Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 232: Hai mươi chín tuổi

Có Dược Vương Bảo Điển trong tay, tinh quang trong thức hải của hắn sáng lên, trong chớp mắt đã có hơn hai ngàn khối ảm đạm, thông tin cảm ngộ theo đó lần lượt hiện lên trong não hải.
Kinh mạch, khiếu huyệt, chân khí...
Rất nhiều pháp môn vận chuyển đặc biệt đều hiện ra rõ mồn một. Những năm này, ngoài tu luyện Đại Hải Vô Lượng Công là chính, Mạc Cầu cũng xem qua hơn mười bản bí tịch nội công, cũng đều đã cảm ngộ cho nên luận về mức độ hiểu rõ đối với cảnh giới Hậu thiên, bản chất của chân khí thì ngay cả cao thủ Tiên thiên cũng không thể so với hắn. Hai năm gần đây hắn thử nghiệm quán thông, đem các công pháp khác nhau dung hợp lại một chỗ. Ví như Đại hải Vô Lượng Công tinh thuần, hùng hậu, tốc độ bộc phát nhanh như điện, Linh Tố tâm pháp tị độc trừ tà,...
Nhưng cho đến lúc này hắn đều thất bại.
Lý do là sau khi dung hợp lại để tạo nên công pháp mới thì kinh mạch thân thể không chị đựng được.
Ngẫm lại cũng phải, mỗi môn nội công tâm pháp đều là tâm sư nghiền ngẫm của người đi trước, trải qua trăm ngàn lần kiểm chứng thử nghiệm mới đạt được thành quả. Có thể thành công đều sẽ có một phương diện nào đó đạt tới cực hạn. Muốn công pháp hoàn hảo không có thiếu sót là việc không thể có.
Mạc Cầu có niềm tin không đổi. Với người khác, việc đó là không tưởng nhưng hắn có hệ thống hỗ trợ, có thể thử nghiệm nhiều lần rồi từng bước hoàn thiện. Tiếc là đến sau cùng đều thất bại trong gang tấc bởi kinh mạch không đáp ứng được, không chịu đựng được. Vừa hay, Dược Vương Bảo Điển lợi về chữa trị bồi dưỡng kinh mạch lớn mạnh nên có thể bù vào chỗ khuyết thiếu ấy.
Mở mắt ra, Mạc Cầu mừng rỡ.
“Có hy vọng!”
Có truyền thừa của Linh Tố Phái, hắn đã nhìn thấy hy vọng cho môn công pháp kia, sau đó từ từ thử nghiệm. Trong quá trình đó hắn có thêm cảm ngộ tự thân dựa trên cơ sở của người đi trước để sáng tạo ra một môn công pháp thuộc về riêng mình. Việc này không phải việc có thể hoàn thành trong một sớm một nhiều, nhưng hắn không vội.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu đứng dậy, lấy từ trong rương ra hai thứ đồ vật để trước người.
Kim Cương Tô Du và tinh huyết của linh thỏ.
Nhìn đồ vật trước mắt, hắn cầm Kim Cương Tô Du lên, bôi nó toàn thân rồi uống tiếp thỏ huyết.
“Oanh...”
Hai luồng dược lực khác nhau sinh ra trong cơ thể hắn, nhanh chóng chuyển động như một cái cối xay để tự động ma luyện nhục thân. Tốc độ vận chuyển công pháp tăng đột biến.
Tham ngộ, tu hành...
Ngày qua ngày, năm qua năm. Thời gian chậm rãi trôi qua, việc tu hành của hắn không vì người khác mà thay đổi.
Xuân đi thu đến, mùa nối tiếp mùa. Một ngày nọ.
“Hô...”
Trong mật thất, Mạc Cầu khẽ thở ra một ngụm trọc khí. Khí tức ly thể tụ mà không tán giống như một cây kình tiễn vượt qua khoảng cách mấy trượng trong chớp mắt, đâm vào trên vách tường.
“Răng rắc!” Vách tường cứng rắn lập tức hiện ra một vết rách.
Bật hơi thành tiễn! Không cần vận chuyển chân khí, chỉ dựa vào lực lượng của nhục thân lại tạo thành uy năng như thế thật khiến người ta phải kinh ngạc. Thế nhưng Mạc Cầu lại không có biểu hiện gì khác thường. hắn đạp chân xuống, cả người lướt ngang hơn một trượng đến chính giữa mật thất, hai tay khẽ bóp ấn quyết.
Hắc Sát chân thân!
Khai.
“Ông...”
Không khí bị chấn động, mặt đất dưới chân hiện ra một vết rách dài đến hơn một trượng, vết rách lan ra bốn phương như một cái mạng nhện.
“Lốp bốp...”
Trong tiếng nổ giòn vang, thân thể hắn cao thêm một đoạn, cơ bắp gồ căng ra khiến trang phục trên người rách nát. Dưới lớp quần áo là những đường cong khiến người ta phải kinh ngạc. Cơ bắp trên cánh tay như những cục gạch rắn chắc, cơ bụng săn chắc, phần lưng giống như một khối tam giác uốn lượn, chỉ nhìn thôi đã biết lực lượng ẩn chứa vô cùng cường hãn. Cả thân thể hắn toát ra uy lực mạnh mẽ nhưng lại cân đối ưu nhã chứ không thô ráp.
Theo từng đợt hô hấp mà cơ bắp trồi lên giống như cơ bắp của một con báo đột nhiên bộc phát sau thời gian thủ thế chờ đợi. Làn da hắn chuyển sang màu cổ đồng cứng cỏi chứ không còn trong suốt như ngọc mà có vẻ yếu ớt như cũ.
“Băng!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, từ nhục thân hắn phát ra. Một tầng sáng ẩm đạm hiện ra bên ngoài thân thể Mạc Cầu. Vầng sáng rất nhạt đem lại cho người ta cảm giác không thể phá vỡ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả nhục thân của hắn.
Cương kình hộ thân!
Chí cương chí dương không gì không phá được. Bình thường chỉ có cao thủ Tiên thiên lấy chân khí hòa với nhục thân mới có thể phát ra cương kình hộ thân như vậy. Hiện giờ nó đang xuất hiện trên người Mạc Cầu.
Hắc Sát chân thân đệ thất trọng!
Nhờ thức hải cảm ngộ, có Phù Đồ nâng cấp nhục thân, thêm các loại linh dược trợ giúp, hắn bất ngờ đột phá cực hạn, ở cảnh giới Hậu thiên tu thành Hắc Sát chân thân đệ thất trọng. Cũng phải đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao công pháp này lại có tên là Hắc Sát chân thân.
Tiến giai Tiên thiên, thiên nhân hợp nhất, khí tức giao cảm. Cao thủ Tiên thiên có chân khí tương hợp cùng thiên địa mới phát huy ra được uy năng cường hãn nhất. Còn Hắc Sát chân thân tu đến đệ thất trọng thì có thể giao cảm với một loại sát khí đến từ lòng đất, hòa nó vào cương kình hộ thân. Sau khi dung hợp thành một loại cương kình có màu ám trầm như một tấm màn màu đen nên được gọi là Hắc Sát chân thân. Uy lực cũng theo đó mà mạnh lên không ít.
Giờ phút này, chỉ dựa vào nhục thân, Mạc Cầu đã có thể ngạnh kháng đao thương mà không bị thương tổn gì. Có cương kình hộ thể, toàn thân hắn có thể hóa thành thần binh lợi khí, binh khí phổ thông đã không còn tác dụng với hắn.
Đây mới là bước đầu mà thôi.
“Ừm.” Mạc Cầu mở mắt, chân khí trong cơ thể vận chuyển ầm ầm, xâu chuỗi lấy kinh mạch toàn thân, cả tinh, khí, thần hòa làm một thể.
“Băng!”
“Băng!”
Có chân khí gia trì, khí tức trên người hắn vốn đã vô cùng kinh khủng, giờ thì ngay cả da thịt cũng dồn nén, cương kình hộ thân như có linh tính liên tục xoay tròn như có bão táp lóe lên xung quanh người. Mái tóc dài của hắn tung bay, từng sợi tóc mềm mại đã trở thành một thứ vũ khí sắc bén có thể phá vỡ đá núi. Chân khí cứ thế vận chuyển không ngừng.
Mạc Cầu đã thành cao thủ nhất lưu!
Chân khí, ngạnh công cùng với nội tâm công pháp đã hoà làm một thể. Hắn có Đại Hải Vô Lượng Công làm cơ sở, Dược Vương Bảo Điển hộ thân, Hắc Sát chân thân hộ thể cùng với rất nhiều pháp môn tinh diệu khác. Công pháp mới được hắn đặt tên là Hỗn Nguyên Nhất Khí Công. Môn nội công này có tốc độ bộc phát và hồi khí nhanh chóng, không sợ tà độc, lượng chân khí càng dồi dào mênh mông như biển, lúc tu hành thì nhục thân cũng tự động được rèn luyện theo.
Đây có thể xưng là một công pháp hoàn mỹ. Chỉ tiếc là nó vô cùng phức tạp lại gắn với tự thân nên ngoài hắn ra thì không ai có thể tu hành được.
Chân khí trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển, khí tức ngày một mạnh lên cho đến một lúc nó đạt tới cực hạn. Đột nhiên...
“Bạch!”
Khí tức rung động xung quanh đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, gió táp nổi lên cũng tản ra xung quanh, chỉ còn một bóng người đang đứng sừng sững.
Một khắc sau, bóng người đột nhiên tác ra như là ảo giác, để lại thân ảnh xuất hiện tại cách đó ngoài ba trượng.
“Oanh!” Không khí đột ngột bạo động, chính giữa mật thất như có tiếng sấm nổ vang, vô số khí lãng tản ra quét sạch tứ phương.
“Âm chướng?”
Trong bàn tay Mạc Cầu xuất hiện một thanh bảo kiếm, hắn kinh ngạc rồi nhanh chóng lắc đầu. “Không phải."
Âm thanh nổ ra là do vừa rồi tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh khiến không khí bị xáo động mà thành, cũng là bởi một kiếm Thập Bộ Nhất Sát của hắn. Sau rất nhiều lần thử nghiệm, cải tiến, phát huy ưu điểm, một thức kiếm này của hắn ngày một cường hãn hơn. Bên trong khoảng cách mười bước, sợ là cao thủ Tiên thiên cũng khó mà đề phòng. Tốc độ trong nháy mắt đó hẳn là có thể vượt qua tốc độ phi kiếm của vị nhị tiểu thư trong Lục phủ kia. Nhưng một kiếm của nàng ấy có thể trong mười trượng lấy mạng mấy người trong chớp mắt mà không để lại khí tức ba động nào.
Khách quan mà nói thì Thập Bộ Nhất Sát có hiệu quả lớn nhất trong phạm vi ba trượng, lại không thể biến hóa phương hướng càng không thể vô thanh vô tức giết người. Chênh lệch so với phi kiếm vẫn là rất lớn.
Mạc Cầu nghĩ đến đó thì lắc đầu. Hắn chỉ là phàm nhân tập võ, sao có thể so sánh với tu Tiên giả chứ.
Hắn đẩy cửa bước ra ngoài, híp mắt nhìn về phía chân trời xa xa, nét mặt hơi thay đổi. “Hai mươi chín tuổi rồi. Tuy sắp đến hạn cuối ba mươi tuổi, nhưng nếu ta để lộ tu vi thì chắc sẽ vẫn được lên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng đây.”
Hắn nở một nụ cười nhạo. Hiện giờ việc có tên trên cái bảng ấy hay không đã không còn quan trọng với hắn. Hắn nghĩ thế chỉ để cảm khái thời gian vốn vô tình mà thôi.
Mạc Cầu đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này là hậu viện của một võ quán, mật thất đã được chủ nhân trước sửa chữa rất kiên cố, bởi thế nên hắn ở đây mấy năm mà không xảy ra vấn đề gì.
“Hứa Việt.”
“Công tử.” Hứa Việt đang quét dọn nghe tiếng vội chạy tới.
“Giúp ta dọn dẹp mật thất một chút.” Mạc Cầu nói. “Gần đây có người nào tới tìm ta không?”
“Có, Phù thiếu gia hôm qua có tới, nghe nói công tử đang bế quan ty hành thì có lưu lại một phong thư.” Hứa Việt cúi đầu xuống rồi ngẩng lên nói. “Tốt nhất là công tử nên thay quần áo khác đi.”
“A...”, Mạc Cầu giật mình nhìn xuống bộ quần áo đã rách nát của mình, hắn bật cười. “Xem ra sau này không thể mặc y phục bó sát người quá rồi...”
“Két... két...”
Tiếng bánh xe chuyển động vang lên từng hồi. Chiếc xe ngựa chậm rãi hướng về phía nội thành mà đi.
“Đáng thương, thật đáng thương cho hai mẹ con chúng ta, dã vài ngày chúng ta không có gì ăn rồi.”
“Đại nhân, xin ngài mở lòng từ bi!”
“Cha..., ta đói!”
“Không sao, không sao, có ta dây.”
Ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng người cầu khẩn.
“Hứa Việt.” Mạc Cầu ngẩng đầu hỏi. “Lưu dân vào thành rồi sao?”
“Đúng vậy công tử.” Hứa Việt vừa đánh xe vừa trả lời. “Nam nay Thanh Châu đại hạn, nghe nói có mấy chục vạn dân tràn vào phủ Đông An, biên quân cũng không ngăn lại được. Hôm trước tường thành nam sụp đổ, có không ít lưu dân thừa cơ mà vào.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Hắn vén rèm nhìn ra ngoài, hai bên đường ngoài những nhà tiểu thương vẫn buôn bán từ trước thì đã có thêm không ít lưu dân lang bạt không nhà không cửa. Bọn họ xanh xao vàng vọt, quần áo rách rưới, một số người nằm ôm rơm rạ không biết là còn sống hay đã chết.
“Phát cháo!”
“Có người phát cháo, mau lại đây, tới chậm là không còn đâu.”
Phía trước có tiếng người hô lớn. Đám lưu dân nghe thấy thì cuống cuồng bò dậy, người người kéo nhau chạy đến nơi phát ra âm thanh, vẻ mặt đầy chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận