Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 319: Biến cố

“Ầm ầm...”
Hắc ngục đang yên tĩnh bỗng có tiếng nổ lớn. Nhiều người đang làm việc hay nghỉ ngơi đồng loạt lao ra, vẻ mặt hoang mang tìm kiếm cơ sự. Tiếng ồn ào, tiếng nghị luận bàn tán vang lên không ngớt.
“Hình như là khu Mậu?”
Lăng Quân chần chừ, hắn nhìn Mạc Cầu chờ xin chỉ thị. “Giám ngục, ta qua đó xem một chút chứ?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Cẩn thận một chút.”
“Động tĩnh lớn như vậy, nhiều năm qua Hắc ngục chưa từng thấy, ta cũng là lần đầu mới gặp.” Phùng Ngũ ra vẻ lo lắng. “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thời điểm xảy ra vụ nổ hắn vẫn nghĩ là do núi lở, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một tòa núi lớn như thế mà sập, trừ phi có thể phi thiên độn địa, nếu không chẳng ai có cơ hội đào thoát ra được.
Có điều Hắc ngục không chỉ là một tòa núi chứa quặng, nó còn là một ngà giam bao phủ bởi trận pháp của Tiên gia. Muốn đổ sập cũng không đơn giản như vậy. Âm thanh sụp đổ kinh người như thế nhưng lan đến khu Dậu lại chỉ là chút bụi nhỏ mà không để lại động tĩnh gì lớn.
“Mưa gió sắp tới rồi. Cách đây vài ngày chấp pháp sứ bị ngộ hại, hung thủ còn chưa tìm ra, hôm nay lại có việc này nữa.” Chu Khang xoa xoa tay, hắn hạ thấp giọng. “Mấy ngày nay mỗi ngày đội tuần sát đều đưa mấy người đi điều tra, hy vọng khu Dậu chúng ta sẽ không gặp phải chuyện gì.”
“Không làm gì thì không sợ.” Mạc Cầu chớp mắt, hắn khoát tay áo. “Tất cả giải tán đi, không có gì để xem cả. Có tin tức tất sẽ có người đến thông báo.”
“Rõ.” Mọi người đồng thanh đáp, Mạc Cầu cũng quay trở lại chỗ ở của mình.
Ở giữa căn phòng có một thanh đoản côn màu đen đang nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, bên dưới là rất nhiều Hỏa Sát Chân Cương đang cháy hừng hực. Cây côn này tên là Hắc Huyền Bổng, là pháp khí tùy thân của Man Bá Triệu Long. Nó là một pháp khí trung phẩm, chất liệu bản thể được tạo thành từ một loại linh vật gọi là Trác nham có thể phát ra trọng huyền linh quang. Một khi thôi phát, linh quang đi đến đâu là mọi vật đều tan vỡ, uy lực rất kinh người.
Hiện tại sau một khoảng thời gian không ngừng tế luyện, Mạc Cầu đã có thể bước đầu nắm được quyền điều khiển pháp khí này.
Hắn vẫy tay một cái.
“Bạch!”
Hắc Huyền Bổng nhảy bật lên rồi rơi vào trong lòng bàn tay hắn, tầng nhiệt độ cao bên ngoài bị hấp thụ hết trong nháy mắt. Cây côn này chỉ dài khoảng một xích mà lại nặng đến mấy ngàn cân, hắn vung nhẹ lên là nó đã tạo ra một trận cuồng phong.
Mạc Cầu ước lượng thanh côn bổng trong tay, chân khí trong người tuôn ra, Hắc Huyền Bổng theo đó mà lao vút đi một đoạn rồi biến lớn từ một thước hóa thành gần một trượng. Vật này có thể biến hóa lớn nhỏ về chiều dài nhưng trọng lượng vẫn không hề thay đổi.
Đối với tu Tiên giả, pháp khí quá lớn sẽ gây khó khăn cho việc sử dụng, hầu hết đều chọn kích thước làm sao cho vừa vặn, dễ điều khiển. Những thứ bình thường hay gặp như phi kiếm, bảo châu, ngọc trâm... kích thước đều không lớn. Có điều đối với một người phàm như Mạc Cầu, chân khí Tiên thiên cách không ngự vật nên lực sát thương có hạn, vũ khí càng lớn càng dài thì lại chính là một ưu điểm.
“Hô!”
Cổ tay hắn rung lên, cây côn bổng run rẩy. Mạc Cầu chau mày, người và côn theo nhau hoa múa, chỉ trong chốc lát đã tạo thành một luồng gió táp cuồng quyển tứ phương. Giữa côn ảnh trùng điệp đến mạn thiên phi vũ và cuồng bạo lại vẫn có mấy phần linh động như ý.
Linh quang bất ngờ nở rộ, thạch khí trong phòng vừa chạm vào đã hóa thành bột phấn.
Bàn Long Côn Pháp!
Dạ Xoa Côn!
Tiểu Thiên Tinh côn pháp.
Rất nhiều côn pháp tinh diệu biến hóa trong tay Mạc Cầu, côn bổng tĩnh động tùy tâm niệm, chiêu thức đánh ra đã sớm đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, là cảnh giới tối cao của võ đạo khó mà tiến xa hơn được nữa.
“Bạch!”
Côn ảnh dần thu liễm lại để lộ ra thân ảnh Mạc Cầu.
“Đáng tiếc!” Hắn khẽ thở dài. “Cầm binh khí trong tay, khu vực ảnh hưởng rộng đến mấy trượng đã là cực hạn, còn kém xa pháp môn của Tiên gia.”
Hiện giờ việc này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu hắn có thể tu thành pháp lực, hắn chắc chắn sẽ muốn chuyển sang tu ngự khí chi pháp để có thể gây tổn thương cho đối thủ ở xa đến ngoài trăm mét.
Mạc Cầu buông Hắc Huyền Bổng xuống để tiếp tục tế luyện, rồi hắn lấy từ trên người ra một cái hồ lô chứa huyết dịch Xuyên Thiên Cưu.
Vừa mới hôm qua, Lăng Sương Hoa thừa dịp quản sự không có ở đây đã thừa dịp trộm lấy một ít tiên huyết rồi đưa tới. Đó là niềm vui ngoài ý muốn của hắn.
Vạn Tượng Công, Vạn Thú Ngưng Huyết Công, Huyết luyện pháp khí và tìm hiểu những ghi chép về việc dùng võ nhập đạo đã lấy đi toàn bộ thời gian của hắn, thực lực của hắn cũng không ngừng tăng lên. Bản thân hắn cũng không rõ liệu hắn có thể đánh với tu Tiên giả Luyện khí tầng mấy.
“Không biết vì sao mà địa mạch ở khu Mậu lại rung chuyển làm cho cấm chế bị lơi lỏng, các tiền bối muốn hỏi thăm tình hình.”
“Khu Ất cũng có động tĩnh, tuy không lớn nhưng cũng có vài khu mỏ quặng bị đổ sập, tình huống cụ thể thế nào ta cũng không rõ.”
“Trước mắt đã có gần trăm người bỏ mạng, trong đó phần lớn là tội phạm và lao dịch.”
Từng tin tức từ các nơi dồn dập đổ về, sắc mặt đám người Bạch Cốc Dật và Kỷ Thiên Vân ngày một khó coi.
“Đề phòng có biến, hãy truyền lệnh của ta các khu vực nghiêm phòng tử thủ, cấm không cho phép rời khỏi khu vực của mình.”
Bạch Cốc Dật trầm giọng hạ lệnh.
“Khu Mậu có dị thường, điều dược sư tinh thông việc cứu chữa tu sĩ về đó để ổn định tình hình. Còn khu Ất tự ta sẽ qua đó xem xét.”
“Ta cũng đi.” Kỷ Thiên Vân xung phong nhận việc. “Vân sư đệ hình như là giám ngục ở khu Ất, Bạch sư huynh đã xảy ra chuyện, hắn có thể sẽ...”
Vừa nói được một nửa nàng đã không khỏi lắc đầu.
“Không có việc gì.”
“Ừm.” Bạch Cốc Dật ra vẻ cấp bách. “Huyết mạch Bạch gia vốn không nhiều, nếu Vân nhi cũng xảy ra chuyện thì ta không khỏi hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.”
“Chư vị.” Hắn nghiêng đầu nhìn mấy người Lý Nguyên Cảnh. “Bên khu Mậu thì xin nhờ các vị hỗ trợ, chờ lúc Bạch mỗ từ khu Ất trở về sẽ nhanh chóng tới đó.”
“Được.” Lý Nguyên Cảnh chắp tay. “Xem ra đây chính là khoảng thời gian Hắc ngục rối loạn nhất, chúng ta cùng đi xem thế nào.”
Cả đoàn chia nhân sự ra hai đường rồi nhanh chóng rời đi. Trên đường đến khu Ất, Bạch Cốc Dật mở miệng hỏi. “Thiên Vân, các ngươi điều tra lâu như vậy đã có thu hoạch gì chưa?”
“Việc này...”, Kỷ Thiên Vân chần chừ một lúc, sàng lọc thông tin rồi mới nói. “Căn cứ vào phỏng đoán của chúng ta thì khả năng Hắc ngục đang chứa một nhóm người ẩn nấp ở trong bóng tối. Người dẫn đầu hẳn là người tinh thông quỷ đạo bí pháp có thể khu hồn mê thần, thủ đoạn cực kỳ cao minh. Chúng ta lần theo dấu vết có bắt được mấy người nhưng chưa kịp tra khảo thì bọn chúng đã tự bạo mà chết, chứng tỏ trong thần hồn đã bị người ta hạ cấm chế quỷ dị.”
“Đúng vậy.” Bạch Cốc Dật nghiêm sắc mặt nhưng có điều thứ hắn quan tâm không phải là những thông tin vừa rồi. “Sự việc của Lãng nhi thế nào rồi?”
“Bạch gia gia.” Nói về chuyện này, Kỷ Thiên Vân không nhịn được mà nhíu mày, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. “Cái chết của Bạch sư huynh đúng là có điểm đáng ngờ hưng trước mắt chúng ta không có bằng chứng gì chứng tỏ có người cố ý làm vậy. Khả năng... có thể đúng là sự việc ngoài ý muốn mà thôi.”
“Không thể như vậy được.” Bạch Cốc Dật trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đầy tức giận. “Cái chết của Lãng nhi nhất định là do có ai đó ở trong bóng tối gây nên, cũng giống như Tôn Nam, các ngươi cũng thấy cái chết của hắn bình thường sao?”
“Bạch chủ quản.” Một trong các chấp pháp sứ đi cùng có vẻ là bằng hữu của Tôn Nam, hắn không nhịn được mà lên tiếng. “Hai việc đó không giống nhau. Cái chết của Tôn Nam chỉ để ý một chút là sẽ biết do có người cố tình gây ra. Cái chết của Bạch Lãng thật sư là việc ngoài ý muốn. Người có thể cùng lúc hạ thủ hai người đó thì thủ đoạn và tu vi phải lớn hơn rất nhiều.”
“Người của các ngươi chết là có nguyên do, còn Lãng nhi chết chỉ là việc ngoài ý muốn sao.” Bạch Cốc Dật cười nhạt. “Quả nhiên không phải người của mình thì các ngươi sẽ không để tâm đến.”
“Ngươi...”
“Đủ rồi.” Kỷ Thiên Vân nghiêm sắc mặt, nàng hít sâu một hơi. “Bạch gia yên tâm, nếu cái chết của Bạch sư huynh thực sự có điều khuất tất, người hạ thủ chắc chắn sẽ có mối liên hệ với chúng ta, hắn không thể trốn mãi được.”
“Ta cũng hy vọng như thế.” Bạch Cốc Dật hạ giọng. “Thiên Vân, người cũng đừng trách ta sốt ruột. Dù sao ta chỉ có một đứa cháu này, trong lòng thật không sao bỏ qua được. Ngươi không ngại thì hãy nói cho ta có đối tượng nào khả nghi hay không?”
“Bạch gia gia...”
Kỷ Thiên Vân ra vẻ buồn rầu, nàng quả thực không có một manh mối nào, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi.
“Theo chúng ta phỏng đoán, nếu Bạch sư huynh thật sư bị người ta giết chết thì khả năng cao nhất chính là do đám người thần bí kia gây ra. Nếu không thì có thể là một ai đó ở khu Đinh, hoặc... cũng có thể là... Mạc Cầu.”
“Mạc Cầu?” Hai mắt Bạch Cốc Dật khẽ chớp động. “Hắn làm sao?”
“Người này ẩn giấu rất sâu.” Kỷ Thiên Vân trở nên nghiêm túc. “Ta xem ra, thực lực của hắn trong đám đệ tử ngoại môn cũng phải thuộc về tốp đầu, hơi không cẩn thận là có thể bị hắn hạ thủ như chơi. Mà hắn lại biết cả Ngự thú chi thuật.”
“Ngự thú chi thuật? Điều này là thật chứ?” Hai mắt Bạch Cốc Dật co rút lại, trong mắt hắn lấp lóe hàn mang.
“Ta đã sai người hỏi một đệ từ đi cùng hắn từ Tiên đảo tới, bình thường Mạc sư đệ vẫn mang theo một con diều hâu bên người, ngoài ra còn có một con Cương thi nữa.” Kỷ Thiên Vân nhún vai, nàng im lặng một lúc rồi nói.
“Ngự thú, khống thi, luyện đan, khôi lỗi, ta không biết là hắn còn biết những gì nữa. Có điều Bạch gia gia cũng rõ, dị thú Hỏa ngạc thì thuật ngự thú bình thường không thể tác động đến nó được. Ngay cả tiền bối Đạo cơ trong tông môn của ta cũng không chắc có thể khống chế được nó. Cho nên... khả năng này cũng cực kỳ nhỏ.”
“Thật vậy sao.” Bạch Cốc Dật ra chiều suy nghĩ.
“Đến rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đoàn người đã nhanh chóng đến được khu Ất. Người ở đây quần áo lộn xộn đang nhốn nháo vây quanh một cái hố sâu đen như mực.
“Tản ra xem nào.”
“Tất cả mọi người trở về vị trí của mình.”
“Bạch chủ quản đã tới, nếu không muốn chịu phạt thì lập tức im lặng.”
Tiếng hô vang lên như sấm, quyền đám cước đá tung ra một hồi, đám tội phạm mới theo nhau trở về.
“Chủ quản.” Một người vội vã săn đón, vẻ mặt đầy bối rối. “Phía dưới này thông với nhà giam ở gần Địa phế hỏa mạch, cấm chế lơi lỏng, may mà mấy nhà giam đều không có phạm nhân.”
“Ngươi chắc chắn chứ.” Kỷ Thiên Vân đưa mắt quan sát. “Phía dưới nhà giam không có ai thật chứ?”
“Đúng vậy. Ta khẳng định.” Người kia cứng người lại, hắn nói giọng run run. “Việc này ảnh hưởng đến ba cái nhà giam, có ai cái để không mấy chục năm nay, một cái thì giam giữ Bách Quỷ Tẩu nhưng ba năm trước đây hắn hao hết pháp lực mà chết, từ đó về sau không có ai vào nữa.”
“Bách Quỷ Tẩu, ba năm trước đây sao?” Đôi mắt Kỷ Thiên Vân lấp lóe, nàng lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới. “Vân sư đệ đang ở đâu?”
“Giám... giám ngục đang ở gần đó.” Người kia tái mặt, hắn lắp ba lắp bắp. “HÌnh như là... rơi xuống đó.”
“Cái gì?” Kỷ Thiên Vân sững người, nàng chưa kịp lấy lại tinh thần thì Bạch Cốc Dật ở bên cạnh đã nhảy xuống.
“Bạch gia gia.”
Nàng giật mình nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ phất tay áo, linh quang hiện ra bao lấy cơ thể rồi nhảy xuống hố. Trong hầm là một vùng tối đen như mực, đưa tay ra mà không nhìn thấy ngón. Bởi vì có cấm chế nên pháp nhãn cũng không mấy hiệu quả, nàng đành để cho thân thể tự do rơi xuống dưới.
Không biết qua bao lâu.
“Đát.”
Hai chân Kỷ Thiên Vân đã chạm xuống mặt đất đá. Nàng nhắm mắt, co ngón tay bắn ra từng đạo lưu quang chiếu sáng quanh mình.
Chỗ này là một quảng trường đầy tàn tích, chính giữa quảng trường có một người ngã trên mặt đất, cả người này nhuộm đầy máu huyết, bên dưới người hắn có vô số văn lộ lít nha lít nhít.
“Trận pháp?”
“Vân sư đệ!”
Kỷ Thiên Vân giật mình, bàn tay khẽ động, chiếc vòng ngọc đã bay ra xoay tròn quanh người rồi mới lao vụt tới bên cạnh người kia.
“Vân sư đệ, ngươi còn tỉnh chứ?”
Bạch Lưu Vân không biết gặp phải chuyện gì mà toàn thân đầy thương tích. Hắn nghe có người gọi thì thân thể run rẩy, hai mắt vô thần chứa đầy ánh nhìn tuyệt vọng và không cam lòng.
“Hắn... hắn gạt ta!”
“Ai?” Kỷ Thiên Vân nghiêm mặt, suy nghĩ khẽ động rồi nói ra một cái tên mà chính bản thân nàng cũng không dám tin.
“Bạch Cốc Dật?”
“Ba ba... ba...” Từ trong bóng tối chợt vang lên tiếng vỗ tay.
“Thiên Vân, ngươi vẫn thông minh như xưa, khó trách lại có thể mang Lãng nhi ra mà đùa nghịch như vậy, lại có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện vì ngươi như vậy. Lần này cùng ta tới đây chắc cũng đã phát hiện ra điều gì rồi? Đáng tiếc, ngươi vẫn quá bất cẩn. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một ít bảo vật mà tông môn ban cho ngươi thì có thể tự bảo vệ mình ở trong Hắc ngục này? Thật ngây thơ!”
“Rầm rầm...”
Ánh mắt nàng chạm vào biên giới của vùng bóng tối, một cây cột cờ cao hơn một trượng hiện ra từ bao giờ, lá cờ không gió mà tung bay cùng với vô tận uy áp bắt đầu lan ra khắp nơi.
Sắc mặt Kỷ Thiên Vân trầm xuống, trong lòng nàng thất kinh. Thực lực của Bạch Cốc Dật thế nào nàng hiểu rất rõ. Hắn cũng là tu sĩ Luyện khí tầng mười, bình thường cũng chỉ mạnh hơn nàng một chút mà thôi, lại không sở trường đấu pháp cùng với người khác. Hắn hiện tuổi già sức yếu, thực lực giảm mạnh. Chân chính giao thủ nàng không hề e sợ đối phương, hiện giờ nàng không ngờ đối phương lại để lộ ra uy năng như thế.
Không biết lá cờ kia là cái gì? Sao lại tạo ra uy thế kinh khủng như vậy?
Nó là pháp khí thượng phẩm ư?
Suy nghĩ vừa động, nàng vừa bước vừa nói. “Bạch gia gia, trước kia người không phải là con người như thế này. Bí pháp quỷ đạo chắc chắn đã mê hoặc tâm thần con người rồi. Ngươi hãy tỉnh táo một chút đừng để cho quỷ vật khống chế bản thân. Bạch sư huynh chắc chắn không muốn nhìn thấy ngươi trong bộ dáng như thế này.”
“Ha ha...”, Bạch Cốc Dật cười lớn. “Nha đầu, nếu ngươi muốn kéo dài thời gian chờ người khác đến cứu thì cũng chỉ phí công mà thôi. Trận pháp này là do ta tốn thời gian hai năm để hoàn thành, nó có thể ngăn đám người kia trong thời gian nửa khắc. Còn việc của Lãng nhi, ngươi yên tâm. Có thêm Vân nhi xuống đó cùng nó, nó nhất định sẽ rất hài lòng. Huống hồ sẽ còn có thêm cả những người khác nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận