Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 432: Ám toán

Mặc dù nữ tà tu kia không biết quá nhiều, nhưng từ miệng nàng Mạc Cầu cũng vỡ ra được không ít tin tức. Sau khi tập hợp lại những tin này khiến hắn sợ hãi cả kinh. Đám tà đạo công kích không phải việc bột phát nhất thời, bọn họ mưu tính có lẽ đã từ nhiều năm trước rồi. Cửu Sát Điện, Huyết Sát Tông và Hợp Hoan Tông đã cấu kết với nhau từ lâu. Mấy nước quanh Lăng Vân sơn mạch chỉ vài năm nữa đều sẽ lâm vào cuộc chiến chém giết của những người tu hành.
Tình hình hiện giờ, trở về tông môn chẳng khác nào cá tự chui vào lưới, dù thành công đột phá thì những ngày tiếp theo cũng khó mà có được an bình. Hiện giờ Trúc Cơ Đan đã vào tay, chẳng bằng hắn tìm chỗ tu hành sớm ngày Trúc Cơ là hơn. Đến lúc không được nữa thì lại tìm cách khác.
Còn tình nghĩa với tông môn… Mạc Cầu không phải người bạc tình bạc nghĩa, nhưng cả tông môn lớn như thế đúng là không đáng giá khiến hắn phải liều thân. Đến lúc này hắn vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn chưa từng được hưởng qua chỗ tốt của đệ tử nội môn. Chuyện công pháp truyền thừa, pháp môn sau này của Thương Vũ Phái tất nhiên không tồi, nhưng truyền thừa của Diêm Phù Tông mà Bách Quỷ Tẩu lưu lại cũng bất phàm không kém.
Nghĩ là làm, Mạc Cầu xoay người ngồi dậy, linh quang loé lên trên thân thể rồi cứ thế mà độn đi.
Hai canh giờ sau, mạc Cầu xuất hiện bên trong một cây đại thụ, tay nắm pháp quyết, khí tức ẩn đi không hiện ra.
Ở trên không…
“Rầm rầm…”
Một khối vải bảy màu đón gió tung bay như một đoá vân hà lướt về phương nam. Tốc độ của vân hà không nhanh, bên trên có mấy vị nữ tu thỉnh thoảng lại có một cỗ thần niệm ba động đảo qua.
Đệ tử Hợp Hoan Tông!
Chờ cho các nàng đi xa rồi Mạc Cầu mới ra khỏi nơi ẩn thân, cau mày, cúi đầu nhìn cái tổ ong trong lòng bàn tay. Đây chính là tạo vật của Yển sư bên trong có hơn một ngàn linh phong, số linh phong này đã sớm được hắn thả ra bốn phương nhưng hiện giờ quay trở lại chỉ có mấy chục con mà thôi. Điều này chứng tỏ quanh đây có rất nhiều tu sĩ tà đạo đã giăng Thiên la địa võng.
Chả trách Tổ Địch có thể khẳng định đám đệ tử Thương Vũ Phái sẽ chạy trốn không được bao xa. Với thực lực và thủ đoạn của Mạc Cầu còn phải cẩn thận như thế, những người khác tự nhiên không cần phải nói nhiều.
Mạc Cầu trầm ngâm một lúc rồi như nhận ra điều gì, hắn vô thức nhìn về phương bắc.
Trịnh Tùng hạ thấp thân mình, cẩn thận từng li từng tí tiềm phục ở khe hẹp giữa hai khối đá núi. Dù hiện giờ đang lâm vào hiểm cảnh, trong lòng hắn vẫn cảm thấy ấm áp. Xoay người lại, hắn nhìn người phía sau bằng ánh mắt chứa đầy tình cảm.
“Sư muội, ngươi yên tâm, ta dù có mất mạng cũng nhất định mang ngươi trốn ra ngoài.”
“Sư huynh…”, Đinh Bội Văn ra vẻ cảm động, không nhịn được cầm lấy ống tay áo Trịnh Tùng nói. “Ngươi đã thoát được hiểm nguy, cần gì phải quay trở lại tìm ta, vậy chẳng phải đã đưa thân vào hiểm cảnh rồi ư?
Mặc dù Trịnh Tùng tu vi không cao nhưng địa vị lại không tầm thường, thiên phú của hắn cũng thuộc dạng xuất chúng. Cho nên hắn là một trong mười ba người cuối cùng rời khỏi phi chu. Lúc trước hắn cơ bản chỉ cần đi thêm một đoạn không xa là sẽ đến nơi tương đối an toàn nhưng rốt cuộc hắn lại trở lại nơi này. Lý do chính là vì nữ tử Đinh Bội Văn này.
“Không thể nói như vậy được.” Trịnh Tùng lắc đầu. “Ta đã đáp ứng chiếu cố cho muội, sao có thể nuốt lời được? Lần này chúng ta sẽ cùng rời đi với nhau.”
“Sư huynh…”, đôi mắt đẹp của Định Bội Văn chớp chớp. “Hiện giờ tông môn bị bao vây, toàn bộ Thương Vũ Phái đều khó an toàn, chúng ta còn có thể đi đâu?”
“Đừng nản chí.” Trịnh Tùng chậm rãi đáp. “Tông môn có trận pháp bảo vệ, ngay cả tông sư Kim Đan đích thân đến cũng không dễ phá được. Lại còn…”
Trịnh Tùng trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp. “Địa phương chúng ta đi không phải trụ sở của tông môn mà là nơi các tiền bối chuẩn bị từ trước, đó là một nơi an toàn bí mật.”
“A!” Đôi mắt Đinh Bội Văn sáng lên. “Sư huynh, địa phương đó ở đâu? Còn có nơi an toàn hơn cả trụ sở tông môn sao?”
“Cái này…”, Trịnh Tùng ra vẻ chần chừ. “Hiện tại chưa thể nói ra, đến lúc đó muội tự nhiên sẽ biết, đó là một nơi tuyệt đối an toàn. Dù gặp tình huống khẩn cấp cũng không cần phải lo lắng, tiền bối đã sớm có chuẩn bị rồi.”
“Có chuyện đó ư.” Đinh Bội Văn chậm rãi gật đầu rồi thở dài. “Đáng tiếc là tông môn bị vây, mọi thứ giá trị đều ở trong đó cả. Chúng ta thành công chạy ra ngoài, không có Trúc Cơ Đan thì đạo đồ cũng không còn hy vọng gì nữa.”
Nghe đến đây Trịnh Tùng vội mỉm cười. “Sư muội không biết thôi, đó là bí địa tất nhiên sẽ có đầy đủ những thứ tông môn chuẩn bị. Huống hồ…”, hắn vung tay, lòng bàn tay hiện ra một cái bình sứ. “Sư muội đoán xem ở trong này là cái gì?”
“Là gì vậy?” Đinh Bội Văn hỏi mà không quá để ý, ngay sau đó nàng tỉnh ngộ, vẻ mặt cuồng hỉ. “Trúc Cơ Đan?”
“Không sai.” Trịnh Tùng gật đầu. “Chính là Trúc Cơ…”
“A…!”
Hắn còn chưa dứt lời thì thân thể đã cứng đờ. Trịnh Tùng cúi dầu xuống thì thấy một lưỡi dao đã đâm xuyên qua lồng ngựa mình. Lưỡi dao nhiễm máu tươi vẫn mang theo lực lượng xé rách da thịt. Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt không thể nào tin được.
Cô gái trước mặt này vốn mảnh mai, gương mặt xinh đẹp thiện lượng vậy mà… trong đôi mắt nàng hiện chứa đầy sát cơ.
“Vì… vì cái gì vậy?”
Trịnh Tùng đưa tay muốn víu lấy nàng nhưng tốn công vô ích, hai tay hắn rủ xuống bất lực.
“Vì cái gì ư?” Định Bội Văn giễu cợt. “Chỉ có thể nói là sư huynh ngươi quá ngây thơ mà thôi. Ngươi nghĩ ta chỉ là một thiếu nữ vô tri đơn thuần sao? Nếu chỉ nghĩ vậy thì cũng thôi đi, nhưng người bên cạnh ngươi đã cảnh cáo ta phải chú ý cách xa ngươi một chút nếu không sẽ nói cho ngươi biết không ít việc về sư huynh đệ trong tông môn có liên quan đến ta.”
“Ngươi…”
Thân thể Trịnh Tùng run lên, trong lòng chứa đầy phẫn nộ nhưng cố gắng đè xuống. “Tiện nhân bỉ ổi!”
“Ta là tiện nhân.” Đinh Bội Văn nhíu vay, cầm Trúc Cơ Đan lên rồi nói. “Nói thật cho ngươi hay, trong bí cảnh thì ta và Tổ sư huynh đã đầu nhập vào Huyết Sát Tông rồi. Cho nên dù không có viên Trúc Cơ Đan này thì sư huynh ngươi cũng khó thoát được một kiếp.”
“Ngươi…” Trịnh Tùng há miệng muốn nói mà chỉ ho ra một ngụm máu, thân thể lảo đảo lui lại về sau.
“Phốc!”
Đinh Bội Văn rút trường kiếm cười lạnh. “Thanh kiếm này tên là liệt hồn, có tác dụng xé rách thần hồn, chính là của một nam tử trước kia đã có quan hệ với ta. Luyện khí viên mãn mà dính đến nó cũng chắc chắn phải chết. Sư huynh, cảm tạ tấm chân tình của ngươi, có viên Trúc Cơ Đan này ta sẽ để ngươi chết được toàn thây.”
“Ngươi…”
Nàng quét mắt nhìn Trịnh Tùng, khoé miệng cong lên, tay áo dài lắc lư rồi hướng về không trung bay đi, chỉ để lại một câu vang vọng. “Ngươi ở đây chờ chết đi.”
Trịnh Tùng bất lực ngã xuống mặt đất, trơ mắt nhìn Đinh Bội Văn lao vút đi, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng không cam lòng. Muốn chửi mắng cũng bất lực không thể mở miệng chỉ đành gầm lên trong lòng.
“Tiện nhân! Ngươi sẽ chết không yên thân!”
Đúng lúc ấy có một đao kiếm quang u ám hiện ra, lặng lẽ lướt qua thân ảnh vừa bay đi.
“Bạch!”
Giữa không trung, bóng hình xinh đẹp chợt tách ra làm đôi, cái đầu mỹ lệ đã rời khỏi thân thể đẹp đẽ rơi xuống dưới.
“Bịch bịch…”
Thi thể rơi xuống đất văng vào một vách đá núi. Đao quang kia lấp loé mấy cái đã xuất hiện trước mặt Trịnh Tùng.
“Trịnh sư đệ.”
“Mạc… Mạc sư huynh…”, Cổ họng Trịnh Tùng nhấp nhô, hắn há miệng muốn nói nhưng âm thanh đã trở nên mơ hồ.
“Trước tiên phải rời đi nơi khác đã.” Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn phía, tay áo dài lắc lên cuốn theo thân thể Trịnh Tùng biến mất tại chỗ. Vị trí thi thể Đinh Bội Văn cũng bùng lên một tia liệt diễm.
Nửa canh giờ sau, trong một huyệt động chật hẹp, Trịnh Tùng nằm ngửa trên một khối đá núi lạnh lẽo, hắn cảm nhận được sinh cơ đang dần trôi đi. Ánh mắt hắn chứa đầy tuyệt vọng, không cam lòng rồi cuối cùng là vẻ chua chát. Hắn cất giọng khàn khàn.
“Ta không có pháp nhãn của sư huynh, nhận biết người không rõ, phải nhận kết cục như vậy cũng là đáng lắm.”
“Ta thật không ngờ Tổ sư huynh lại phản bội tông môn như vậy.” Mạc Cầu ngồi xếp bằng ở đối diện cất giọng lạnh nhạt. “Chỉ tiếc ta đến chậm một bước nên không kịp ngăn cản nàng ta.”
Trình Tùng há miệng, hai mắt từ từ khép lại, hắn nói một cách khó khăn.
“Thời gian của ta không còn nhiều lắm, sư huynh có điều gì muốn hỏi Trịnh mỗ biết gì sẽ nói đó.”
“Ta đúng là có một chuyện không hiểu.” Mạc Cầu gật đầu. “Tông môn bị vây lâm vào tuyệt cảnh, mặc dù là chuyện đột nhiên xảy ra nhưng Lý tiền bối hẳn là đã nhận được tin tức mới phải.”
Những ngày vừa rồi phi chu vừa đi vừa biến đổi phương hướng, khi thì tiến lên lúc lại lùi lại, biểu hiện này là minh chứng rõ nhất.
“Đã biết tông môn nguy hiểm như thế sao tiền bối còn mang nhiều người trở về như vậy? Chúng ta thì cũng không tính làm gì, nhưng sư đệ và các đồng môn như Vương sư tỷ thì sao?”
“Trừ phi…” Mạc Cầu ngừng nói nhìn Trịnh Tùng. “Tiền bối tin chắc có thể giúp các ngươi tránh được nguy hiểm.”
“A..”. Trịnh Tùng chậm rãi gật đầu. “Sư huynh đoán không sai, bên ngoài trụ sở tông môn, trong sơn mạch Lăng Vân đúng là còn có một nơi an toàn. Chỗ đó…”, Hắn cố gắng vươn tay lấy từ trên người ra một vật đưa cho Mạc Cầu. “Địa điểm nơi đó ở trong này, sư huynh có thể tới đó, đường đi có thể cũng không an toàn.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu ôm quyền. “Đa tạ.”
“Người cám ơn phải là ta mới đúng.” Trịnh Tùng nhếch miệng cười đau khổ. “Nếu không nhờ sư huynh xuất thủ, tiện nhân kia sợ là đã thoải mái tiêu dao rồi, ta cũng không còn sống đến hiện tại nữa.”
Trịnh Tùng trầm ngâm một lúc rồi lại nói. “Sư huynh chính là đệ tử của Xích Hoả Phong, không biết có nắm được lai lịch tiên tổ của bản phong không?”
“Ừm.” Mạc Cầu nhíu mày. “Sư đệ muốn nói gì?”
“Mấy trăm năm trước Xích Hoả lảo tổ đi theo Thương Vũ chân nhân sáng lập Thương Vũ Phái, lập ra Xích Hoả Phong.” Trịnh Tùng dùng chút sức lự còn lại cố gắng nói. “Lão tổ thiên tư xuất chúng, thần thông siêu phàm, một thân sở học kỳ thực không thua gì Thương Vũ chân nhân. U Minh pháp thể, Ly Hoả Thần chú, Tam Dương huyền công, Linh Quan pháp nhãn đều là do lão tổ truyền lại. Sư huynh hẳn là còn chưa học hết?”
Mạc Cầu không đáp ngay. Mấy môn công pháp và Ly Hoả Thần chú chỉ có đệ tử chân truyền của Xích Hoả Phong mới được truyền thụ, hắn tất nhiên là chưa từng học qua. Ngược lại là U Minh pháp thể, Linh Quan pháp nhãn hắn đều đã nhập môn.
Tam Dương Huyền Công mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc nhưng Huyền Hoả Thập Nhị Cung chính là phần cơ sở của môn công pháp này.
Trịnh Tùng tiếp tục. “Ta biết nơi có những pháp môn này, có thể nắm chắc tu luyện đến Đạo cơ hậu kỳ.”
“A!” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. “Xin lắng tai nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận