Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 353: Bình định (1)

Mạc Cầu thu được từ trên người phụ nhân kia một thanh phi kiếm tuỳ thân.
“Sư huynh, mọi việc ổn chứ?” Ngô Niệm Nhu chớp mắt, nàng thở phào. “Không việc gì là tốt rồi.”
“Ta không nghĩ là ở đó còn có mai phục.” Mạc Cầu cười nhạt, hắn từ từ đánh thức Lôi Dật Phong. “Cũng may là tu vi đối phương không cao.”
Đúng là không cao thật. Đối phương là tu sĩ Luyện khí tầng thứ chín, thủ đoạn so với yêu nữ của Hợp Hoan Tông kia thì kém hơn nhiều. Ngô Niệm Nhu không nghi ngờ gì. Nàng gật đầu.
“Ta đoán đó chỉ là người được cắt cử trông coi người ở nơi này. Sư huynh, cứu được người rồi chúng ta mau đi thôi.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu.
Ở bên ngoài cách xa phủ Vân Lan cả ngàn dặm.
Trong bầu trời đêm, một đạo hắc mang xuyên thủng mây đen để lại phía sau một dải lụa dài. Quan sát kỹ sẽ thấy hắc mang giống như được bao phủ bởi một lớp vải thi thoảng lại run lên. Mỗi lần như thế, hắc mang lại xuất hiện ở phía trước đến cả trăm mét. Vô thanh vô tức nhưng tốc độ thì thật kinh người.
Một khoảng thời gian sau.
“Bạch!” Hắc mang kia đột nhiên đình trệ giữa không trung.
“Thế nào?” Âm thanh quỷ dị vang lên trong não hải Lý Nguyên Cảnh.
“Tông môn có lệnh.” Lý Nguyên Cảnh nhăn mày, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái lệnh bài. Lệnh bài lớn chừng bàn tay toả ra linh quang.
“Xem ra tiền bối trong tông muốn triệu tập đệ tử gần đây, hơn nữa còn là lệnh triệu tập tối cao.”
“Không đi thì sẽ thế nào?” Tiếng nói quỷ dị tiếp tục vang lên.
“Nhẹ thì cấm quan nửa đời người, nặng thì…”, Lý Nguyên Cảnh hạ giọng. “Xử trí như phản lại tông môn, giết không tha.”
“Không thể bỏ qua được ư?”
“Không được. Lệnh bài này đã có phản ứng, người truyền lệnh tất nhiên sẽ biết được ta ở gần đây.”
“Hắc hắc…”, âm thanh quỷ dị lại vang lên. “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Giết tiểu tử họ Mạc, lấy lại Vạn Quỷ Phiên rồi theo hiệu lệnh của tông môn đến tập hợp.”
“Ngươi từng nói luyện hoá Vạn Quỷ Phiên sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, rất khó để không bị phát giác.” Lý Cảnh Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói tiếp. “Việc trước mắt có lẽ sẽ mất chừng năm ba hôm thôi, giải quyết xong rồi đi phủ Vân Lan cũng không muộn.”
Thân phận đệ tử của Thương Vũ Phái rất quan trọng với hắn, không thể đơn giản bỏ mất được. Thành tựu Đạo cơ cũng là như thế. Quân Bất Kiến, Bách Quỷ Tẩu là tiên tu Đạo cơ, vì không có tông môn ỷ vào nên cuối cùng cũng phải nhận cái kết thê thảm.
“Tuỳ ngươi.”
Trong đầu hắn vang lên giọng nói có phần khinh thường rồi không gian im lặng trở lại. Lý Nguyên Cảnh thu lệnh bài, hắn híp mắt nhìn vị trí phủ Vân Lan ở xa xa nở một nụ cười lạnh lẽo rồi cong người độn về phương xa.
“Họ Mạc, để ngươi sống thêm mấy ngày, sớm muộn rồi ta cũng lấy tính mạng của ngươi.”
Đại điện Lôi phủ.
Đám người của Lôi gia tề tựu đông đủ, người nào người nấy mặt mũi trang nghiêm nhìn chằm chằm vào một cái đầu người.
Lôi Thanh Xuyên.
“Lôi Thanh Xuyên cấu kết với yêu đạo của Hợp Hoan Tông, chứng cứ vô cùng xác thực, ta thân làm trưởng bối phải có trách nhiệm vì gia tộc mà thanh lý môn hộ.”
Lôi Trác đứng ngạo nghễ, hắn liếc mắt nhìn mọi người. “Các ngươi ai có ý kiến gì không?”
Hoàn toàn yên tĩnh. Không một lên tiếng. Chuyện thành ra thế này mà thê tử Lôi Thanh Xuyên còn ngồi yên không có ý kiến, những người khác sao dám mở miệng. Chỉ có mấy lão nhân thì không giấu nổi vẻ bi thương trên khuôn mặt. Vị trí gia chủ từ trước đã thế, mỗi lần xuất hiện tranh chấp là sẽ có người phải mất mạng, lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là mọi người không ngờ, ngay cả người ứng cử vị trí gia chủ Lôi Trác cũng dám giết. Ánh mặt mọi người thầm đưa đến vị trí của một người đứng phía sau hắn.
Thư Hùng song sát.
Thư sát Triệu Oanh, Hùng sát Hoắc Thanh. Hai người này tung hoành Kiếm Nam Đạo đã mấy chục năm hợp thành một đôi sát tinh, trên bảng truy nã của Trấn Pháp Ti cũng để lại tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ vì hai người bọn họ tu vi bất phàm, bối cảnh lại không kém cho nên những năm qua vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật mà không bị sa lưới.
Hùng sát có tu vi Luyện khí tầng mười, tương đương với gia chủ của rất nhiều thế gia tu hành. Thư sát so với hắn thì yếu hơn một chút nhưng cũng đã là Luyện khí tầng thứ chín. Hai người họ thông thạo thuật hợp kích. Hai người liên thủ, từ sự truy sát của đệ tử nội môn Tiên tông mà vẫn chạy thoát. Trận chiến đó là trận chiến thành danh của họ. Bản thân mỗi người đều tâm ngoan thủ lạt, không ai là không sợ.
“Quốc không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày vô chủ.” Thấy không có ai lên tiếng, Lôi Trác liếc nhìn toàn trường rồi tiếp tục nói. “Từ sự việc ngày hôm nay có thể thấy, Lôi phủ to lớn lại bị chút lửa nhỏ làm cho rối loạn tơi bời. Ngay cả đại tang của Nhị ca cũng thiếu chút nữa bị phá hỏng mất. Việc như thế này không thể tiếp tục xảy ra nữa.”
“Lôi Trác nói không sai.” Một lão giả run run mở miệng. “Tình hình cứ loạn thế này mọi người đều bị ảnh hưởng. Nên sớm lập gia chủ để mọi người có cuộc sống yên ổn trở lại.”
“Không sai. Không sai.”
“Có lý lắm.”
Có không ít người của thế hệ trước không mang tâm tranh đoạt đồng thanh gật dầu, bọn họ đã sớm không chịu nổi áp lực từ sự kiện này rồi. Có điều muốn tuyển ra gia chủ đâu phải việc dễ dàng.
“Ta đề nghị, từ đại ca kế nhiệm vị trí gia chủ.” Nhị phòng Lôi Phụng thân khoác đồ tang cất giọng âm trầm. “Đại phòng vốn là vị trí được thừa kế trực tiếp từ gia chủ. Hiện nay gia chủ bất hạnh… gặp nạn, hắn tiếp nhận vị trí gia chủ là chuyện đương nhiên.”
“Không được.” Một người khác lên tiếng. “Thiên Quân mặc dù ổn trọng nhưng kinh nghiệm còn ít khó mà phục chúng. Ta thấy nên để cửu phòng Lôi Trác đảm nhận vị trí ấy.”
“Không được.” Một người khác lắc đầu. “Đan Hàn tuy là nữ lưu nhưng lại không hề thua kém đấng mày râu, lại quản lý tài quyền ở gia tộc nhiều năm, nàng tiếp nhận mới là hợp lý.”
Nhất thời tiếng nghị luận vang lên âm ĩ. Mỗi người một ý, xem ra khó mà thống nhất được.
“Đủ rồi!” Lôi Trác quát lớn, hắn cả giận nói. “Các ngươi im hết cho ta, cãi loạn như vậy còn ra thể thống gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận