Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 149: Hậu Thiên

Trong phòng.
Trên giường, Mạc Cầu khoanh chân ngồi, hai mắt hắn nhắm nghiền.
Quanh người hắn hiện giờ đang ửng hồng, cả người giống như một cái lô hỏa không ngừng tản ra nhiệt lượng. Khói trắng quanh quẩn, khí tức trên người hắn liên tục dâng trào.
Còn bên trong thể nội, khí huyết vẫn không ngừng phun trào như thủy triều, theo một loại quỹ tích huyền diệu nào đó kích thích ý thức, nhục thân rồi từ đó phát sinh biến hóa thay đổi.
Căn cứ vào công pháp khác nhau mà việc đột phá xung kích Hậu thiên cũng khác nhau, nhưng trình tự luyện tinh hóa khí thì giống nhau. Mỗi một phương pháp luyện thể lại có một pháp môn phá quan đặc biệt, thứ Mạc Cầu đang sử dụng tất nhiên là của pháp môn Phù Đồ.
“Oanh...”
Từ trong đầu hắn đột nhiên truyền tới âm thanh như tiếng chuông đồng, sau đó một sợi khí lưu ôn hòa hiện ra, lặng yên di chuyển từ mi tâm xuống dưới đan điền.
“Đông!”
Luồng khí tức hư vô nhưng lại tạo ra âm thanh thực, dưới tác động của nó, khí huyết cuồng bạo giống như bị chế ngự, bắt đầu vận chuyển với tốc độ điên cuồng. Mỗi luồng khí huyết bị luyện hóa sẽ chuyển thành một sợi chân khí, theo sự hô hấp mà vận chuyển tuần hoàn, lặp lại khắp kinh mạch toàn thân.
Không biết qua thời gian bao lâu, Mạc Cầu từ từ mở mắt.
Hắn đã đột phá cảnh giới Hậu thiên!
Mắt hắn ánh lên những tia sáng mừng rỡ, phấn chấn nhưng cũng không xóa hết được vẻ lo lắng khi nghĩ lại tình cảnh vừa rồi.
Hẳn hiểu vì sao người tập võ đông như thế, mà người có thể đột phá Hậu thiên lại lác đác không có mấy. Dù là đệ tử hạch tâm của môn phái lớn, có căn cơ vững chắc, lại có trưởng bối ở bên cạnh bảo vệ, có linh đan diệu dược hỗ trợ mà vẫn có thể thất bại.
Nói quá trình ấy thật hung hiểm có lẽ vẫn còn chưa đủ. Ngay cả Mạc Cầu, giữa quá trình cũng thiếu chút nữa là phí công mà không thu được thành quả gì, hắn gắng gượng, tận dụng hết căn cơ mới may mắn vượt qua được mà thôi.
Lần đột phá này quả thực là mạo hiểm. Hoàn cảnh không thích hợp, lúc nào cũng có thể thất bại, nếu không chuẩn bị thật kỹ thì khả năng thành công gần như là không có.
Thật may, kết quả cuối cùng đã không phụ lại sự chuẩn bị và hy vọng của hắn!
Ngồi xếp bằng trên giường, Mạc Cầu vươn tay phải về phía trước, khẽ nắm lại.
Có một cảm giác vừa suy yếu lại vừa cường đại xuất hiện trong lòng hắn.
Suy yếu là bởi hắn vừa hao tốn phần lớn khí huyết, thể lực giảm sút nghiêm trọng. Mà cường đại là bởi hắn đã có chân khí chống đỡ, tựa như da thịt, xương cốt, thậm chí cả nội tạng đều có thêm một lớp bảo vệ cứng rắn, vẫn thường rung lên theo nhịp hô hấp toàn thân.
Hậu thiên chân khí!
Chân khí này diệu dụng vô song, có thể dùng để hộ thể, dùng để cường hóa chân thân, chữa trị thương thế và kéo dài tuổi thọ.
“Loại cảm giác này thật kỳ diệu!” Thu cánh tay trở về, Mạc Cầu ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lạ lẫm.
Cơ thể có thêm chân khí giống như có thêm giác quan, ngũ giác cũng trở nên nhạy bén hơn trước. Cảm giác giống như trước mắt hắn có một tấm lụa mỏng đã được vén lên, mọi thứ nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy đều trở nên rõ ràng.
Sau một lúc hắn mới bình tâm trở lại.
Tiến giai Hậu thiên tất nhiên là việc đáng để vui mừng, nhưng hắn cũng không tự mãn, vì hiện giờ hắn thực sự vẫn còn rất yếu. Huống hồ hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
Mạc Cầu đứng dậy, lấy ra mấy quyển bí tịch để lên bàn.
Chính Dương Công, phần sau của Phù Đồ, Cửu Giang Hành Thủy Đồ.
Nhìn mấy quyển bí tịch này, Mạc Cầu lâm vào trầm tư. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, nội công tâm pháp để rèn thể hay võ kỹ đều không dễ có được. Số lượng tinh quang cần để cảm ngộ cũng chênh lệch rất nhiều.
Nói cách khác, dù là nội công tâm pháp có phẩm giai giống nhau, lượng tinh quang cần để cảm ngộ có thể so với cảm ngộ võ kỹ thượng thừa. Giống như muốn cảm ngộ cả bộ Tam Dương Thung, mặc dù nó chỉ có khả năng tiến giai đến cảnh giới nhập lưu thì cũng mất cả ngàn khối tinh quang. Trong khi Âm Dương Thác Loạn Đao là đao môn võ kỹ cảnh giới Hậu thiên cũng chỉ tiêu hao chừng ấy tinh quang để cảm ngộ là cùng.
Sau khi học Phù Đồ, mỗi ngày Mạc Cầu có thể thắp sáng năm khối tinh quang trong thức hải, nếu bôi thêm Kim Cương Tô Du, mỗi ngày hắn có thể thắp sáng chừng mười khối tinh quang và kéo dài trong vài ngày liên tiếp như thế.
Ba năm qua, hắn cũng nhờ hệ thống trợ giúp cảm ngộ nhiều công pháp và y thuật nhưng hiện tại trong thức hải của hắn vẫn còn hơn ba ngàn khối tinh quang đang tỏa sáng rực rỡ.
Đây là một số lượng không nhỏ!
Nhưng... cơ bản là vẫn không đủ cho hắn dùng.
“Muốn cảm ngộ Chính Dương Công, một lần đã hết hơn một ngàn sáu trăm khối tinh quang, Hạ sách Phù Đồ mất chừng hai ngàn bốn trăm khối, còn Cửu Giang Hành Thủy Đồ...” Nhìn quyển sách cuối cùng này, ánh mắt hắn biến đổi. “Hơn ba ngàn khối, còn thiếu nhiều quá!”
Quyển sách này hắn lấy được từ lúc còn ở Giác Tinh Thành, nó hẳn là một môn nội công tâm pháp.
“Cả bộ Tam Dương Dung hết có gần ngàn khối, Chính Dương Công một ngàn sáu, cứ thế mà suy ra, tâm pháp Linh Tố Phái hết khoảng hơn hai ngàn thì thần công truyền thừa Dược Vương Bảo Điển cũng hết khoảng trên dưới ba ngàn khối tinh quang mà thôi. Vậy mà cuốn Cửu Giang Hành Thủy Đồ này...”
“Chẳng lẽ, phẩm giai của nó còn cao hơn cả Dược Vương Bảo Điển? Dược Vương Bảo Điển có liên quan đến truyền thuyết bên trong Tiên thiên chi cảnh cơ đấy!”
Lòng đầy nghi hoặc, Mạc Cầu vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra, hắn vừa mới tiến giai vào Hậu thiên mà thôi, những việc này bây giờ có suy nghĩ cũng là vô ích. Còn phần hạ của Phù Đồ không có liên quan đến Tiên thiên chi cảnh, hắn lại có phần thượng làm cơ sở, lượng tinh quang tiêu tốn như thế cũng là bình thường.
Chính Dương Công? Hay hạ sách của Phù Đồ?
Nhìn hai cuốn bí tịch, Mạc Cầu trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn quyển hạ của Phù Đồ. Do lượng tinh quang không đủ để cảm ngộ cả hai môn, trước mắt hắn lựa chọn cảm ngộ quyển hạ này.
Mạc Cầu mở thư tịch ra, màn sáng trong thức hải hiện lên, từ từ khắc lại nội dung văn tự lên đó. Sau một khắc.
“Bạch!”
Tinh quang tiêu tán, một luồng cảm ngộ mới lạ hiện lên trong đầu hắn. Giống với quyển thượng, phần hạ sách của Phù Đồ không chỉ tu võ kỹ, nội công mà còn có tác dụng phụ trợ, nhưng hiệu quả được tăng lên mạnh hơn trước nhiều.
Công pháp này giúp giác quan của hắn nhanh nhạy hơn, suy nghĩ rõ ràng, khả năng điều khiển nhục thân càng thêm trôi chảy tùy ý. Tốc độ tu hành cũng được tăng lên đáng kể.
Theo lý giải của Mạc Cầu, người tu hành Phù Đồ sẽ càng thông minh linh hoạt hơn, tu luyện những công pháp khác mau lẹ hơn, có thể đẩy thành tựu tu tập lên đến cực hạn của chúng.
Thường nhân tu hành Tam Dương Thung nhiều nhất chỉ đật tới ngũ trọng, sau khi có Phù Đồ, hắn có thể đạt tới đệ lục trọng.
Tác dụng thế này thật là kỳ diệu!
Mạc Cầu lựa chọn nó còn có lý do là bởi công pháp này giúp tốc độ thắp sáng tinh quang trong thức hải của hắn nhanh hơn. Hiện giờ hắn coi như cũng được tiếp xúc với rất nhiều lại công pháp rồi, nhưng ngoài Phù Đồ ra, không có công pháp nào có tác dụng tương tự đối với tinh thần lực như thế.
Dù là nội công hay ngoại công, sau khi đạt thành tựu cũng chỉ thắp sáng được vài khỏa tinh quang mà thôi.
Một ngày sau, nhận thấy có mười khối tinh quang trong thức hải sáng lên, Mạc Cầu không khỏi mỉm cười.
Quả nhiên, hắn đã không lựa chọn sai.
Một tháng sau.
“Bạch!”
Màn sáng trong thức hải của hắn lại lóe lên, tinh quang trở thành ảm đạm. Hắn đã tiến hành cảm ngộ Chính Dương Công!
Thử vận dụng một chút, chân khí đã vận chuyển với tốc độ kinh người. Cảm ngộ của hắn đạt tới viên mãn, dù thực tế vận hành có hơi gượng gạo vì chưa quen thì tốc độ vẫn nhanh hơn trước rất nhiều.
Chân khí di chuyển trong kinh mạch, không ngừng phun trào rồi tẩm bổ nhục thân, tinh thần, thúc đẩy tu vi của hắn tăng lên từng giờ.
Một khắc thời gian sau đó, Mạc Cầu cảm thấy ngực bụng mình nóng lên, một dòng nước ấm được dẫn dắt đột nhiên tràn vào kinh mạch, hòa vào với chân khí.
“Cái gì?”
Hắn mở mắt, nhanh chóng lấy viên ngọc bội trên người ra.
Hỏa Long Bội!
Dòng nước ấm vừa rồi đúng là xuất hiện từ trong này ra.
“Chẳng lẽ là...”
Hai mắt hắn chớp động, nhanh chóng nín hơi thử lại. Quả nhiên không lâu sau lại có một dòng nước ấm xuất hiện từ Hỏa Long Bội rót vào chân khí bên trong cơ thể. Hắn đột nhiên nhớ tới lúc còn đánh nhau với Lăng Vạn, chưởng lực của đối phương đột nhiên bạo phát mạnh mẽ bất thường.
Lực lượng chí cương chí dương có thể khắc chế cả hành thi xem ra xuất phát từ chính vật này rồi.
“Thật không ngờ mảnh ngọc bội này lại có tác dụng kỳ diệu như thế.” Mạc Cầu nở nụ cười, hắn rất hài lòng. Mặc dù phải có điều kiện phù hợp thì dòng nước ấm ấy mới xuất hiện, nhưng hắn cảm ngộ Chính Dương Công rất sâu sắc, thi thoảng có thể dùng nó để thúc đẩy chân khí. Cứ chậm rãi tích lũy, lúc cần cũng có thể tùy thời bộc phát.
Lúc trước Lăng Vạn chiến đấu, trong khoảnh khắc dẫn động nó nên mới có thể phát ra lực lượng vượt xa bình thường. Tiếc cho hắn là công pháp hắn tu luyện không thể so với Chính Dương Công, cảm ngộ lại kém xa Mạc Cầu, có lẽ phải cần rất nhiều thời gian mới kéo ra được một sợi nhiệt lưu như hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã được hai tháng. Trong thời gian này, Mạc Cầu như một người vô hình bị thế gian quên lãng. Sau khi hắn rời khỏi phân đường Song Quế thì không bị an bài đi làm việc gì nữa, cũng chẳng có ai tới cửa bắt chuyện. Hắn chỉ có một mình ở tại chỗ này.
Cho đến một hôm...
“Để ta đến gần Phượng Đầu Sơn tiêu diệt dư nghiệt Hắc Sát Giáo?” Mạc Cầu nhìn tờ lệnh triệu tập, ánh mắt cổ quái.
“Đúng vậy.” Người tới gật đầu, giọng nói băng lãnh. “Nơi đó phát hiện tung tích của dư nghiệt nhưng chiến loạn ở tiền tuyến còn chưa chấm dứt, quân lực của Lục phủ không thể phân tán nên Phủ chủ đại nhân hạ lệnh chiêu mộ người của các thế lực để tiến hành vây quét phản nghịch. Linh Tố Phái chúng ta cũng nhận lệnh, ngươi là người đầu tiên phải đi.”
“Có thể không đi hay không?” Mạc Cầu thăm dò.
“Ngươi dám làm vậy?” Người tới nhếch miệng. “Đây là mệnh lệnh Lục phủ ban xuống, không đi là trái với quân lệnh, sẽ bị xử tội. Mặt khác...”, hắn mím môi rồi nói tiếp. “Đổng sư tỷ lấy lý do ngươi bị thương cần thời gian để tĩnh dưỡng nên trưởng lão đã cho ngươi hai tháng nghỉ ngơi rồi, ngươi không thể lấy lý do bị thương mà cự tuyệt được.”
Mạc Cầu nhíu mày. Bảo sao hai tháng vừa rồi không có ai hỏi han gì đến hắn. Thì ra Đổng Tiểu Uyển đã sớm có thu xếp, nhưng hai tháng có lẽ đã là thời gian cực hạn rồi.
Phượng Đầu Sơn.
Ba năm trước hắn giấu một vật ở đó, không biết bây giờ tình trạng của nó thế nào rồi?
Suy nghĩ một chút, hắn chậm rãi gật đầu.
“Xin hỏi sư huynh, khi nào ta phải đi? Linh Tố Phái còn người nào cũng nhận lệnh phải đi nữa không?”
“Sau ba ngày sẽ có người tới tiếp ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận