể thi triển Kiếm Khí Lôi Âm, lại còn rất tinh thông thuật luyện đan, thông hiểu trận pháp, hình như đối với lĩnh vực yển sư khôi lỗi và luyện khí cũng đều có hiểu biết nhất định. Ngay cả phẩm tính cũng khiến người khác khâm phục.
Người này gặp nguy không loạn, trầm ổn rộng lượng, không kiêu ngạo không tự ti, trọng nghĩa lại can đảm…
Sư tỷ nói không sai, có thể lấy làm lương phối.
Ý niệm vừa hiện ra trong lòng khuôn mặt nàng đã hơi đỏ lên, vội chuyển sang nói về chuyện khác. Trong kho có rất nhiều đồ vật, hai người nhiều lần từ chối để nhường lại cho Mạc Cầu, tuy thế nhưng hai người vật thu hoạch được không ít.
Sau khi tiến giai Đạo cơ, muốn có được đồ mình cần không phải là việc dễ dàng, lại thêm các nàng cũng không hẳn đã là người xuất sắc trong cùng trang lứa. Tích lũy nhiều năm không được bao nhiêu. Lần này thu hoạch làm hai nàng rất thoả mãn.
“Sư tôn.”
“Văn tiền bối.”
“Tiền bối.”
Nhận được tin tức, Thái Ất Tông phản ứng rất nhanh, chẳng bao lâu đã có độn quang vượt qua chân trời hạ xuống đỉnh núi Minh Đình.
“Ừm.” Kim đan tông sư Văn Chử dáng người cao lớn cường tráng, nghe mấy người chào hỏi xong thì gật đầu. “Làm tốt lắm.”
Nói xong hắn nhìn về phía Mạc Cầu. “Ta có nghe nói đến tên của ngươi. Mấy năm gần đây Thuần Dương Cung xuất hiện một cao thủ luyện đan, thật không ngờ ngươi còn thông hiểu trận pháp. Đúng là hậu sinh khả uý.”
Thân hình đối phương khôi ngô cao lớn nhưng giọng nói lại nhu hoà như làn gió mát thổi qua sơn lâm, cây cối vang lên xào xạc, cái này giống như một loại thần thông gì đó của Ất Mộc Cung thì phải.
“Không dám.” Mạc Cầu khom người. “Vãn bối chỉ biết chút ít, may mắn là người Vương gia bất thiện cho nên Mạc mỗ mới chiếm được tiện nghi mà thôi.”
“Ừm.” Văn Chử gật đầu rồi nở nụ cười khẽ. Đương nhiên hắn không nghĩ sự việc chỉ đơn giản như vậy. Người nhà Vương gia dù không hiểu trận pháp thì cũng phải tường tận trận pháp nhà mình. Loại tình huống như thế mà vẫn bị đối phương cướp đi quyền khống chế trận pháp thì đủ thấy chênh lệch thế nào, nhưng hắn cũng không muốn nhiều lời thêm nữa.
“Vương gia huyết tế toàn thành, hành động lần này có thể xem là đã phát điên rồi, các ngươi tuy không cứu được bách tính nhưng cũng khiến kẻ thủ ác phải trả giá, xem như không tệ.”
Sau khi khen ngợi thêm mấy câu, hắn giơ tay lấy ra một cái ngọc giản rồi nhẹ lắc đầu. “Không ngờ Vương gia lại có quan hệ với Diêm La Tông, lại ma luyện Vạn Quỷ Phiên, sớm biết như thế chúng ta đã xử lý chúng rồi.”
“Tiền bối.” Mạc Cầu giật mình, nhịn không được vội hỏi. “Diêm La Tông kia lại lịch thế nào?”
“A…”, Văn Chử ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu, linh quang trong mắt như hoá thành thực chất. “Sự việc liên quan đến Diêm La Tông diễn ra đã lâu, ta cũng không rõ ràng, nhưng có rất nhiều tông môn cổ đều có môn quy, thấy môn giả của Diêm La Tông thì đều giết không tha.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại.
“Ha ha…”, Văn Chử thấy vậy thì cười khẽ, hắn đoán được đối phương có lo âu nên cười bảo. “Không cần lo lắng, theo ta được biết thì truyền thừa của Diêm La Tông đã biến mất không còn, Vạn Quỷ Phiên không cần quá để ý, Diêm La Phiên mới thật là phiền phức. Công pháp trong tay Vương gia liên quan đến việc tu hành thần hồn, cũng không thể xem như chân truyền chân chính của Diêm La Tông.”
“Vạn Tượng phù đồ cũng được lưu truyền nhiều ngoài thực tế.” Hắn nhìn Mạc Cầu cười mà như không cười. “Đương nhiên nếu muốn tu hành pháp môn của Diêm La Tông thì phải cẩn thận, nhất là gặp phải tu sĩ của Chân Tiên Đạo. Bọn họ hận thấu xương với người có được truyền thừa của Diêm La Tông đấy.”
“Vâng.” Mạc Cầu nghiêm nghị, im lặng đảo qua Diêm La Phiên đang uẩn dưỡng nơi đan điền rồi nói. “Vãn bối hiểu rồi.”
“Ừm.” Văn Chử gật đầu. “Việc ở đây xong rồi, các ngươi theo ta trở về, tông môn sẽ tự có thưởng phạt.”
“Vâng.”
Mấy người dứt lời, một cỗ thanh phong thổi qua, đỉnh núi trơ trọi đã không còn bóng dáng ai nữa.
Dưới chân núi gió cát thổi qua, phòng ốc đổ sụp, cảnh vật trở nên tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận