Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 278: Pháp lực cùng cố nhân

Mấy tháng sau, từng bông tuyết mùa đông chậm rãi bay, trên đường lớn suối chảy róc rách, mặt nước như tấm gương phản chiếu những bóng hình đang di tấp nập bận rộn. Thương đội hơn hai mươi người, kẻ nhóm lửa, người chỉnh lý hàng hóa, tuy nhộn nhịp mà không rối loạn. Ở chỗ xa nhất là một nơi tĩnh lặng. Lục Mộc Hủy ngồi xếp bằng trên nệm mềm, nhắm mắt đưa tay đỡ lấy từng bông tuyết, hàng lông mày tinh xảo run nhẹ.
“Tuyết lại rơi rồi. Ta nhớ lần trước cùng Nhị tỷ thưởng tuyết, khi đó ta còn muốn giữ nàng lại để chuyện trò tiếp đãi.”
Lúc này trên thái dương nàng đã xuất hiện mấy sợi tóc trắng, vẻ thành thục hơn trước nhiều. Mạc Cầu xếp bằng ở đối diện để quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu nói.
“Nhị tiểu thư nếu không gặp chuyện ngoài ý muốn thì chắc cũng đến Tiên đảo, lúc đó các ngươi có thể gặp lại nhau.”
“Ừm.” Lục Mộc Hủy gật đầu, ngừng một chút rồi nói. “Cám ơn ngươi.”
Nàng hôn mê mấy tháng, vừa tỉnh lại cách đây chưa lâu. Nàng có thể sống sót đều là nhờ đối phương quan tâm chữa trị.
“Khách sáo rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chúng ta tương giao cũng nhiều, ta sao có thể thấy chết mà không cứu.”
“Ta vốn nghĩ là mình chết chắc rồi, thì ra tử vong lại đáng sợ như vậy.” Lục Mộc Hủy cười khổ. “Dù sao cũng là ơn cứu mạng, chỉ mấy lời cảm kích không thể nói hết. Tiếc là bây giờ trên thân ta chẳng có gì quý giá để báo đáp.”
“Cũng không hẳn vậy.” Mạc Cầu nghĩ một lát rồi lấy từ trên người ra một vật đưa tới. “ngươi xem giúp ta, cái bản đồ này có phải chỉ đường đến Tiên đảo không?”
“Ồ!” Lục Mộc Hủy đưa tay nhận lấy đồ vật, quét mắt nhìn lộ tuyến rồi nhẹ gật đầu. “Không sai.” Sau đó nàng hiếu kỳ hỏi. “Ta nhớ đây là đồ vật trên người Nhị tủ, sao giờ lại ở trong tay ngươi?”
Mạc Cầu không biến sắc đáp. “Lúc đầu Mạc mỗ định đi theo tiểu thư đến Tiên đảo, nhưng tình hình lúc đó khẩn cấp, nàng chỉ lưu lại vật này để ta tự đi trước.”
Quả nhiên lúc đó Lục Dung đã không lừa dối hắn.
“Vậy sao.” Lục Mộc Hủy không nghi ngờ gì, gật đầu nói. “Tiên đảo cách phủ Đông An xa lắm, ngay như cha ta cũng chỉ biết phương hướng đại khái, nhưng ta có một vị thúc thúc định cư ở gần Tiên đảo, nếu tìm thấy hắn chắc sẽ hỏi thăm được đường sá.”
Mạc Cầu hiểu ra. Việc tìm tu Tiên giả với hắn không tiện, Lục Mộc Hủy thì lại khác.
“Thập Cửu Nương.” Ổn định tinh thần rồi hắn cầm cuốn sách trong tay giơ ra. “Bản tóm tắt Tiên duyên này ta đã nhìn qua, có một số miêu tả trong đó ta không hiểu, đang muốn được nghe giảng giải.”
“Ngươi nói đi.” Lục Mộc Hủy cười. “Ta biết thì nhất định sẽ nói.”
“Tu Tiên giả cũng có võ kỹ?” Đây là điểm hắn tò mò nhất.
“Đương nhiên.” Lục Mộc Hủy gật đầu, nghĩ một chút rồi nói tiếp. “Nhưng võ kỹ của tu Tiên giả không giống của phàm nhân, có thể mượn nhờ lực lượng của thiên địa nên uy lực mạnh hơn nhiều. Võ giả có kiếm pháp, tu Tiên giả cũng có pháp môn ngự kiếm. Lục gia chúng ta có hai môn pháp môn ngự kiếm. Cái thứ nhất là Vân Vụ Ngự Kiếm Chân Quyết, cái thứ hai là Bôn Lôi Kiếm Quyết. Nhị tỷ ta tu hành chính là Bôn Lôi Kiếm Quyết. Một khi đại thành, có thể dẫn lực lượng của lôi đình quán chú vào trong phi kiếm. Nghe nói nếu đạt tới cảnh giới Kiếm khí Lôi Âm, người tu hành nó có thể vượt cấp giết địch.”
“Kiếm Quyết, Kiếm Khí Lôi Âm.” Mạc Cầu nhăn mày, hắn hiện thời có thể hiểu được những điều này, nhưng lại hỏi một vấn đề khác. “Ta thấy Nhị tiểu thư có một môn chưởng pháp thì phải?”
“Đúng.” Lục Mộc Hủy gật đầu. “Đó chính là pháp môn Tiên thiên Nhất Khí Cầm Nã Thủ, có thể gọi nó là một môn chưởng pháp cũng được. Tu hành nó cần có tu vi Luyện Khí tầng thứ sáu trở lên, cận chuyển pháp lực, câu thông thiên địa hình thành bàn tay vô hình, tùy ý niệm mà bắt, nhiếp, đập, đánh.”
Nói xong nàng than nhẹ một tiếng. “Tu vi của ta không đủ nên không cách nào tu hành, nhị tỷ có kinh nghiệm phong phú, uy lực không yếu.”
Mạc Cầu gật đầu. Lúc toàn thịnh, Lục Dung chỉ dựa vào một chiêu này đã có thể dễ dàng nghiền ép tất cả cao thủ Tiên thiên, dù hắn mang toàn lực thi triển Thập Bộ Nhất Sát cũng không phá vỡ được.
“Mạc Cầu.” Lục Mộc Hủy chớp mắt nói. “Nếu ngươi muốn hiểu rõ về tu Tiên giả thì pháp lực mới là cơ sở, mấy thứ kiếm quyết, pháp thuật ngươi còn cách một khoảng khá xa.”
Tiếng nói của nàng chậm dần, giọng điệu như chần chừ, cảm giác như sợ nói ra sẽ làm Mạc Cầu thấy bị đả kích. Nhưng nàng đã lo lắng hơi thừa, Mạc Cầu như nhớ ra điều gì vội nói.
“Ta đang muốn thỉnh giáo, Pháp lực và Chân khí bọn ta tu luyện có gì khác nhau?”
Lục Mộc Hủy nghe xong thì nhíu mày, nàng tu hành pháp thuật từ nhỏ, cũng gặp không ít người tập võ nhưng lại chưa hề suy nghĩ cặn kẽ về sự khác nhau này. Ngẫm ngợi một lúc nàng nói. “Ta cũng không biết nói như nào, nhưng có thể biểu diễn cho ngươi xem một lần.”
Nói xong, nàng vươn tay về phía trước, ngón trỏ khẽ động.
“Hô...”
Một sợi hỏa diễm hiện ra từ đầu ngón tay nàng, theo động tác của nàng mà sợi hỏa diễm này nhẹ nhàng xoay tròn, linh động như rắn. Nàng vung tay lên, hỏa diễm bay ra hơn một trượng, rơi xuống một đống cỏ dại thì bùng lên liệt hỏa.
“Ta đã gặp võ giả thi triển đao pháp có liệt diễm, đao xuất sinh hỏa nhưng còn xa mới linh động như vậy. Hơn nữa... pháp lực cũng không chỉ như thế.”
Bàn tay Lục Mộc Hủy lại khẽ vung lên. Lần này là một mảnh hàn khí bao trùm lấy hỏa diễm trong nháy mắt, khiến khu vực đó đông lại thành băng cứng.
“Võ giả cũng có băng hỏa huyền kình nhưng so với pháp lực thì thiếu đi rất nhiều sự tinh tế trong cách khống chế, cũng không thể tuy tâm sở dục dẫn động lực lượng của thiên địa, uy lực tất nhiên là kém xa pháp lực.”
Màn biểu diễn của nàng khiến Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, ra chiều suy nghĩ. Lấy Huyền Băng Chưởng làm ví dụ, nếu là do võ giả Hậu thiên thi triển thì phải lấy chân khí kích thích phổi thủy thông qua kinh mạch, biến hóa lực lượng ngũ tạng mới có thể xuất ra hàn phong, ngưng kết thành băng. Một số thời khắc còn cần tới tâm cảnh nhất định mới có thể làm được. Dù cho đạt thành Tiên thiên rồi cũng khó mà tùy tâm sở dục để thôi phát hàn khí, không cẩn thận còn bị phản phệ hại tới nhục thân.
Dùng pháp lực thì không phiền toái như vậy. Suy nghĩ khẽ động, thúc giục pháp lực là sẽ có hàn khí hiển hiện, ngưng kết thành băng trong nháy mắt.
Không chỉ như vậy...
Lục Mộc Hủy bấm nhẹ tay lên mặt đất, cách đó không xa đất đá tung tóe, một mũi nhọn băng như măng đột nhiên thoát ra, trên đầu mũi nhọn có một cái cây nhỏ, nó bị pháp lực đột kích chợt lớn nhanh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
“Bạch!”
Mũi nhọn bay lên khỏi mặt đất rơi vào trong dòng suối, đám cá đang bơi lội bị bọt nước bao bọc lại như những khối cầu rồi bay ra khỏi mặt nước.
“Ngự hỏa, khu thủy, khống vật, tạo ra sinh cơ... đều là những điểm ảo diệu của pháp lực.”
Nàng vung tay, mọi thứ lại trở về bình thường. Lục Mộc Hủy nói. “Ngươi nhìn xem, nhưng việc Tiên thiên khó mà làm được, nếu tu hành pháp lực thì lại làm nó rất dễ dàng. Đó chính là sự khác biệt, cũng là sự chênh lệch giữa chúng.”
“Bốp bốp....”
Mạc Cầu vỗ tay tán thưởng. Quả nhiên, kiếm quyết, pháp thuật cho hắn biết tu Tiên giả cường hãn ra sao, nhưng trực tiếp quan sát mới giúp hắn nhìn ra những điểm khác biệt.
Trên quan đạo, bánh xe chậm chạp chuyển động, Mạc Cầu cưỡi ngựa ra chiều suy nghĩ.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Màn xe bên cạnh xốc lên, Đổng Tịch Chu nghiêng đầu ngó ra. “Ngươi nghĩ tới quãng đường sau này sao?”
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta đang nghĩ, võ giả phải làm sao mới có thể tu thành pháp lực.”
Tuy hắn lấy được không ít bí tịch từ Lục phủ, trong đó có rất nhiều võ kỹ tuyệt đỉnh nhưng không có miêu tả nào nói về việc này, như thể có ai đó cố tình không đề cập tới vậy.
Lục Mộc Hủy tu pháp lực từ nhỏ, nàng cũng không biết gì về việc này.
“Ừm”, Đổng Tịch Chu ngẩng đầu nói. “Việc đó ngươi có thể hỏi ta.”
“Hỏi ngươi?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Tất nhiên rồi.” Đổng Tịch Chu vuốt râu nói. “Đừng nhìn tu vi không cao của ta mà xem thường, vừa hay ta lại biết điểm ấy.”
Mạc Cầu chắp tay. “Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Không dám.” Đổng Tịch Chu lắc đầu. “Kỳ thực ta biết cũng là do Tiểu Uyển nói mà thôi. Sau khi đạt Tiên thiên, thông trăm khiếu, nhục thân viên mãn, tinh khí thần tương dung thì chân khí sẽ hóa thành pháp lực. Còn cụ thể làm sao để đạt được điều đó thì ngươi đừng hỏi vì ta cũng không biết, đoán chừng chỉ có đến Tiên đảo mới có câu trả lời.”
Nói xong hắn nhìn Mạc Cầu. “Với tuổi của ngươi hiện giờ, ta thấy còn hy vọng.”
Mạc Cầu gật đầu. Sau khi tiến giai Tiên thiên, ngoài trừ công pháp tu vi tăng lên thì rất nhiều khiếu huyệt quanh thân được mở ra. Những khiếu huyệt này phải đến Tiên thiên mới khai mở, còn ở Hậu thiên thì không thể thông suốt được. Sau khi mở ra rồi, không chỉ ngũ giác lục thức tăng lên mà có thể cảm nhận cả khí tức của thiên địa.
Khi nào đạt được trăm khiếu thông thì sẽ đạt tới Tiên thiên đại thành. Nhưng dù có đạt tới cảnh giới đó, với Mạc Cầu, thực lực sợ là cũng không tăng được nhiều lắm. Chỗ tốt của việc đả thông khiếu huyệt là có thể mượn ít nhiều lực lượng của thiên địa để nâng cao uy lực khi thi triển võ kỹ. Điều này chính là thứ làm cho mọi người vô cùng hâm mộ những người có thể đạt tới Tiên thiên. Bọn họ dựa vào khí tức thiên địa, không cần phải làm nhiều việc cũng có thể tu ra pháp lực.
“Tuổi thọ của con người có hạn, một khi quá bốn mươi tuổi rồi thì trừ khi có vận khí nghịch thiên, nếu không vĩnh viễn không thể mở ra khiếu huyệt.” Đổng Tịch Chu than nhẹ. “Mà muốn mở ra nhiều khiếu huyệt thời gian đâu chỉ cần một sớm một chiều, có khi cả mười năm cũng không làm được. Cho nên...”
Hắn đưa mắt nhìn Mạc Cầu nói. “Nếu trước ba mươi tuổi không thể đạt tới Tiên thiên thì không thể quán thông trăm khiếu, đừng nói gì đến chuyện tu thành pháp lực. Ngươi hẳn là đã thông mấy khiếu huyệt rồi đúng không?”
Mạc Cầu gật đầu. Mấy tháng này hắn không ngừng tu hành, thông hiểu nhiều pháp môn cũng giúp cho việc tu hành của hắn được thuận lợi và nhanh hơn. Hiện giờ thực lực so với lúc mới vào Tiên thiên đã tăng thêm một thành.
“Xuy!”
Phía trước có một người cưỡi ngựa chạy tới.
“Mạc đại phu, phía trước có đạo phỉ cướp bóc khách thương, trong đó có một nhóm người đang chạy về phía chúng ta.”
“Tu vi đạo phỉ thế nào?”
“Người dẫn đầu mới vào Hậu thiên.”
“Đuổi chúng đi.”
“Rõ.”
Võ giả Hậu thiên ở phủ Đông An không tính là gì, nhưng ở một địa phương nhỏ đã có thể coi là cao thủ. Hiện giờ đoàn xe của hắn, không tính Mạc Cầu, Lục Một Hủy, gần nửa đã tu thành Chân khí. Đặt ở một địa phương nhỏ, bọn hắn có thể làm bá chủ một phương.
Không bao lâu sau.
“Đát... đát...”
Có mấy người giục ngựa lao tới, toàn thân đẫm máu dẫn theo hai đứa trẻ trở về.
“Ngay cả hài tử cũng hạ thủ? Đạo phỉ nơi này thật không có chút nhân tính nào.”
“Hài tử đáng thương.”
“A!”
Đột nhiên, Tần Thanh Dung thốt lên, ngẩng đầu quay lại. “Sư đệ, ngươi qua nhìn xem, hình dáng đứa bé này ta thấy quen quen.”
“Ồ!”
Mạc Cầu giục ngựa tới gần, đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ một hồi thì không giấu được nét hoảng hốt.
Liễu Cẩn Tịch!
Liễu tiểu thư.
Giác Tinh Thành.
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận