Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 155: Diễn kịch

“Lốp bốp...”
Trong màn khói, lửa đỏ thiêu đốt cỏ cây rồi lan ra thành mảng.
Sau khi giải quyết nốt mấy người còn lại, Mạc Cầu tiến đến trước người đại hán đã ngã gục xuống mặt đất. Lục soát thi thể đã thành thói quen của hắn.
Kết quả không có gì bất ngờ. Ngoài một cái lệnh bài nói lên thân phận ra thì chỉ có cây trường côn kia xem như chiến lợi phẩm.
Việc này không làm hắn bất ngờ. Dù sao cũng là đi giết người, mang theo đồ vật quý hiếm trên người để làm gì chứ.
“Hắc Lang Trại. Hồng.” Vừa đi vừa xoay xoay tấm lệnh bài trên tay, thân phận của tên đại hán khiến Mạc Cầu vô cùng cao hứng.
Hắn là Đại đương gia của Hắc Lang Trại, Hồng Chấn!
Hắn là sơn phỉ chiếm cứ Phượng Đầu Sơn đã lâu, trên danh sách truy nã của nha môn cũng có tên của hắn. Cái đầu hắn có thể đổi được mấy chục lượng bạc, có khi cả trăm lặng bạc chứ không ít.
Nhưng... sao hắn lại muốn giết mình?
Tình huống lúc trước đối phương chắc không cần phải nói dối hắn làm gì. Có lẽ Hồng Chấn thực sự không có quan hệ gì với Hắc Sát Giáo. Lần này hắn đến đây chỉ vì mục đích giết mình mà thôi. Đối phương còn từ người nào đó mà biết được hắn mới tiến vào Hậu thiên chưa lâu, sau đó mới ngạc nhiên cùng với tức giận như vậy.
Hồng Chấn không tin nhưng sự thực đúng là như vậy. Mạc Cầu vừa mới tu thành chân khí chưa được bao lâu.
Vừa suy nghĩ, hắn vừa quay người định quay trở lại địa điểm cũ thì hai tai rung lên, âm thanh nhỏ xíu từ xa truyền tới. Một khắc sau, ánh mắt Mạc Cầu chớp động, vẻ mặt đã nhanh chóng trở nên tái nhợt, khí tức hỗn loạn...
“Mạc đại phu. Mạc đại phu!”
Kim Nghệ, một trong An Dương tam hữu nhanh chóng chạy lại, miệng không ngừng kêu gọi. “Mạc đại phu, ngươi ở đâu?”
“Đại ca.” Lão tam Ngô Lương Nghĩa vuốt vuốt thanh loan đao, cái đầu lắc nhẹ. “Đừng hô nữa, ta khẳng định hắn đã chết thật rồi. Chúng ta quay lại cùng với mọi người thôi.”
“Không vội.” Kim Nghệ cất giọng đạm mạc. “Mọi người đều tản ra, không biết còn dư nghiệt của Hắc Sát Giáo mai phục hay không, chúng ta không cần quay lại vội.”
Nói xong, hắn lại hô lớn. “Mạc đại phu, ngươi có nghe thấy ta gọi không?”
Ngô Lương Nghĩa trợn mắt. “Đại ca, tên họ Hồng kia đã ra tay, hắn làm sao mà sống được...”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy từ xa truyền đến tiếng ho trầm đục.
“Có phải Kim huynh của Thanh Trúc Hội đấy không?” Sắc mặt Mạc Cầu đã trắng bệch, bước chân lảo đảo từ trong bụi cỏ đi ra, một tay vịn vào cành cây, cố gắng lắm mới đứng vững rồi đưa tay ra hiệu cho hai người.
“Hai vị, ta ở đây.”
Ngô Lương Nghĩa biến sắc, trong mắt không giấu nổi một tia kinh ngạc.
“Mạc đại phu.” Kim Nghệ cũng chớp mắt, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thường. Hắn vội vã bước lại gần. “Ngươi đã gặp phải chuyện gì?”
“Khụ khụ...”, Mạc Cầu che miệng ho lên mấy tiếng, thân thể cũng theo nhịp ho mà rung lên. “Ta gặp phải mấy tên dư nghiệt của Hắc Sát Giáo, cũng may có các vị bằng hữu của Thái Sơn Bang hỗ trợ nên mới thoát nạn. Chỉ tiếc là...”
Hắn than nhẹ một tiếng. “Các vị ấy đã không may tử nạn, chỉ có Mạc mỗ phúc lớn mạng lớn mới may mắn giữ được mạng sống.”
“Dư nghiệt của Hắc Sát Giáo?” Hai người Kim Nghệ và Ngô Lương Nghĩa liếc nhìn nhau, Ngô Lương Nghĩa vội mở miệng. “Mạc đại phu có biết là ai không?”
“Người kia vừa xuất hiện đã muốn đánh muốn giết, ra tay độc ác vô tình. Ta nào có biết hắn là ai nhưng trên thân người đó ta lấy được vật này.” Mạc Cầu lấy lệnh bài của Hồng Chấn ra, đưa cho hai người.
“Xem ra, Hắc Lang Trại đã gia nhập phản phỉ rồi.”
“Đương gia Hồng Chấn của Hắc Lang Trại!” Kim Nghệ nhận lấy tâm lệnh bài, chân mày hắn cau lên, nói vẻ hồ nghi. “Người này thực lực không thấp, Giận Sát Công mạnh mẽ, lại thêm Viên Ma Côn chiêu nào cũng tinh diệu vì được truyền thừa từ tiền nhân. Trong đám cao thủ nhập lưu hắn cũng đứng hàng đầu, sao các ngươi có thể giải quyết hắn được?”
“May mắn mà thôi.” Mạc Cầu cười khổ. “Hai vị cũng biết, Mạc mỗ tuy từng giết chết Đoạn Đức chính là nhờ một môn công phu có thể bạo phát lực lượng trong một thời gian ngắn. Lần này cũng giống như vậy.”
“Mạc đại phu có bí pháp tài tình như vậy sao.” Ngô Lương Nghĩa hơi biến sắc. “Nhưng ta nghe nói những bí pháp như vậy sau khi thi triển thì thân thể sẽ bị hao tổn, hiện giờ ngươi thấy thế nào?”
“Ai!” Mạc Cầu thở dài, âm thanh vô lực. “Thực không dám giấu, hiện giờ tại hạ chẳng còn chút sức lực nào, đến đi bộ cũng cảm thấy khó khăn. May mà gặp hai vị ở đây. Nếu không, thật đúng là không biết phải làm sao!”
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi cười bất đắc dĩ. “Vừa giết dư nghiệt Hắc Sát Giáo xong lại táng thân trong biển lửa, người ta mà biết thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Ha ha...”, Kim Nghệ nghe xong cũng cười lớn. “Mạc đại phu quá lo, huynh đệ chúng ta đã tới, ngươi tất nhiên sẽ được an toàn, không phải lo lắng gì. Có đúng không, tam đệ?”
“Đương nhiên rồi.” Ngô Lương Nghĩa cũng cười theo, hắn đưa tay đỡ lấy Mạc Cầu. “Mạc đại phu coi chừng, đi lại cẩn thận một chút.”
“Làm phiền hai vị rồi.”
“Ngươi không phải khách khí.”
“Bạch!”
Trong lúc ba người đang nói chuyện đầy vẻ quan tâm, một cỗ sát ý lạnh lẽo lại đột ngột xuất hiện rồi biến mất rất nhanh.
“Răng rắc...”
Loan đao trong tay Ngô Lương Nghĩa lóe lên rồi chém thẳng vào một thân cây gần đó.
“Ngươi?”
Hắn biến sắc mặt, thân thể đột ngột căng ra, hắn nhìn Mạc Cầu đang đứng ở phía trên cách đó hơn một trượng.
Lục Diễn Loan Đao là võ kỹ thành danh của một vị trưởng lão trong Thanh Trúc hội, sở trường về tốc độ ra chiêu. Lần này, hắn ra tay ở khoảng cách gần như vậy mà lại không chạm được vào người đối phương! Hơn nữa, việc này hắn vốn nghĩ sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi, kết quả bây giờ làm sao không khiến hắn biến sắc cho được.
Vẻ tươi cười trên mặt Kim Nghệ cũng nhanh chóng biến mất, ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị, hai tay nâng lên.
“Xem ra hai huynh đệ chúng ta đã nhìn nhầm rồi. Thật không ngờ Mạc đại phu tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế.”
Hắn không còn tin Mạc Cầu chỉ vừa mới tiến vào Hậu thiên như trước nữa. Có lẽ lúc đối phương giết chết Đoạn Đức thì đã tu ra chân khí rồi, nếu không sao có thể thành công được?
“Khách khí.” Mạc Cầu chắp tay, cất tiếng nói không nhanh không chậm. “Ta cũng không ngờ là hai ngươi.”
“Xem ra ngươi đã biết điều gì đó.” Ngô Lương Nghĩa hơi khom người xuống, loan đao chỉ xéo ra trước mặt. “Nhưng đã biết thì sao nào? Ngươi giết được Đoạn Đức, Hồng Chấn, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay hai huynh đệ chúng ta.”
Đối với điều này hắn có vẻ rất tự tin. An Dương tam hữu liên thủ, ngay cả cao thủ nhị lưu cũng đã từng mất mạng. Mặc dù hiện giờ chỉ có hai người, đối phó với một người như Mạc Cầu hắn vẫn rất nắm chắc.
“Đã nghe qua đại danh của các vị, Mạc mỗ sao dám chủ quan khinh thường.” Mạc Cầu cười nhạt. “Chẳng lẽ hai vị không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”
“Cái gì?” Kim Nghệ giật mình, sau một khắc thì sắc mặt đại biến.
“Ngươi đã hạ độc!”
“Không sai.” Mạc Cầu nhún vai, đưa tay chỉ đoàn hỏa diễm đang bùng cháy ở quanh mình. “Loại địa phương này, giấu chút khói độc thì dễ dàng quá. Từ xưa y độc vốn khó phân, hai vị chẳng lẽ lại không biết Linh Tố Phái có nhiều danh y, nhưng cũng có không ít cao thủ dụng độc hay sao?”
“Động thủ.” Kim Nghệ đột ngột rống lên. “Hắn đang tìm cách trì hoãn thời gian.”
Tiếng rống chưa dứt, thân thể hắn đã tới gần. Song chưởng kéo theo kình khí cuồn cuộn ép tới trước người Mạc Cầu.
Vừa ra tay, Kim Nghệ đã thấy lạnh cả sống lưng. Hắn phát hiện song chưởng như có lửa cháy, cảm giác như có trăm ngàn vết đao đang chém lên đó.
Độc!
Tấm lệnh bài vừa nãy!
Thật hèn hạ!
Ngô Lương Nghĩa ở bên cạnh cũng đã tái xanh mặt mày, thân hình lóe lên, loan đao theo đường vòng cung chém xuống. Lục Diễn Loan Đao đã được hắn vận toàn lực.
“Muộn rồi.”
Mạc Cầu hừ lạnh, một đao một kiếm trong tay vung lên, Âm Dương Thác Loạn Đao vung lên ngạnh kháng loan đao của đối phương.
“Đương đương...”
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, ba người đã giao thủ mấy chiêu nhưng chưa ai chiếm thế thượng phong. Mạc Cầu với thành Hậu thiên, chân khí chưa tích lũy sâu dầy, lúc trước đối đầu với Hồng Chấn đã bị tiêu hao không ít. Khinh công và đao pháp của hắn huyền diệu nhưng tạm thời cũng chỉ đủ giữ thân mà thôi.
Cũng may, thời gian đang ủng hộ hắn.
Sắc mặt hai người Kim Nghệ và Ngô Lương Nghĩa ngày một âm trầm. Bọn hắn không ngờ đối thủ lại khó chơi như thế. Đao kiếm hợp kích đến giọt nước cũng không trôi lọt, chiêu thức biến hóa khôn lường, có thể xưng là xuất thần nhập hóa, hai người bọn hắn không cẩn thận một chút là có thể trúng chiêu ngay.
Mặc dù có hai người cùng liên thủ nhưng không ai dám thả lỏng coi thường. Chưa kể trong người bọn họ lại đang có độc, mỗi hơi thở trôi qua bọn hắn lại cảm thấy thể lực yếu đi một phần, tiếp tục kéo dài thế này, đối phương không cần động thủ thì bọn hắn cũng không trụ nổi.
“Liều mạnh thôi!”
Ngô Lương Nghĩa còn trẻ tuổi, tâm tình kích động, hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, loan đao diễn hóa thành rất nhiều vòng tròn bao trùm tới trước người.
Lục Diễn Loan Đao - Thiên Hồi Trảm!
Kim Nghệ hít sâu một hơi, đem Thanh Huyền Thủ vận chuyển đến cực hạn, quần áo trên người không gió mà bay, chân khí ẩn hiện như muốn phá thể mà ra.
Hắn đã gần năm mươi tuổi, chân khí trong người được trui rèn mấy chục năm trở nên tinh thuần, thực lực của hắn không thua kém Hồng Chấn bao nhiêu. Nếu không phải tuổi tác đã cao, tinh khí bắt đầu suy yếu, hắn có cơ hội lớn đột phá đến nhị lưu.
Hiện giờ hắn toàn lực ứng phó, hai tay như thiên quân bàn thạch, lực lượng mạnh mẽ có thể phá núi liên tiếp tấn công về phía Mạc Cầu.
“Đến hay lắm!”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Hắn đột nhiên quát khẽ một tiếng.
Thực lực An Dương tam hữu đã lộ rõ như ban ngày, nếu hắn có thể đánh lui hai người này, chứng tỏ thực lực của hắn có thể so với cao thủ mới vào nhị lưu rồi.
Phải hay không, hắn thử là sẽ biết.
Suy nghĩ vừa nổi, chân khí trong cơ thể được Hỏa Long Bội nuôi dưỡng trong nháy mắt xuất động, xuôi theo kinh mạch mà vận chuyển đến toàn thân.
“Oanh...”
Một cỗ lực lượng chí cương chí dương, cuồn cuộn như thế lửa phát sinh ra nhiệt lượng cao làm không khí xung quanh hắn trở nên vặn vẹo.
“Tiếp ta một chiêu, Âm Dương Loạn!”
“Đương đương...”
Đao quang kiếm ảnh bao phủ toàn trường, ba người hung hăng lao vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận