Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 577: Thương Vũ Phái

Thiên địa sơ khai, hỗn độn chưa phân, vạn vật như quả trứng gà. Sau một thời khắc, hỗn độn chi khí va chạm với nhau, một vòng ánh sáng hiện ra chiếu sáng xung quanh, lóe lên rồi biến mất nhưng cũng làm nổi lên một hình ảnh.
“Ta là ai?”
Trong hỗn độn, một ý niệm xuất hiện. Ánh sáng như điện tiếp tục bổ ra làm cho ý niệm dần khôi phục.
“Ta là...”
“Mạc Cầu!”
“Oanh!”
“Răng rắc...”
Một vòng ánh sáng u lãnh không biết từ đâu mà đến chiếu rọi bầu trời, vô số chi khí chập trùng bốn phía. Mạc Cầu mở mắt, bên trong đan điền là một viên hoàn tròn vo, sáng vàng rực rỡ chậm rãi chuyển động, phun ra nuốt vào pháp lực tinh thuần chí cực.
Kim Đan!
Hắn hiểu ra, pháp lực thúc giục, quanh thân chợt hiện âm phong gào thét.
“Hoa...”
Âm phong như đến từ vùng đất cửu u, những nơi nó đi qua, bùn đất rơi rụng, thảo đằng khô héo, ngay cả chướng khí xung quanh cũng trở nên khô héo, mất đi “sức sống”.
Cửu U chi phong, mênh mông tịch tịch.
Mạc Cầu dùng Linh Cữu Bát Cảnh Công, Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân và diêm La Tâm Kinh mà thành Kim Đan, hình như thiên nhiên cũng mang theo một cỗ lực lượng đoạt lấy sinh cơ. Mạc Cầu đưa tay ra, làn da hắn óng ánh dịch thấu lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng, hắn thậm chí còn có cảm giác tòa núi lớn trước mặt, chỉ cần hắn vung ra một quyền là có thể đánh nát.
Đạt đến cảnh giới này, bình thường sẽ không xuất hiện ảo giác mà tận cùng chân thật. Nói cách khác, hiện giờ hắn thật sự có khả năng một quyền đánh nát sơn phong.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân, đệ tứ trọng viên mãn. Pháp bảo phổ thông đã khó lòng thương tổn đến hắn.
Công pháp này cực kỳ khó tu, ngay cả Kim Đan hậu kỳ như Nhạc Thủ Dương nghe nói cũng mới đạt tới cảnh giới ngũ trọng viên mãn mà thôi. Đệ lục trọng là cực hạn của công pháp này, nó có thể so với pháp thân Nguyên Anh. Thái Ất Tông to lớn như thế nhưng chưa có ai tu thành!
Buông cánh tay xuống, tâm niệm Mạc Cầu chuyển động, thức hải khẽ run lên, thần thức rộng lớn nhưng không thiếu tinh tế quét ra bốn phía. Mọi thứ trong vòng trăm dặm đều hiện ra rõ ràng. Diêm La Tâm Kinh cũng đã tiến thêm một bước, khoảng cách tới đệ bát trọng đã không còn xa.
Pháp lực phun trào trong thể nội, so với trước đây thì càng thêm tinh thuần, mênh mông. Hắn vô hình bấm niệm pháp quyết, động niệm thi pháp thì uy năng cũng lớn hơn trước đây gấp mấy lần.
“Hô...”
Mạc Cầu động đậy thân mình, liệt diễm trên thân thể hừng hực, một tay hắn hơi nâng lên, một biển lửa bao phủ phương viên vài dặm tràn ra. Liệt diễm xua tan chướng khí trong nháy mắt.
“Ầm ầm...”
Liệt diễm nóng bỏng bay thẳng lên ngàn trượng, nhiệt độ cao khiến không khí cũng vặn vẹo, ngư thú xung quanh điên cuồng chạy trốn. Bên trong liệt diễm, chín đầu hỏa long sinh động như thật ngửa mặt lên trời gào thét, phun ra nuốt vào liệt diễm. Mỗi cột sáng đều mang lực lượng không kém Đạo cơ viên mãn.
Phần Thiên Đại Chú!
“Bạch!”
Hư không lắc lư, Mạc Cầu đột nhiên biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa. Ở cách đó vài dặm, bóng đen lắc lư, Mạc Cầu hiện ra. Tốc độ giống như thuấn di, so với phi độn toàn lực lúc tước cũng phải nhanh hơn gấp đôi. Lúc này gặp phải Tề Nguyên Hóa hay La Cao Thịnh, dù không địch lại cũng có thể bỏ đi một cách dễ dàng.
Có điều, hiện giờ bên nào thắng bên nào thua còn chưa rõ.
“Thọ nguyên!”
Ổn định tâm thần, Mạc Cầu nở nụ cười. Đối với hắn, đột phá cảnh giới dẫn đến thực lực gia tăng chỉ là phụ, dù sao trước khi có Thập Đại Hạn, Hỏa Thần pháp thân gia trì thì thực lực cũng không kém hiện giờ là mấy. Thọ nguyên được kéo dài mới là chỗ tốt nhất, Tám trăm năm, ngàn năm không chết. Tông sư Kim Đan gần như không cần lo lắng không đủ thọ nguyên hay vì thế mà cảnh giới bị kẹt lại.
“Ồ, ta quên mất...”
Mạc Cầu vỗ nhẹ lên trán rồi bật cười. Hắn khẽ vẫy tay, đáy nước hiện lên một vật rồi rơi xuống gần đó.
“Răng rắc...”
Chiếc hộp ngọc mở ra.
“Suýt chết ta rồi!”
Trọng Minh Hỏa Mãng rống lên một tiếng, hóa thành một đạo hỏa quang xông ra khỏi hộp ngọc rồi để hiện ra chân thân lớn đến trăm trượng, không chút kiêng dè vặn vẹo thân thể. Một khắc sau, nó sững người lại, trơ mắt nhìn Mạc Cầu rồi mở miệng nịnh nọt theo thói quen.
“Chúc mừng chủ thượng, chúc mừng chủ thượng Kim Đan đại thành, đại đạo lại tiến thêm một bước quan trọng nữa!”
“Ngươi cũng vậy.” Mạc Cầu quét mắt nhìn Trọng Minh Hỏa Mãng rồi gật đầu. “Xem ra thực lực của ngươi cũng có tăng trưởng, không bao lâu hẳn là có thể tiến giai yêu thú Kim Đan cảnh hả?”
“Đều do chủ thượng điểm hóa.”
“A...”, Mạc Cầu lắc đầu, vung khẽ tay áo dài. “Đi thôi.”
Dứt lời, hắn đập nhẹ chân, hư không nở ra một đài sen hỏa diễm, cả người đã xuất hiện cách đó vài dặm. Thấy thế Trọng Minh Hỏa Mãng hơi biến sắc, ánh mắt trầm ngâm rồi thân thể cũng cuộn tròn ngoan ngoãn đi theo.
Thần niệm của Mạc Cầu chím xuống, rơi vào bên trong đan điền. Kim Đan mới sinh còn chưa thật vững nhưng do hắn có căn cơ vững chắc nên không khó vận chuyển, qua một thời gian ngắn sẽ ổn.
Kim Đan có ba cảnh giới. Sơ kỳ là lúc mới sinh như thiên địa chưa phân chi cảnh. Trung kỳ dung nạp tam hồn thất phách, Kim Đan như quả trứng gà, bên trong cũng dần xuất hiện hình thức ban đầu của một tôn nguyên thần. Đạt tới cảnh giới Kim Đan viên mãn sẽ sinh ra anh nhi. Đến lúc phá đan xuất anh là lúc đạt tới chân nhân Nguyên Anh.
Giai đoạn này Thái Ất Tông cũng có miêu tả, như nam nhân sinh con, nữ nhân hoài thai sinh nở. Với Mạc Cầu, cấu kết tam hồn thất phách là việc dễ dàng như cá gặp nước mà thôi, so với người khác thì nhanh hơn nhiều. Nhưng Pháp môn Kim Đan vốn ít lưu truyền trong thiên hạ, nếu muốn tìm và có được là việc không dễ, trừ phi hắn có thể trở về Thái Ất Tông.
...
Bắc Giang.
Bắc Xuyên đảo vực. Đây là địa phương gần với Cửu Giang Minh Hội nhất nhưng lại không giống với nội bộ rối ren của Cửu Giang Minh, khu vực Bắc Giang tương đối yên lành, rất ít khi va chạm với tu sĩ của Thánh tông.
Một ngày kia, có một đạo hỏa tuyến ám trầm lướt qua không trung, rơi xuống bên ngoài Bắc Xuyên tiên đảo. Trước mặt chính là đại trận bao phủ, không phải tu sĩ của Bắc giang nhất mạch thì không được phi độn.
“Tiền bối.”
Mạc Cầu vừa mới đáp xuống đã có người cưỡi hạc giấy bay đến gần. “Vãn bối là Tạ Oánh, Tạ Bảo ra mắt tiền bối.”
Hai người rất giống sinh đôi, tuổi chưa lớn lắm, tu vi đều là Luyện khí tầng sau, thiên phú tu hành có thể nói tương đối bình thường.
“Có việc gì?” Mạc Cầu mở miệng.
“Tiền bối lần đầu tới Bắc Xuyên tiên đảo phải không?” Tạ Oánh khom người, giọng đầy mong chờ. “Chúng ta là tu sĩ ở gần đây, rất am hiểu hoàn cảnh trên đảo, có thể giới thiệu làm rõ cho tiền bối biết, chỉ cần ban cho một ít linh thạch là được.”
Mạc Cầu nhíu mày. “Ở đây lại có sinh ý thế này sao?”
“Vâng.” So với Tạ Oánh, giọng nói của Tạ Bảo có vẻ non nớt hơn. “Bắc Xuyên tiên đảo có mấy trăm thế lực, ba mươi sáu chỗ phường thị phân bổ tại các địa phương khác nhau, người mới đến đây dễ lẫn lộn khó nắm bắt. Người bình thường không biết đường cũng rất khó tìm được nơi mình muốn tới.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu cười nhạt rồi khoát tay. “Được rồi, Mạc mỗ...”
“Hừm!”
Chưa nói hết câu, chân mày hắn hơi chau lại, hắn quét mắt ra phía sau hai người rồi bỗng thay đổi thái độ, mỉm cười tiêu sái hỏi. “Thôi được, các ngươi tính công xá thế nào?”
“Một tháng một viên linh thạch trung phẩm.”
Hai người kia vốn đã tưởng xong việc, không ngờ sự tình lại có biến đổi thì không khỏi vui mừng. Tạ Oánh vội vàng nói. “Tiền bối không nên cho là đắt. Chúng ta rát quen thuộc địa hình trên đảo, mà sẽ không mang tiền bối đến những chỗ lừa gạt tiền tài như những người khác. Hơn nữa, trong một tháng đó, tiền bối gọi là chúng ta sẽ có mặt.”
“Ừm.” Mạc Cầu hơi trầm ngâm. Một viên linh thạch trung phẩm đúng là không rẻ, nhưng nếu chỉ mất một tháng, hai tháng để thích nghi thì...
“Được rồi.” Hắn gật đầu đồng ý.
Tạ Oánh biểu hiện tương đối ổn trọng dù trong lòng mừng như mở cờ, tiện tay lấy văn thư ra khách khí đưa tới. “Mời tiền bối hướng lên trên đưa vào một đạo khí tức.”
Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, thấy đó là một cái khế thư với một chút lực ước thúc, tất nhiên với hắn thì chẳng có ảnh hưởng gì nhưng với hai người trẻ tuổi này thì lại tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Hắn gật đầu, đánh vào một đạo khí tức xong thì tiện tay ném cho hai người mấy khối linh thạch hạ phẩm.
“Chỗ này xem như tiền đặt cọc, trước tiên các ngươi mang ta đi mua sắm một ít linh thạch, linh đan. Nếu hài lòng thì có thể ta sẽ thưởng thêm ngoài định mức đã thỏa thuận.”
Để đột phá tu vi, Mạc Cầu bế quan nhiều năm, linh dược trên người tiêu hao đến bảy tám phần, hiện giờ hắn đang cần đan dược để nhanh chóng củng cố tu vi, còn linh thạch trên người hắn lại có không ít.
“Vâng.” Hai người vội vã nhận lấy linh thạch, gật đầu cười. “Xin tiền bối đi theo chúng ta.”
Tạ Bảo tính tình hoạt bát, rất quen thuộc các địa phương trên đảo nên vội nói.
“Tiền bối, trên đảo có bốn địa phương mua bán đan dược, linh tài chính. Trong đó có một chỗ không cho phép những người như chúng ta vào, ba khu còn lại có một khu có nhiều dược liệu bình thường, phàm nhân tiên thiên, tu sĩ Luyện khí thường lui tới, ngẫu nhiên cũng có tu sĩ Đạo cơ xuất hiện. Còn có một đường phố tên là Lang Gia, bên trong bán những thứ tương đối đắt đỏ, có nhiều tu sĩ Đạo cơ ra vào. Ngoài ra còn có Giáp Tử Tiên phường. Đây là chỗ phồn hoa nhất, cái gì cũng có cả. Tiểu nhân năm trước có theo sư tôn vào xem qua một lần.”
Nói xong người này làm ra vẻ mặt hâm mộ, giống như lúc đó được ngắm nhìn mà mê mẩn không muốn rời đi.
“Vậy chúng ta đi Giáp Tử tiên phường trước.” Mạc Cầu gật đầu, rồi lại hiếu kỳ hỏi. “Chỗ địa phương không mở ra kia là chỗ nào?”
“Đó là một bí thị, nghe nói chỉ người tu hành được mời mới có thể đi vào. Tiền bối, chỗ đó thì chúng ta không giúp được gì.” Tạ Oánh đáp.
“Ừm.” Mạc Cầu hiểu rõ, bỗng nhiên hắn nhíu mày, độn quang dừng lại nhìn về bên cạnh. Ở đó có một nhóm năm vị tu sĩ Luyện khí kỳ chống chế Mộc Diên, vẻ mặt tức giận bay tới.
“Tạ Oánh, Tạ Bảo.” Một người trong đó từ xa đã rống lên. “Các ngươi dừng lại cho ta.”
“Người của Vạn Đao Ô.” Tạ Oánh, Tạ Bảo nghe tiếng gọi thì quay ra nhìn, sắc mặt không khỏi biến động, thân thể co lại, vội đưa tay làm pháp quyết. Pháp quyết quen thuộc khiến Mạc Cầu có điều suy nghĩ, lại có phần nghi hoặc.
Tạ Bảo quát lên. “Họ Chu, các ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Chu Đề Án có dáng người khôi khô, tu vi luyện khí tầng tám đang trừng mắt hỏi lại. “Đây là địa bàn của chúng ta, ta cũng muốn hỏi tỷ đệ các ngươi muốn đoạt mối làm ăn, cướp đoạt trên đầu chúng ta?”
“Xem ra là các ngươi muốn chết rồi.”
Nói xong Chu Đề Án liền giương trường đao trong tay lên, nhưng khi nhìn qua Mạc Cầu thì đôi mắt hắn co rụt lại, ngữ khí giảm xuống nhanh chóng, cũng không lựa chọn ra tay nữa. Dù sao vị này hẳn là tu sĩ Đạo cơ, bọn hắn không dám phách lối trước mặt đối phương.
“Cái gì mà địa bàn của các ngươi?” Tạ Oánh giận dữ. “Đây là bên ngoài tiên đảo, nơi này do ai chia cho các ngươi? Người của Vạn Đao Ô đều bá đạo vô lý như vậy sao?”
“Tiểu nương, ngươi muốn chết.” Chu Đề Án giận dữ, run tay muốn động thủ.
“Đủ rồi.” Mạc Cầu bỗng mở miệng, cau mày. “Ta không cần biết chỗ này thuộc về ai, hai người kia đã nhận linh thạch của ta thì phải làm cho ta, trong khoảng thời gian này ta không muốn có ai quấy rầy cả.”
“Tiền bối.” Chu Đề Án sững lại, gương mặt sượng sùng. “Thế nhưng...”
“Thế nhưng đây đúng là địa bàn của chúng ta.” Một giọng nói ung dung vang lên, sóng nước ở xa chập trùng, một nam tử mang dao giậm chân tiến tới. “Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng nhưng cũng là có ước định mà thành. Các nơi trên tiên đảo đều thuộc về các thế lực khác nhau, hôm nay nếu chúng ta nhường các nàng thì chẳng phải là Vạn Đao Ô chúng ta đã để người khác khi dễ rồi hay sao?”
Người tới chắp tay với Mạc Cầu. “Đạo hữu, việc này không liên quan gì đến ngươi, tại hạ chỉ muốn nói lý lẽ. Ngươi yên tâm, đuổi hai tên hậu bối này đi rồi, Vạn Đao Ô chúng ta có thể tiếp nhận công việc và sẽ làm cho đạo hữu cảm thấy hài lòng thì thôi.”
“Vớ vẩn.” Tạ Oánh cả giận. “Cái gì mà ước định? Chính là các ngươi cưỡng ép chiếm đoạt khiến người khác không thể nhúng tay vào mà thôi. Nếu ai cũng như các ngươi thì những tông môn khác sau này còn có thể làm gì tại Bắc Xuyên tiên đảo này nữa?”
“Ồn ào.” Người vừa tới trầm sắc mặt. “Tiểu bối vô lễ, nên đánh!”
Dứt lời, hắn vung tay lên, một cỗ chướng khí vô hình hướng về phía Tạ Oánh tràn tới. Cỗ lực lượng này mặc dù không lớn nhưng nếu đánh lên mặt một tu sĩ Luyện khí tầng sáu thì cũng phải cần tới mấy tháng mới có thể lành lặn bình thường được.
Mạc Cầu khẽ nheo mắt nhưng không động đậy.
“Ba!”
Một mảnh lá xanh bỗng xuất hiện đánh nát chưởng kình. Ở phía xa có một bóng nữ tử dung nhan không tầm thường đáp xuống, ngạnh thủ ra hiệu với đám người của Vạn Đạo Ô.
“Vạn huynh làm gì mà nóng tính vậy, ra tay cả với hai tiểu bối như thế chẳng lẽ lại không để ý đến thể diện của mình nữa rồi?”
“Tiết Lục Y?” Nhìn thấy nữ nhân vừa tới, hai mắt Vạn tu sĩ nheo lại, vẻ mặt kiêng kỵ. “Thế nào, hôm nay ngươi cũng muốn nhúng tay vào?”
Nữ nhân tên Tiết Lục Y lắc đầu. “Xung quanh tiên đảo người đến người đi, ta nhớ Vạn Đao Ô cũng mới tới đây được vài thập niên trước, sao đã chiếm được nơi này?”
Nói xong nàng nở nụ cười xinh đẹp. “Sinh ý phải tùy vào bản lĩnh, đó là bản lãnh mời chào khách hàng, nhưng nếu Vạn huynh muốn xem đó là thực lực bản thân cũng được. Lục Y ta cũng đành phụng bồi.”
Tràng cảnh diễn ra trước mặt khiến Mạc Cầu được mở mang tầm mắt. Bắc Xuyên đảo vực không hổ là tấc đất tấc vàng, vì một chút sinh ý cũng có thể khiến cho hai phương thế lực tranh phong như thế.
“Ngươi...” so với Tiết Lục Y, Vạn tu sĩ kia hẳn nhiên là yếu thế hơn vài phần, hắn cắn răng nói. “Thương Vũ Phái các ngươi khinh người quá đáng.”
Thương Vũ Phái?
Mạc Cầu chấn động trong lòng, hắn nhìn tỷ đệ Tạ Oánh một lần nữa, ánh mắt không khỏi sáng lên. Chả trách..., chả trách lại quen thuộc như vậy!
Có điều, sao ở đây lại có Thương Vũ Phái?
Ý niệm vừa động, thấy thế cục ngày một khẩn trương, hắn đành lắc đầu chậm rãi lên tiếng. “Hai vị cần gì phải làm đến mức này. Đây chỉ là một vụ làm ăn nhỏ, tại hạ đã đặt tiền cọc, việc hôm nay xem như thôi đi được chứ?”
Hắn khẽ vung tay, khí tức trên thân hơi lộ ra. Quả nhiên hai vị tu sĩ Đạo cơ kia đều ngưng trọng. Tu sĩ họ Vạn khẽ gật đầu. “Đạo hữu đã nói như vậy thì Vạn mỗ cũng nể mặt một lần, việc hôm nay sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu lần sau mà còn như vậy...”
Đối phương hừ lạnh một tiếng rồi quát.
“Đi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận