Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 246: Ủy thác

Chính giữa đình viện nở rộ một quả cầu lửa thật lớn, liệt diễm mang theo nhiệt độ cao quét sạch tứ phương. Bằng mắt thường cũng thấy sóng xung kích xé nát vách tường, thổi bay thi thể, mấy quán rượu ở xa xa cũng lung lay muốn đổ. Khối khí lãng thổi cao đến mấy trượng, tản ra ngày một rộng.
Mặt đất rung chấn, ánh lửa ngập trời.
Trung tâm chiến trường, có hơn hai mươi vị Đại Kích võ sĩ bị tan thây. Những người gần trung tâm dù toàn thây nhưng thân thể vẫn bị sóng xung kích làm cho vặn vẹo biến dạng, những người ở rìa bị thổi bay. Cũng may lực bạo tạc chỉ diễn ra trong chớp mắt, Đại Kích võ sĩ và hộ vệ Huyền Giáp đều mặc giáp dày, lực phòng ngự kinh người nên có không ít người thoát tử nạn, những người bị thương nhất thời khó mà khôi phục ngay được.
Cục diện chiến trường thay đổi trong chớp mắt, mọi người quan sát từ xa nhìn thấy mà giật mình.
“Sao có thể như vậy?” Trên tửu lâu, có người trợn mắt lẩm bẩm. “Sao Tử Dương Môn có thể làm ra nhiều Phích Lịch Tử như vậy?”
Mọi người đều biết Phích Lịch Tử của Nhạc gia số lượng có hạn, lượng bán ra ngoài hàng năm chỉ có mấy chục viên, chỉ riêng lần này thôi số lượng Phích Lịch Tử bằng cả Nhạc gia góp nhặt vất vả trong mười năm mới đủ. Việc này là không thể!
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, trong lòng cũng có suy đoán của riêng mình. Trước đây hàng năm họ làm ra mấy chục viên, nhưng từ sau khi lấy lại được Thiên Cơ Bí Lục, khẳng định số lượng sẽ được tăng lên. Nhưng gần ngàn viên Phích Lịch Tử thì với thực lực Nhạc gia bây giờ, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi cũng khó mà làm ra được. Cho nên khả năng Nhạc gia đầu nhập vào Huyền Y Giáo mất rồi.
Lần trước hắn thấy người của Huyền Y Giáo cầm Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm trong tay thì đã nghi ngờ, chỉ không rõ Nhạc gia tự nguyên gia nhập hay là bị bắt ép phải tham gia. Việc đã đến nước này, dù là tự nguyên hay bị thúc ép thì lần này sợ là Nhạc gia cũng xong đời rồi.
“Lấy sinh mạng của nhiều cao thủ như thế để làm cái giá đánh đổi, dẫn đối phương vào cạm bẫy một lần tiêu diệt. Hành động thật là quyết đoán!” Phù Ngao hạ giọng. “Tuy nhiên người chết cũng có không ít cao thủ của Tử Dương Môn, hành động kiểu này khả năng là do nghịch phỉ làm.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Theo biểu hiện của người ở Tử Dương Môn lộ ra thì có vẻ không giống là giả, có lẽ chính họ cũng không biết là vẫn còn có mai phục khác nữa.
“Muốn chết.” Lục Dung sắc mặt xanh xám quát lớn một tiếng, thân thể lóe lên đã hóa thành hư ảnh xông thẳng về phế tích phía trước. Vụ nổ vừa qua đi, những người khác còn chưa lấy lại tinh thần thì trong phế tích có ba đạo thân ảnh yên lặng nhảy ra. Ba người này thực lực siêu phàm, thân pháp như quỷ mị nhanh chóng xông về phía những Đại Kích võ sĩ và hộ vệ Huyền Giáp còn lại. Mỗi lần xông tới là một lần lấy mạng đối thủ. Rất nhiều hộ vệ, võ sĩ bị ba người kia dễ dàng giết chết mà không có lực hoàn thủ.
Chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười người bị mất mạng. Những người này đều là lực lượng trung tâm được Lục phủ bồi dưỡng mà thành, ai ai cũng trân quý. Hiện giờ họ bị đối phương tàn sát như thế khiến Lục Dung vừa sợ vừa giận. Tốc độ của nàng cực nhanh, thoáng cái đã vượt qua mười mét, trăm mét. Mọi người chưa kịp lấy lại tinh thần thì nàng đã lao xuống gần đình viện.
“Bạch!”
Đúng lúc này chợt có vài mũi tên lao qua hư không, tốc độ nhanh như thiểm điện, đầu tên ẩn hiện hàn mang lao về phía nàng. Tên nỏ dài đến gần trượng, to như tay trẻ con, là loại nỏ chỉ dùng khi công thành. Nó mang theo lực lượng cực lớn có thể dễ dàng xuyên thủng cơ thể, ngay cả cao thủ Tiên thiên cũng không dám tùy tiện ngạnh kháng.
“Muốn chết.” Lục Dung gầm lên, cong ngón tay búng ra, một vòng lưu quang bay lên không trung rồi xẹt qua vài gốc tên.
Kiếm xuất như du long không gì không chém được.
Phi kiếm!
Uy lực của phi kiếm quả không sai lời đồn, kiếm quang vừa ra đã khiến người xem dựng cả tóc gáy. Một khắc sau, từ mũi tên phía trên bỗng tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
“Oanh!”
Từng đoàn hỏa diễm nở rộ giữa trời, uy lực mặc dù không theo kịp vụ nổ trước đó nhưng cũng khiến thân thể Lục Dung bị đình trệ lại. Sau đó còn có một luồng khí tức màu xanh sẫm toát ra từ đoạn tiễn khiến nàng biến sắc, nhanh chóng lùi lại.
“Len!”
Trên tửu lâu, gia chủ Phương gia Phương Thu Huyền biến sắc, tay áo dài vung lên một cái là đã lách mình hướng ra ngoài phóng đi, vội vàng quá. “Nghịch phỉ lớn mật, dám vô lễ với Nhị tiểu thư.”
“Thật to gan!”
“Đám đại nghịch bất đạo, lũ phạm thượng, chúng ta không cần khách khí, đồng loạt ra tay đi.”
Tiếng hò hét vang lên, đám người từ trong quán rượu xông ra lao nhanh về khu đình viện giờ đã chỉ còn là một mảnh phế tích. Có điều bọn họ đã ra tay chậm mất rồi. Ba người đối phương sau khi giết chết tất cả binh sĩ của Lục phủ thì đã nhanh chóng bỏ chạy. Người nào tốc độ cũng kinh người, hai người trong đó chắc chắn là cao thủ Tiên thiên.
Lục Dung vô cùng tức giận đứng bất động trên mặt đất. Nàng nghiến chặt răng, đôi mắt đẹp cau lại nhìn đối phương ở xa tít. Nàng mang thân phận tôn quý, không thể mạo hiểm đuổi theo, hơn nữa lại vừa hay có Đổng Tiểu Uyển đuổi tới khuyên can. Tu Tiên gia tuy cường đại nhưng không phải là không thể bị giết. Dựa vào tốc độ chạy trốn vừa rồi của đối phương, nàng đoán thực lực những người này mạnh hơn cao thủ Tiên thiên bình thường một bậc.
Hai người Mạc Cầu và Phù Ngao cũng vừa nhảy xuống phía dưới nhưng hoàn cảnh lúc này hai người bọn họ còn chưa tới lượt ra tay.
Không bao lâu sau, cao thủ Tiên thiên Chu Bá Thanh của Chu gia dẫn theo người trở về, vẻ mặt xấu hổ ôm quyền thi lễ với Lục Dung.
“Thật là hổ thẹn, chúng ta chỉ bắt được một người nhưng hắn cũng tự sát rồi. Hai người khác đều là cao thủ Tiên thiên, khinh công bất phàm, bọn chúng chui vào mật đạo hiện giờ vẫn chưa tìm tháy.”
“hừ!” Lục Dung hừ lạnh, giọng nói băng lãnh tràn đầy sát ý. “Thông cáo toàn phủ, Tử Dương Môn và Nhạc gia mưu phản, giết không tha. Hôm nay các ngươi lập tức xuất chinh thảo phạt!”
“Việc này...”, mọi người nhìn nhau, sắc mặt đều phức tạp.
“Sao vậy?” Lục Dung nhíu mày. “Các ngươi có ý gì khác?”
“Không dám.” Mấy người có mặt vội vã cúi đầu. Mạc Cầu có cảm giác tâm tư mọi người quanh đây đã có biến đổi không còn như lúc trước.
Lục Dung liếc nhìn toàn trường, vẻ mặt càng lạnh lẽo, từ trên người nàng vang lên tiếng kiếm ngân thanh thúy. Trong lòng nàng đám người này đều đáng chết!
Trong vòng một ngày, việc chém giết kết thúc. Trên đường đi không có mấy bóng người. Mặc dù Lục phủ chưa chính thức ra tay với Tử Dương Môn nhưng trong lòng bách tính đều cảm nhận được áp lực nặng nề, mưa gió sẽ nổi chẳng còn lâu nữa. Mấy quán rượu hầu hết đều đóng cửa, lác đác mới có quán mở ra. Cũng may, vẫn còn những hạng người ương ngạnh đến ngồi.
Trong một quán rượu như thế có hai người đang ngồi đối diện nhau gần cửa sổ. Một người là Mạc Cầu, người kia là Đổng Tịch Chu. Trên bàn có đầy đủ rượu thịt nhưng không có ai cầm đũa lên. Đã mấy ngày không gặp, khí sắc trên mặt Đổng Tịch Chu đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Khí tức trên thân thể cũng tràn đầy sinh lực mà không còn y ám. Ngọc Hoa đan quả nhiên diệu dụng.
Hiện giờ kinh mạch của Đổng Tịch Chu bị tổn thương từ lúc còn trẻ đã được khai thông, thực lực khôi phục đến tu vi nhị lưu, chờ một thời gian nữa, khả năng đạt tới nhất lưu cũng không khó. Nhưng tuổi hắn đã lớn, trước kia bị ám tật ảnh hưởng đến nhục thân nên con đường đột phát lên Tiên thiên xem như chấm dứt.
Nâng chén rượu lên, Đổng Tịch Chu ra hiệu cho Mạc Cầu, vẻ mặt có ý cười. “Sự việc ở tiên phường, ta xin đa tạ.”
“Tiền bối khách khí rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chỉ là do nhu cầu thôi.”
“A!” Đổng Tịch Chu than nhẹ một tiếng, vẻ mặt vừa như oán trách lại cả vui mừng, hắn cảm khái. “Tiểu Uyển là đứa trẻ ngốc, nó vứt bỏ thể diện đẻ mượn linh thạch của nhị tiểu thư để lãng phí trên người một phế nhân như ta. Lúc đó mà không có ngươi thì việc ở Tiên phường sợ là đã không thu hoạch được gì rồi.”
“Không thể nói như vậy.” Mạc Cầu cũng nâng chén đối ẩm. “Sư tỷ quyết tâm làm vậy chứng tỏ với sư tỷ thì việc chữa trị thương tổn của tiền bối còn quan trọng hơn việc tiến giai Tiên thiên của nàng ấy.”
Hắn thân là thầy thuốc, tất nhiên là hiểu rõ. Đổng Tịch Chu bị ám tật quấn thân, nếu không có Ngọc Hoa Đan kia thì tuổi thọ có lẽ chỉ còn được dăm ba năm nữa. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.
“Coi như chữa khỏi thương thế cho ta nhưng thời gian trôi đi nhiều năm như vậy, bây giờ cũng không làm được gì nữa rồi.” Đổng Tịch Chu trầm mặc. “Nhưng nếu nó có thể đột phá Tiên thiên trước ba mươi tuổi thì sau này sẽ có lợi ích cực lớn.”
“Ồ!” hai mắt Mạc Cầu khẽ động. “Tiền bối muốn nói gì?”
Đổng Tịch Chu ra vẻ cười, thần thái cũng thoải mái không ít. “Ngươi không phải người ngoài, nói cho ngươi cũng không sao. Nếu có thể đạt thành Tiên thiên trước ba mươi tuổi thì cũng có cơ hội lớn để trở thành tu Tiên giả.”
“Tu Tiên giả!” Mạc Cầu nghiêm mặt, trong lòng không khỏi dậy sóng. “Tiền bối nói là người tập võ chúng ta cũng có thể tu Tiên?”
“Không sai.” Đổng Tịch Chu gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. “Trời sinh có người có linh căn để tu Tiên nhưng số lượng những người như thế này quá ít, võ giả đạp nhập Tiên thiên thì nhục thân vô hà vô cấu, có cơ hội tu Tiên nhưng chỉ tương đương với người có thiên tư kém nhất, dù sao như vậy vẫn tốt hơn là không có chút hy vọng gì. Chỉ có điều, quá ba mươi tuổi mà muốn tu Tiên thì vô cùng khó khăn. Bởi thế nên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng chỉ lấy những cao thủ nhất lưu tuổi dưới ba mươi mà thôi, quá tuổi đó là không còn được ghi danh trên bảng ấy nữa. Người nào trước ba mươi tuổi đạt thành Tiên thiên thì Lục phủ mới có thể cung cấp trợ giúp, lại lập khế ước để người đó nếm thử việc tu Tiên.”
Mạc Cầu từ từ ngồi xuống, sắc mặt trầm trầm, trong lòng cảm thấy đắng chát. Hắn hiện giờ đã hai mươi chín tuổi rồi. Dù cũng là cao thủ nhất lưu nhưng chân khí không đủ, còn lâu mới đủ yêu cầu để đột phá Tiên thiên . Dù ở Tiên phường hắn cũng đổi được không ít linh dược nhưng để tăng tiến lên nhất lưu đỉnh phong, nhanh nhất cũng phải mất hai ba năm, khi đó hắn đã vượt mốc ba mươi tuổi mất rồi. Đấy là còn chưa nói đến cánh Tiên thiên không biết có mở được không.
“Hô...”
Hít sâu một hơi, Mạc Cầu nén tâm tình lại, thận trọng nhìn đối phương hỏi. “Sau ba mươi tuổi mới thành tự Tiên thiên thì vẫn còn cơ hội tu Tiên chứ?”
“Còn.” Đổng Tịch Chu biết rõ suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, hắn nghe xong thì gật đầu nhưng ánh mắt lại có một tia phức tạp. “Có điều ngươi chủ tu lại là y đạo, sợ là... Thôi, hôm nay không nói việc này nữa.”
Đổng Tịch Chu khoát tay áo chuyển sang chủ đề khác. “Ta nghe nói ngươi có biết người mang Vô Định Kiếm ở Phù gia?”
“Cái gì?” Mạc Cầu hơi sững người, sau một lúc hắn mới gật đầu. “Không sai.”
“Hắn có thể tin tưởng được không?” Đổng Tịch Chu nghiêng người về phía trước nói.
“Nói thật, ta tin tưởng hắn còn hơn cả sư tỷ.” Mạc Cầu nói đùa.
“Vậy thì tốt rồi.” Đổng Tịch Chu vỗ tay cười khẽ. “Ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng tín nhiệm hắn. Vừa lúc ta có việc, hy vọng ngươi có thể bảo hắn hỗ trợ.”
“Có chuyện gì?”
“Ta có cảm giác gần đây có người đang để mắt tới ta, có thể là vì việc ta sẽ luyện chế Tiên Thiên Đan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận