Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 180: Trở về

Sau đó, những chuyện phát sinh xảy ra trên Phượng Đầu Sơn được từng người từng người theo nhau kể lại.
Tề Bỉnh, giáo chủ của Hắc Sát Giáo vì luyện hóa bảo vật nên mới cố thủ ở nơi này. Sau khi xuất sơn thì bị cao thủ của Huyền Y Giáo và quân phủ tập kích , khó khăn lắm mới trốn vào trong hậu sớn. Chẳng may ở hậu sơn hắn lại gặp ngay một đệ tử của môn phái cổ xưa nào đó không rõ, bị người ta đánh lén rơi vào miệng cự mãng.
Vất vả lắm mới thoát khỏi đấy thì lại gặp cao thủ Lục phủ, thế là đành mất mạng. Bảo vật trên người cũng bị người ta lấy mất.
Tóm lại, hắn đúng là số khổ!
“Sao lại là môn phải cổ xưa?” Với những việc khác Mạc Cầu không rõ lắm, chỉ có chuyện này là hắn cảm thấy khó hiểu. Bản thân hắn cuối cùng lại bị người ta nhận nhầm là đệ tử của một môn phái cổ xưa nào đó ư?
“Người kia tu vi không cao nhưng có thể ngự thú, hiểu việc điều khiển cương thi, có thể mượn nhờ Linh phù để bỏ chạy.” Đổng Tiểu Uyển làm ra vẻ mặt ngưng trọng. “Những thủ đoạn này đều là thứ mà người bình thường không thể làm được. Người của Lục phủ cho rằng rất có thể hắn thuộc về một thế lực cường đại nào đó không dễ động vào. Còn có một nữ tử khác, tu vi cũng không cao nhưng lại rất am hiểu phương pháp mê hoặc tâm thần người ta, lai lịch bí ẩn.”
Nói đến đây, nàng ra vẻ cảm khái. “Cha nói đúng, thiên hạ rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, kỳ công tuyệt nghệ nhiều không kể xiết, ta không thể tự cao tự đại được.”
Mạc Cầu có vẻ im lặng. Con cự mãng kia không phải do hắn điều khiển, hành thi cũng là nhờ lệnh bài mới có thể sai khiến được, hắn chỉ có một tấm Linh phù nhưng cũng bị phá hỏng mất rồi.
Đổng Tiểu Uyển cẩn thận cũng đúng, nhưng với thực lực của đối phương, có vẻ hơi quá.
Mấy ngày sau đó, các thế lực bắt đầu tập hợp nhân lựa phe mình, Phượng Đầu Sơn cũng được yên ả. Sau đó có một số tin tức ngầm bất ngờ truyền tới.
Chử Trang và Cát Nguyên vì hành sự không tốt mà đắc tội với tam tiểu thư Giản gia là Giản Như Băng của Tử Dương Môn, vừa mới chạy ra thì gặp được Đổng Tiểu Uyển theo cao nhân Lục gia tiến tới.
Tạ Diệu Vũ của Tỏa Nguyệt Quan chẳng hiểu vì sao mà sinh oán thù với La Chấn Xuyên, hai người điên cuồng chém giết, xém tí nữa thì đồng quy vu tận.
Cao thủ nhất lưu Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn và cả nô bộc Đỗ Thất đều mất tích không thấy đâu.
Vũ Hành tôn giả đến từ Hổ Hành không biết từ chỗ nào lấy được một đôi thủ sáo, lần chiến đấu vừa rồi hiển lộ khiến chúng nhân phải kinh hãi.
Tất nhiên, trong các loại tin tức lưu truyền ấy, còn có một tin tức là gây chấn động nhất. Đổng Tiểu Uyển của Linh Tố Phái, tuổi vừa hai mươi, trong một ngày ngắn ngủi liên tiếp khiêu chiến tứ đại cao thủ nhất lưu. Trong đó có Thượng Quan Hưu của Tử Dương Môn, Tạ Liễu Ngộ của Trích Tinh Lâu, họ đều là những nhân vật đã thành danh mấy chục năm nay. Kết quả, nàng chưa từng bại trận!
Có người còn nói, nếu không chỉ là luận võ tới điểm là dừng thì có người chưa chắc đã toàn mạng với nàng được.
Hai mươi tuổi đã là cao thủ nhất lưu, thực lực kinh người. Đấy mới là nhân vật xứng với Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Tin tức này đồng thời khiến toàn bộ người của Linh Tố Phái phải chú ý.
Còn bản thân Mạc Cầu, lúc trở lại daoanh địa, hắn lấy lý do bị thương mà đóng cửa không ra ngoài, an tâm tĩnh dưỡng chờ đến ngày về. Một số đồ vật hắn giấu trên núi, trước mắt không tiện lấy ra, đợi sau này có thời gian sẽ đến thu lại sau.
May mà còn có hành thi, nó trông giữ ở đấy, không phải ai cũng có khả năng lấy đồ của hắn.
Nửa tháng sau.
Tại Song Quế Nhai ở thành bắc phủ Đông An. Mưa phùn giăng giăng. Cuối phố có một nam tử mặc áo tơi chậm rãi đi tới rồi dừng bước trước phân đường Song Quế.
Mạc Cầu bỏ cái mũ rộng vành xuống, mặc cho mưa giá táp vào trên gò má, hắn quét mắt nhìn khung cảnh quen thuộc, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm khái.
Đã nửa năm nay hắn không qua đây, lần này gặp lại có ít nhiều lạ lẫm.
“Các hạ có việc gì?” Bên trong hiệu thuốc, một văn sĩ trung niên mở miệng hỏi, tới lúc thấy rõ dung mạo đối phương mới thốt lên kinh ngạc.
“Mạc huynh đệ!”
“Phó huynh.” Mạc Cầu nghiêng đầu cảm khái. “Ta đã về đây.”
“Trở về là tốt rồi.” Phó Hành run run, hai mắt đã hơi mọng nước. “Ta... ta đi gọi người chuẩn bị rượu thịt bày tiệc mời khách. Hôm nay chúng ta không say không về.”
“Việc ấy không vội.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta muốn đến chỗ Cố đường chủ một chuyến.”
“Cố đường chủ...”, Phó Hành há miệng lắp bắp, hắn cúi người xuống, than nhẹ một tiếng. “Cũng tốt.”
Không bao lâu sau, hai người đi vào tòa nhà của Cố Vũ, mấy dải lụa trắng treo trên cột vẫn còn chưa được gỡ xuống.
“Cố gia đại tẩu.” Phó Hành tiến lên gõ cửa.
“Kẽo kẹt...”
Đại môn mở ra, Cố phu nhân nhìn già nua hơn trước khá nhiều bước tới. “Phó huynh đệ sao lại đến đây. Vị này là...”
“Ừm...” Mạc Cầu nhìn thấy người này thì không khỏi kinh ngạc.
“Sau khi Cố huynh qua đời, tẩu tử vì thương nhớ mà thành tật, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt nên bây giờ con mắt có chút vấn đề.” Phó Hành đỡ lời, giải thích với hắn.
“Đại tẩu, đây là Mạc huynh đệ, đệ ấy đến bái tế Cố huynh.”
“Mạc huynh đệ?” Cố phu nhân ra vẻ mờ mịt, ngẫm nghĩ một chút mới từ từ gật đầu. “Vào đi, vào đi.”
“Không chỉ có mắt bị ảnh hưởng.” Phó Hành thấy thế thì thở dài, hắn gõ nhẹ lên trán. “Tâm thần tẩu ấy cũng có vấn đề, lúc nhớ lúc quên. Mạc huynh đệ bỏ quá cho.”
“Không sao.” Mạc Cầu thở dài, đi theo hai người vào trong viện, đến trước chỗ đặt bài vị tế bái.
“Đại tẩu.” Hắn từ tốn nói. “Cố đường chủ bị ngộ hại thật quá đường đột, nhưng cừu gia cũng đã bị chém đầu, xin người nén bi thương.”
“Cố Vũ...”, Cố phu nhân run rẩy, hai mắt ửng đỏ, muốn nói gì đó lại thôi, nàng chỉ không ngừng lắc đầu.
“Đại tẩu.” Phó Hành bước tới gần nói. “Xin tẩu bớt đau buồn, tẩu còn có Tử Văn, Tử Huyên cần phải chiếu cố lo lắng, tẩu nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Mạc Cầu buông tay, liếc nhìn Phó Hành sau đó lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vừa mới tiếp xúc, hắn đã chẩn mạch cho đối phương nhưng Cố phu nhân tuổi không còn nhỏ, thể chất không tốt. Thời gian qua bi thương quá độ dẫn đến nội độc bộc phát, thân thể đã suy yếu nhiều, dược thạch chỉ có thể làm dịu tình hình chứ không thể chữa trị được.
“A!” Đối với việc này Phó Hành cũng chỉ đành than thở. Hai người bước ra phòng ngoài đã thấy hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ gối trước mặt.
Mạc Cầu vội né qua.
“Tử Văn, Tử Huyên, các ngươi làm gì vậy?”
Cố Tử Văn cúi đầu. “Xin Mạc tiền bối thu chúng ta làm đồ đệ.”
“Thu đồ đệ?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Tiền bối.” Cố Tử Huyên cất giọng khàn khàn, nghẹn ngào. “Lúc còn sinh thời, cha ta vẫn muốn chúng ta bái ngài làm thầy để học tập y thuật, xin tiền bối nể mặt gia phụ mà thu nhận chúng ta.”
“Cái này...”, Mạc Cầu ngưng trọng, trong lòng có điểm không vui. Lúc trước Cố Vũ đã có ý này, hắn cũng biết nhưng đã nói trước là không được. Bây giờ hai người này mượn chuyện phụ thân qua đời để muốn hắn thu nhận, ý định này khiến hắn không vui.
“Đứng lên đi.” Hắn nhẹ lắc đầu rồi nói giọng lạnh nhạt. “Các ngươi cũng biết, ta am hiểu y thuật nhưng hai người các ngươi lại không có hứng thú với nó. Nếu nói là vì nguyện vọng của Cố đường chủ mà đi vào con đường này, có khi được chẳng bằng mất lại còn hại đến bản thân nữa.”
“Tiền bối.” Hai người nghe vậy thì vội ngẩng đầu.
“Hãy nghe ta nói hết.” Mạc Cầu phất tay ngăn lại. “Huống hồ dù các ngươi có thiên phú đi chăng nữa, ta cũng không có thời gian để dậy bảo. Việc bái sư khó mà thành.”
Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp.
“Ta biết trưởng lão Chử Trang, có thể tiến cử cho các ngươi đến Dược cốc làm việc, hoặc là tìm cơ hội để bái nhập Nội môn. Ý các ngươi thế nào?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút biến hóa.
Cố Tử Huyên tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính tình quyết đoán. Lúc nghe việc bái sư không thành nó đã có phản ứng, lại thấy đối phương chỉ nhiều hơn mình vài tuổi, gọi là sư phó cũng có vẻ không được tự nhiên. Nó nhẹ nhàng gật đầu. “Xin nghe tiền bối phân phó.”
“Ừm.” Mạc Cầu đưa tay đỡ hai người dậy. “Trước mắt, ngày mai ta sẽ viết một phong thư, các ngươi mang nó đi gặp trưởng lão Chử Trang, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
Sau đó, hắn vỗ nhẹ lên vai của hai người, cáo từ rời đi.
Đêm. Phân đường Song Quế hoàn toàn yên tĩnh.
Bọn người Phó Hành sau khi uống say mèm đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có gian phòng Mạc Cầu ở vẫn còn ánh đèn. Hắn lấy đồ vật ra lần lượt để lên trên mặt bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận