Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 394: Ly Hỏa Quy Khư Đan (2)

“Sư tỷ có muốn nói thêm gì không?”
“Không cần.” Vương Kiều Tịch khoát tay. “Nói quy củ cấm kỵ trong bí cảnh cho bọn họ một lần, thời gian thích ứng là ba ngày sau đó sẽ chia đi các nơi.”
“Chờ lúc thu hoạch tháng rồi rồi nói sau.”
“Vâng.”
Ở một nơi khác. Trấn Pháp Ti của Nguỵ triều, văn võ quan viên và một số tán tu theo nhau xuất hiện, sau đó cũng được người dẫn đi. Xem qua có thể thấy địa vị của Lương Tuyết Quân trong đám người này rất cao, tương đương với Vương Kiều Tịch ở Thương Vũ Phái vậy.
Không bao lâu sau, một đạo lưu quang từ đỉnh núi bắn ra toả đi các nơi. Mạc Cầu được bao bọc trong một đạo linh quang như thế. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía. Nơi này chỉ có tu sĩ luyện khí cao giai mới có thể ngự khí phi thiên, vậy mà có đến mấy chục đạo linh quang như vậy. Quần kiếm phá thiên đâu phải chuyện người bình thường lúc nào cũng thấy được?
Sau ba ngày, một đạo lưu quang xuyên thủng chân trời, rơi xuống một vùng chứa đầy lửa đỏ không có chút sinh cơ nào.
“Mạc Cầu.” Diêu Nghị của Xích Hoả Phong tiễn một người khác rồi nói. “Coi đây là trung tâm, năm mươi dặm quanh đây đều là khu vực do ngươi phụ trách để tìm kiếm linh dược, linh tài, linh quáng. Cách mỗi nửa tháng sẽ có người tới thu vật tư về, cách ba tháng có một cơ hội xin rời khỏi bí cảnh. Lúc ở đây phải chuyên tâm tìm kiếm mới được.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu xác nhận rồi đưa mắt nhìn đối phương ly khai. Chờ lưu quang đi xa rồi hắn mới quan sát tìm nơi phù hợp để thường trú.
Hoả!
Nhiệt độ cao!
Đập vào mắt hắn, ngoài mấy ngọn núi khô cằn thì toàn là động nham tương và liệt hoả. Địa phương thế này các đệ tử bình thường khó mà chịu được. Người thường dù có là cao thủ Tiên thiên cũng không sống được bao lâu.
Sau khi ổn định tinh thần, hắn cong ngón tay búng ra, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm xuyên thủng hư không đâm vào vách núi gần đó.
“Đinh…”
Phi kiếm va vào đá núi làm bắn ra tia lửa. Mức độ cứng rắn của đá nơi này thật đáng sợ, không thu kém vật liệu luyện khí bình thường. Mạc Cầu thấy vậy nhưng không đổi sắc, chỉ ngự pháp quyết thay đổi, kiếm quang đột nhiên đại thịnh.
“Răng rắc…”
Đá núi vỡ nát, không bao lâu đã xuất hiện một cái động phủ đơn sơ. Mạc Cầu gật đầu hài lòng, tay áo vung lên, một con diều hâu và mấy con nhện theo nhau xuất hiện.
“Li!”
Diều hâu bay thẳng lên trời, đám nhện cũng bắt đầu nhả tơ gia cố hang động. Hắn phất tay một lần nữa, Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận xoay tròn bay ra, quây kín hắn ở bên trong.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi hắn mới đi vào động phủ đơn giản vừa kiến tạo. Mạc Cầu không vội tìm kiếm linh vật mà ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bắt đầu kiểm kê đồ vật.
Phi kiếm!
Hắn lấy phi kiếm mua từ chỗ Lỗ Thử ra, dỡ bảo thạch trên thân kiếm xuống bên trong hiện ra mấy thứ pháp khí.
Vạn Quỷ Phiên, Đan lô để luyện đan, kiếm phôi… sau đó hắn lấy từ trên người ra một bình đan dược, trầm ngâm ra chiều suy nghĩ.
Hồi lâu sau, một sợi khói xanh từ động phủ bay ra hướng về phía nham tương đang cuồn cuộn bên dưới.
“Phù phù…”
Hắn đâu có sợ nham tương, thứ nguy hiểm với người khác lại giống như dòng nước bình thường với hắn mà thôi. Mạc Cầu nhẹ nhàng trôi nổi trong đó.
“Ba mươi cân Hoả Diệu linh thạch, chín cây Hoả Hô Trúc hoặc một tăm Ly Hoả Kim Vĩ.” Đó là hạn ngạch trong nhiệm vụ mỗi tháng của hắn. Hoả Diệu linh thạch ẩn sâu trong núi đá, mà đá núi nơi này cứng rắn thế nào không cần phải nói thêm nữa. Vấn đề khó khăn khác là thần niệm khó rời khỏi thân thể xa để nhận biết cho được, linh quang pháp nhãn cũng không xem được quá sâu. Cho nên việc tìm kiếm Hoả Diệu linh thạch là một việc làm tốn rất nhiều công sức.
Điểm tốt là linh thạch phần lớn tập trung tại một chỗ, tìm ra linh mạch thì đủ để khai thác mấy tháng không phải lo nghĩ gì.
Hoả Hô Trúc ở hoả mạch sâu trong lòng đất, tu sĩ luyện khí viên mãn bình thường cũng không dễ đến gần được. Muốn thu thập nó khó khăn không kém.
Còn Ly Hoả Kim Vĩ thì tốc độ rất nhanh, ngự phi kiếm đuổi theo cũng không kịp. Nó ẩn thân trong liệt diễm nên càng khó bắt. Điểm tốt là nó cũng cần hoán khí, cách một khoảng thời gian là phải nhảy ra khỏi nham tương. Đó chính là thời điểm cơ hội tới.
Ly Hoả Kim Vĩ không chỉ là linh vật hiếm thấy, bản thân nó cũng là vật đại bổ có thể giúp tăng trưởng tu vi, gia tăng lực lượng nhục thân. Người thường ăn vào chỉ cần bảo vệ không để cho dược lực phá hoại thì ăn một cái đuôi của nó là có thể gia tăng lực lượng ngàn cân.
Tất nhiên dược hiệu cũng có cực hạn của nó, có thể dùng nó làm thành một loại dược liệu.
“Rầm rầm…”
Nửa ngày sau, Mạc Cầu một tay cầm hai con Ly Hoả Kim Vĩ dài chừng ba thước, phần đuôi xích kim như cá chạch nhảy ra khỏi dòng nham tương. Trong tay kia là một thứ như nước bùn đang nhẹ nhàng di động. Trở về động phủ hắn không nghỉ ngơi mà lôi Đan lô ra để luyện đan.
Mạc Cầu há mồm phun ra một đạo liệt diễm đem Đan lô bay lơ lửng trên không.
“Ầm…”
Cái nắp đan lô bay lên, đạo đạo pháp quyết đánh vào, một cỗ lực lượng huyền diệu bắt đầu hiển hiện.
“Chi chi…”
Ly Hoả Kim Vĩ bị pháp lực áp chế hét lên vùng vẫy dữ dội nhưng vẫn bị quăng vào trong lò đan.
“Hô…”
Liệt diễm đại thịnh.
“Ầm…”
Cái nắp đan lô một lần nữa khép lại. Mạc Cầu đứng trầm ngâm, hoả diễm tự động được duy trì còn hắn lại rời khỏi động phủ.
Sau đó mấy ngày, thân ảnh của hắn lúc ẩn lúc hiện quanh đó, thỉnh thoảng dừng lại thu thập các loại linh vật để cho vào Đan lô, nhìn hắn như thể đã quên mất nhiệm vụ tông môn giao cho.
Bảy ngày sau.
“Oanh!”
Một cỗ hoả hành chi lực nồng đậm từ trong lò đan hiện ra, đẩy bật nắp lò. Mạc Cầu vẫy bàn tay một cái, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ chụp tới, vớt được một viên đan dược to chừng nắm đấm.
“Ly Hoả Quy Khư Đan!”
Loại đan dược này có từ thời cổ, Mạc Cầu lấy được từ trong đám tạp vật của yêu nữ Hợp Hoan Tông lúc trước. Phương pháp luyện chế có từ thời cổ xưa không phù hợp với thời thế hiện giờ cũng là bởi nguyên liệu sử dụng khan hiếm, pháp quyết không đủ… Bản thân đan dược này cũng có nhiều hạn chế, như tạp chất quá nhiều dễ khiến người ta bị biến đổi, làm hỏng mất đạo hạnh.
Bí pháp có từ thời cổ dùng để loại bỏ tạp chất trong đó đã bị thất truyền. Sau khi nắm được tin tức trong bí cảnh từ chỗ Lỗ Thử rồi, Mạc Cầu không khỏi động lòng. Bởi vì dược chủ cần thiết để luyện đan là Ly Hoả Kim Vĩ lại có ở trong bí cảnh này.
Theo cổ phương này thì đan dược thuộc về tông môn không thua gì Tiên tông đỉnh phong chuyên về Hoả pháp. Một viên Ly Hoả Quy Khư Đan đã từng được bán với giá cả trăm linh thạch. Phẩm chất dù thấp kém nhưng vẫn có hiệu dược kinh người.
Còn tạp chất…
Hắn chớp mắt, lấy từ trên người ra một bình đan dược, trầm tư một chút rồi nuốt một ngụm vào người. Sau đó năm ngón tay nắm lại, bóp viên đan dược vỡ ra thành những phần nhỏ từ từ nuốt vào trong họng.
Một khắc thời gian sau.
“Oanh…”
Một đoàn liệt diễm bốc lên từ trên người hắn. Khí tức trong cơ thể như lửa được thêm dầu tăng mạnh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận