Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 292: Phản sát (2)

Tiếng quát vang lên, liệt diễm lập tức bay ra. Mới đầu liệt diễm chỉ là một sợi nhỏ tung bay, sau dần hóa thành to như cánh tay trẻ con dài đến gần một tượng như một cây roi dài.
“Bạch!”
Ô Long bàn trụ!
Suy nghĩ khẽ động, roi lửa quấn giữa trời cuốn lấy quỷ trảo kéo vào trong. Âm hồn như hư vô bị liệt diễm quấn lấy lại như hóa thành thực thể, điên cuồng bốc cháy.
“Li!”
Tiếng gào thét sắc nhọn từ trong hắc vụ, âm phong truyền đến khiến thân thể Ngô Pháp Thông run lên.
“Sao có thể như vậy?”
Hắn vừa kinh ngạc vừa quay ra nhìn. Tuy Mạc Cầu có thể một kích đánh gục Đào Cảnh, uy thế chiêu thức kinh người nhưng hắn không nghĩ đối phương mạnh đến vậy. Dù sao Mạc Cầu chỉ là một Tiên thiên, lực bộc phát đủ mạnh thì chỉ cần không để đối phương lại gần là được. Hắn chỉ cần chiến thắc Lục Mộc Hủy là cuộc chiến sẽ kết thúc.
Tình huống lúc này đã nằm ngoài dự liệu của hắn, thêm những biến cố khác xảy ra, trong lòng hắn đã có ý định rút lui. Đúng lúc ấy...
“Rống!”
Đang chiến đấu với pháp khí của đối thủ, Cương thi đột nhiên hắn gào lên, từ trên thân thể toát ra một cỗ âm sát khí nồng đậm. Âm sát khí bổ nhào về phía trước, hóa thành một hình mũi khoan lao tới, hai tay hắn duỗi về phía tước, móng tay sắc bén bắn ra như mười lưỡi dao hướng về phía pháp khí.
Mạc Cầu cũng quát khẽ, Bất Động Như Sơn Ấn bộc phát, khí tức trên thân gia tăng thêm mấy lần.
Cực hạn tăng phúc!
“Oanh!”
Hắn cầm Hỏa Long Bội trên tay, quyền phong kéo theo hỏa diễm, một quyền đánh ra ngăn Lệ quỷ lại đồng thời hét lớn.
“Đúng lúc rồi.”
“Không ổn!” Ngô Pháp Thông biến sắc, trong lòng cuồng loạn, hắn không kịp nghĩ ngợi nhiều liền mau chóng rút lui nhưng lồng ngực hắn chợt hiện ra cảm giác khó tả.
Quyền phong của Mạc Cầu đánh vào một lệ quỷ, liệt diễm bao phủ nó trong nháy mắt, hắc vụ bị đốt cháy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Mười ngón tay cương thi bao phủ pháp khí, dùng âm sát khí hét sức làm tiêu hao linh tính trên nó. Bất luận là lệ quỷ hay là pháp khí đều có tương liên với tâm huyết của đối phương, lúc này khí tức đối phương đã bị hao tổn, rối loạn. Sắc mặt Lục Mộc Hủy trở nên nghiêm trọng, nàng phun ra một ngụm máu tươi, bấm tay làm kiếm đưa ra trước người làm ấn quyết.
“Lấy huyết làm dẫn, Thiên Hồn Địa dắt, Vân Vụ phiếu miểu, đi!”
“Ông...”
Trong hư không, ngọc trâm run rẩy, nó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
“Bạch!”
Lưu quang lóe lên rồi tan biến, pháp khí khiên tròn không kịp chặn lại, bầu trời hiện ra một đường vòng cung quỷ dị từ phía sau xuyên qua đầu Ngô pháp Thông, thoát ra ở mi tâm phía trước.
Ngọc trâm này lơ lửng trước hai mắt Ngô Pháp Thông tỏa ra ánh sáng lung linh mà không nhuốm máu, tiêu diệt tất cả sinh cơ của hắn.
“Phù phù!”
Thi thể Ngô Pháp Thông rơi xuống đất.
Lệ quỷ và pháp khí của đối phương ngừng lại, sau đó hóa thành một làn khói xanh lui vào cái chuông ban đầu rồi rơi xuống đất.
“Hô hô...”
Gương mặt xinh đẹp của Lục Mộc Hủy đã trắng bệch, hai tay run rẩy, đôi mắt khó tin đảo khắp toàn trường vừa kinh sợ vừa cuồng hỉ.
“Chúng ta thắng rồi.”
Nàng thì thào, giọng nói như không thể tin được. “Một Luyện khí tầng bảy, một Luyện khí tầng tám, thế mà chúng ta... thắng rồi?”
Chuyện này chính là kỳ tích không thể xảy ra với nàng.
Nàng chỉ là tu Tiên giả có tu vi Luyện khí tầng năm, không quen chém giết, Mạc Cầu chỉ là một Tiên thiên phàm nhân, dù có thêm một con cương thi thì nàng cũng không tin phe mình lại có hội giết được đối phương.
“Còn chưa xong đâu.”
Âm thanh lạnh lẽo của Mạc Cầu vang lên, hắn lấy cục đá ném về phía xa.
“Ba!”
Cục đã rơi xuống đất, Đào Cảnh đang nằm đó đột nhiên bật dậy như một cơn gió chạy về phía xa.
“Hừ!”
Mạc Cầu hừ lạnh, một tay vung lên, cương thi ở bên cạnh đã bay nhào tới ngăn đường thoát của đối phương.
Tiếng gió gào thét qua đi, khu rừng trở lại yên tĩnh.
Trong khu rừng, tại một khu vực rộng lớn, đống lửa được đốt lên chiếu rọi bóng người lắc lư, mạc Cầu ngồi xếp bằng ở bên cạnh.
“Xem ra tu Tiên giới thật nguy hiểm.”
Hắn sờ lên ngực, hàng lông mày nhăn lại. Ở đó có một cỗ khí tức âm lãnh xoay tròn mãi chưa tiêu tán. Đây chính là phản phệ ở thời khắc cuối cùng lệ quỷ gây ra cho hắn. Âm khí quấn thân, không mất mạng nhưng thân thể sẽ bị suy yếu một thời gian.
“Đúng vậy.” Lục Mộc Hủy ngồi xổm ở một bên cầm que củi gẩy gẩy. “Hôm nay may mà có Mạc đại ca, nếu không...”
Nàng lắc đầu mà không nói gì thêm. Đối phương đã cứu nàng nhiều lần, lời cảm ơn nói đi nói lại thành ra khách sáo.
“Ừm.” Mạc Cầu trầm ngâm, lấy đồ vật ở bên cạnh đẩy về phía trước. “Ngươi kiểm tra chiến lợi phẩm đi.”
Không cần, không cần.” Lục Mộc Hủy khoát tay, vẻ mặt áy náy. “Bọn hắn vì ta mà tới, Mạc đại ca chỉ là tai bay vạ gió mà thôi. Huống hồ ta cũng không hỗ trợ được gì, đồ vật ngươi cứ giữ lấy.”
“Ngô Pháp Thông là do ngươi giết, không có ngươi ta cũng chẳng làm gì được hắn.” Mạc Cầu lắc đầu. “không cần nhiều lời, đồ vật của tu Tiên giả rơi vào tay ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, đường đi còn dài, ngươi cũng cần nâng cao thực lực.”
“Việc này...”, Lục Mộc Hủy chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Vậy cũng được.”
“Đúng rồi Mạc đại ca, ta có một tin tốt muốn nói.”
“Là tin gì?”
“Ta đã tu thành Luyện khí tầng sáu rồi.”
Mạc Cầu ngẩng đầu, đây đúng là một tin tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận