Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 416: Xuất quan (2)

“Luyện khí tầng thứ mười một nhưng tu vi còn có chút chưa ổn định, cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi.” Nam tử đứng bên cạnh khinh thường nói. “Điệu bộ như vậy là cố tình ra vẻ trước khi chết, một lát nữa thứ còn lại chỉ là một cỗ thi thể.”
“Không!” Nam tử này đang nói lại lắc đầu. “Hung thủ sát hại huynh đệ Trường Qua để lại thi thể chẳng phải đã tiện nghi cho hắn sao?”
“Hừm.” Nguyệt Trường Ca chớp đôi mắt đẹp rồi chậm rãi gật đầu. “Động thủ đi.”
Khí tức kẻ đứng dưới kia mênh mông như biển mặc dù nét mặt lại để lộ ra vẻ tang thương, khí chất người này xuất trần thoát tục, đang ở trong hiểm cảnh mà vẫn bất động thanh sắc. Người như thế trong suốt cuộc đời nàng cũng là rất hiếm thấy.
Nhưng đã là hung thủ hại Từ Minh thì dù có xuất chúng đến thế nào cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Âm thanh của nàng vừa dứt, bàn tay nam tử kia đã vung mạnh.
Một khắc sau, hơn mười kiện pháp khí đồng loạt được khu động, các loại linh quang theo nhau xuyên phá hư không kèm theo uy năng kinh khủng đánh tới Mạc Cầu.
Bản thân mỗi người tuy không quá mạnh nhưng cùng hợp lại một chỗ sẽ tạo thành thế công đủ khiến đệ tử chân truyền cũng phải tạm né mũi nhọn. Pháp khí tấn công gần tới người Mạc Cầu cuối cùng cũng có động tác.
“Coong!”
Tay áo dài của hắn khẽ vung lên, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm nghịch lưu mà ra. Kiếm quang âm lãnh như thể khuếch tán ra quỷ vực U Minh, lặng lẽ vô thanh vô tức thôn phệ tất cả linh quang đột kích, dễ dàng chặn đứt thế công đột kích.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm!
Thời khắc này đây Mạc Cầu ngự kiếm không thể dùng lời để tả hết được. Từng động tác của hắn hàm chứa tiêu sái, ung dung không vội lại thuần thục như nước chảy mây trôi nhưng vẫn thể hiện ra uy năng khó cản. Khí thế hắn tạo ra không chỉ linh động tự nhiên mà còn cân đối đến mức hoàn mỹ.
Kiếm xuất ra, tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi cả kinh. Ngay cả Nguyệt Trường Ca cũng từ từ thu liễm vẻ kiều mị trên nét mặt để thay bằng vẻ ngưng trọng, nghiêm túc.
Phương pháp ngự kiếm của người này đã gần đạt tới Đạo rồi!
Với tu vi của nàng cũng không nhìn ra chút sơ hở nào, thậm chí còn cảm thấy nó cực vi diệu nhưng lại không biết vi diệu ở chỗ nào. Không gian bỗng trở nên yên tĩnh bất thường.
“Hảo kiếm pháp!”
Nguyệt Trường Ca nhẹ nắm bàn tay nhìn mạc Cầu, lời nói ra càng làm cho đám người còn lại tỉnh táo trở lại. “Ngươi chính là người đã giết Từ Minh em ta?”
“Từ Minh…”, Mạc Cầu ngẩng đầu ra vẻ không hiểu, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu nói. “Xin lỗi, ta giết quá nhiều người nên không nhớ rõ vì sao Từ Minh kia lại bị ta giết đi.”
“Ngươi…”, Nguyệt Trường Ca nổi giận. Những lời thế này vốn là lời nàng nói cho người khác nghe, không ngờ có một ngày nàng lại nghe được nó từ chính miệng người khác.
“Tốt lắm.”
“Rất tốt.”
Nàng nghiến chặt hai hàm răng gật mạnh đầu, bàn tay đột ngột vung lên. “Động thủ, giết hắn.”
Ở một hạp cốc nào đó…
Sắc mặt Lương Tuyết Quân đã trắng bệch, nàng lảo đảo lui lại cho đến khi tựa lưng vào bách núi mới dừng lại. Lực xung kích tràn ra sau lưng nàng khiến đá núi cao hơn mười mét phía sau ầm ầm vỡ ra. Bên trong đám bụi mù nàng ho khan mấy tiếng rồi mới bước ra.
“Lương quận chủ, rốt cuộc ngươi vẫn khó thoát được kiếp nạn này.”
Một đạo hồng mang xoay giữa bầu trời rồi tại trung tâm một vùng rộng đến trăm trượng hiện ra một tu giả râu tóc đỏ hồng.
“Không sai.”
Ở chân trời thất thải vân hà cuồn cuộn, từ đó có một người nhẹ nhàng đáp xuống. Người này dung nhan xinh đẹp nhưng lại có hầu kết, tiếng nói thanh thuý lạ thường, nhìn qua khó mà phân biệt là nam hay nữ nhân.
“Mấy ngày truy sát cũng nên kết thúc tại đây.”
Huyết quang vụt qua hư không rồi dừng lại giữa không trung để lộ ra thân hình Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai của Cửu Sát Điện. Trong ba người vừa hiện ra thì khí tức của hắn là yếu nhất.
“Hừ!”
Thân hình Lương Tuyết Quân không khỏi run lên nhưng khí tức lại không chịu yếu kém đối phương, nàng há miệng phun ra một búng máu rồi hừ lạnh. “Ba người đánh một, các ngươi thật là có tiền đồ đấy.”
“Thắng làm vua thua làm giặc. Thắng là thắng, chẳng ai quan tâm ngươi đã dùng thủ đoạn gì.” Nam tử tóc đỏ cất giọng như sấm rền. “Lương quận chủ, ngươi tự mình giơ tay chịu trói hay để chúng ta phải ra tay động thủ đây?”
“Thúc thủ chịu trói ư? Hay thật!” Lương Tuyết Quân giơ cái tẩu trong tay lên, liều mạng rít một hơi. “Các ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi sao? Đừng quên, Lý Nguyên Cảnh của Thương Vũ Phái ở ngay gần đây, đến lúc hắn tới thì không biết ai sống ai chết.”
“Lý Nguyên Cảnh…”
Ba người nghe đến cái tên này thì đều cau mày lại. Nhưng bọn họ nhanh chóng tỉnh táo, Triệu Vô Nhai càng cười lạnh lẽo. “Tên họ Lý kia đúng là không tầm thường, nhưng lai lịch công pháp hắn sử dụng hình như không phải là truyền thừa từ Thương Vũ Phái. Thần trí hắn điên cuồng, nếu ngươi chờ đợi hắn tới cứu thì ngươi đã sai rồi.”
“Đúng vậy.” Người thứ hai xuất hiện với dáng vẻ khó phân biệt giới tính cất giọng nhẹ nhàng. “Huống hồ, ngay cả nếu Lý Nguyên Cảnh có đến thì chúng ta có ba vị chân truyền ở đây, chẳng lẽ còn sợ hắn sao?”
Lương Tuyết Quân cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Động thủ đi.” Triệu Vô Nhai giơ huyết đao lên nói. “Giết nàng ta xong lại đi tìm Vương Kiều Tịch, giải quyết được hai người này thì kẻ điên còn lại kia cũng sẽ từ từ được giải quyết.”
“Ừm.”
“Động thủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận