Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 324: Tu luyện

Hắc ngục náo động, tầm ảnh hưởng vượt xa so với tưởng tượng của Mạc Cầu. Linh thạch, khoáng sản Bạch Cốc Dật thu thập bao nhiêu năm qua đều bị hắn sử dụng để lập xuống một trận pháp nào đó. Trận này như thành, cấm chế Hắc ngục lọt vào đều bị đả kích, hủy diệt.
Địa phế hỏa mạch là chỗ giam giữ trọng phạm, bọn họ hoàn toàn có khả năng đào thoát, phiền phức do việc đó gây ra sẽ khó mà tưởng tượng được. Cấm chế Hắc ngục có quan hệ đến đại trận của tông môn, nếu nó bị hủy thì trận pháp hộ sơn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chưởng giáo Mao Cố ra pháp chỉ tra rõ chuyện này, toàn bộ Hắc ngục bị tra xét khiến ai nấy bàng hoàng. Tuy nhiên những chuyện đó lại không còn quan hệ gì đến Mạc Cầu nữa. Lúc đầu hắn theo Kỷ Thiên Vân rời khỏi Hắc ngục để đến Chấp Pháp đường phụng mệnh, sau đó tại Xích Hỏa phong tìm được một chỗ bế quan, thế là hắn đóng cửa tu hành suốt hơn hai tháng không ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ người của Chấp Pháp đường đến mấy lần để trao đổi tin tức thì không có ai quấy rầy hắn. Còn như hai kiện pháp khí bị Hỏa nhiêm Tiên Trịnh Vi mang đi lúc trước thì chưa thấy có tin tức gì.
Tận dụng khoảng thời gian này hắn vẫn nuốt tiên huyết của Xuyên Thiên Cưu, dùng Vạn Thú Ngưng Huyết công để kích thích huyết mạch. Tu vi, thực lực đều có chút tiến triển cho đến khi gặp phải bình cảnh.
“Sư đệ muốn ra ngoài?”
“Đúng.”
Trong đại điện Chấp Pháp đường, Kỷ Thiên Vân cau mày, nàng lật giở cuốn sách rồi nói tiếp. “Mạc sư đệ, sự việc ở Hắc ngục đã không còn liên quan đến ngươi, chúng ta cũng không nên tiếp tục hạn chế tự do của ngươi nữa. Nhưng nơi này là Lăng Vân sơn mạch, thế lực ngoài tông môn chưa chắc đã an toàn, ngươi nhất định phải rời đi sao?”
Chưa nói tới thế lực nằm ngoài tông môn, ngay cả khu vực gần với bốn phong của Thương Vũ Phái cũng chưa chắc đã an toàn.
Ngay cả trọng địa tông môn như Hắc ngục cũng có thể xuất hiện việc ngoài ý muốn.
“Sư tỷ cũng biết, ta vốn là một quân nhân.” Mạc Cầu mở miệng. “Võ đạo tu hành nếu cứ bế quan một chỗ thì khó đạt thành tựu, nhất định phải kết hợp động với tĩnh thì tu vi mới tăng tiến, huống hồ ta cũng cần một chút linh dược.”
Hắn chỉ còn cách Tiên thiên viên mãn một bước nữa thôi, nếu không vì bất đắc dĩ chắc cũng không muốn phải ra ngoài. Tiên huyết cần cho Vạn Thú Ngưng Huyết Công có hạn chế, trước mặt tông môn không có loại khác thích hợp. Còn vấn đề an toàn thì hắn lại không quá lo lắng.
“Tốt.” Kỷ Thiên Vân thấy không thể thuyết phục được thì lắc đầu, lấy ra một bộ bản đồ phong thủy ngoại vi Thương Vũ phái đưa cho hắn.
“Mấy ngày nữa sẽ có đoàn xe đi về phía biên giới tông môn, sư đệ ngươi có thể đi cùng họ.” Nàng dặn dò thêm. “Sư đệ, bên ngoài nguy hiểm, tốt nhất là người tìm lấy dăm ba hảo hữu để cùng đi thì sẽ an toàn hơn.”
Đây cũng là cách thức nàng hay gặp lúc còn là đệ tử ngoại môn.
“Đa tạ sư tỷ.” Mạc Cầu chắp tay rồi nhận lấy bản đồ. “Ta hiểu rồi.”
“Ngươi định đi đâu?”
“Khu vực gần Bạch Sa Sơn.”
“Bạch Sa Sơn.” Kỷ Thiên Vân ra vẻ trầm tư. “Nơi đó ít có tán tu nhưng dị thú lại xuất hiện nhiều, ta thậm chí còn nghe bảo có loài đã thành tinh, sợ là sẽ không an toàn.”
“Ta sẽ cẩn thận.”
“Ừm.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng Mạc Cầu rời đi, Kỷ Thiên Vân lắc đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Sau đó không lâu lại có hai người khác tìm tới.
“Triệu sư huynh, Hồng sư đệ.” Nhìn hai người tới, Kỷ Thiên Vân vội bỏ cuốn sách trên tay xuống. “Các ngươi có việc gì?”
“Ừm.” Triệu Chí làn da đen nhánh, trên người mặc linh khải da thú, hai mắt mở hé lấp lóe tinh quang chớp động. Là đệ tử thân truyền của Hỏa Nhiêm Tiên, địa vị của hắn ở Xích Hỏa Phong gần với những đệ tử chân truyền cao quý nhất. Tu vi của hắn sớm đạt tới Luyện khí tầng mười một, sau này chưa hẳn đã không có cơ hội dòm ngó Đạo cơ chi cảnh.
Luận về địa vị hay thực lực hắn đều vượt trên Kỷ Thiên Vân nhiều.
“Mạc Cầu khu Dậu ở Hắc ngục có phải từng tới đây đúng không?”
“Đúng.” Kỷ Thiên Vân đáp. “Sư huynh tìm hắn có việc gì?”
Chúng ta tìm hắn thương lượng chút việc liên quan tới pháp khí trong tay sư tôn, muốn hỏi hắn có đồng ý bán hay không.” Hồng Sùng Thiều tiếp lời.
Lưu Ảnh Kiếm thì không nói làm gì, tuy sắc bén nhưng cũng chỉ là pháp khí hạ phẩm nổi bật mà thôi. Thanh đồng cổ kính là một kiện pháp khí trung phẩm có khả năng oanh sát vạn vật, đệ tử nội môn nhìn thấy nó cũng sẽ thèm muốn.
Nét mặt Kỷ Thiên Vân hơi ngưng trọng. Thương Vũ Phái tuy là tông môn nhưng trong đó cũng có cả thế gia tu Tiên, Hồng gia này chính là một trong số đó.
Hồng Sùng Thiều tuổi chưa lớn, tu vi lại không kém, hắn là người nổi bật trong thế hệ trẻ ở Hồng gia. Còn có thêm Triệu Chí đi cùng, việc hỏi đệ tử ngoại môn có nguyện ý hay không sợ chỉ là cho có.
Nhất thời nàng cũng cảm thấy may mắn vì Mạc Cầu đã rời khỏi tông môn.
“Thật là không may.” Nàng giấu suy nghĩ trong lòng, than nhẹ một tiếng rồi làm ra vẻ mặt tiếc nuối. “Mạc sư đệ nói cứ khổ tu một chỗ thì khó mà thu được thành tựu nên đã ra ngoài tông môn tìm kiếm cơ duyên. Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không về.”
“A.” Triệu Chí mở miệng. “Sư muội có biết hắn đi chỗ nào không?”
Đối phương nói chuyện bình thản nhưng cũng khiến Kỷ Thiên Vân cảm thấy lạnh lẽo. Nàng vốn đã biết thủ đoạn của Triệu Chí. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh nàng lắc đầu đáp.
“Việc đó ta cũng không biết. Nhưng Mạc Cầu chỉ là phàm nhân, có lẽ sẽ không đến những nơi nguy hiểm.”
“Ừm...”, Triệu Chí lộ vẻ mặt trầm ngâm, hắn gật đầu. “Nếu vậy thì để một thời gian nữa hãy nói.”
Nói xong hắn quay người rời đi luôn, không chậm trễ.
“Sư huynh.” Hồng Sùng Thiều vội vã bước theo, hạ giọng. “Người không ở đây, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Không sao.” Triệu Chí khoát tay. “Trước hết ngươi cứ đem pháp khí tế luyện, chúng ta đã mở lời hắn còn dám từ chối hay sao? Huống hồ...”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi mới nói tiếp.
“Ta đã hỏi qua, Mạc Cầu nhập môn mấy năm chỉ chuyên tâm khổ tu không có bằng hữu, quan hệ của hắn với mấy người cùng đến từ Tiên đảo cũng không tốt. Hắn chỉ là một phàm nhân, dù chết ở ngoài cũng là việc hết sức bình thường.
“A!” Hồng Sùng Thiều chớp mắt. “Ý của sư huynh là...”
Hắn đưa tay lên cổ rồi đưa ngang.
“Không cần.” Triệu Chí lắc đầu. “Chỉ là một phàm nhân Tiên thiên không cần phải hao phí tâm tư như vậy, chúng ta tùy tiện cho hắn một chỗ tốt rồi đuổi đi là được.”
“Đi thôi.”
“Hôm nay sư đệ có được hai kiện bảo vật, chúng ta có nên đi uống một tràng?”
“Tất nhiên.” Sùng Hồng Thiều cười to. “Không say không về.”
Nửa tháng sau, tại địa giới Bạch Sa Sơn. Nơi này núi non xen với mây mù quanh năm không tiêu tán như một dải lụa trắng bao phủ lấy. Chính vì khung cảnh nên mới có cái tên như vậy. Trong núi có nhiều dị thú, trong đó có không ít tộc đàn hung hãn, ngay cả tu Tiên giả cũng có ít người tự nguyện đến đây.
Một ngày, Mạc Cầu xuất hiện tại một hạp cốc. Trong cốc là căn cứ của một đám Thanh Viên. Thân thể Thanh Viên cao gần một trượng, trời sinh đã là loài da dày thịt béo, lực lượng lớn vô cùng, kèm thêm hai cái lỗ tai vô cùng nhạy bén. Chỉ một ngọn cỏ bị gió lay ở xa cả dặm chúng cũng có thể phát hiện ra được.
“Tế tác tác...”
Một con khôi lỗi nhện to bằng nắm đám từ trong tay áo Mạc Cầu chui ra, cái miệng phun ra mạng nhện, cùng lúc đó có một con hùng ưng khôi lỗi đang vỗ cánh bay xa trên không trung ngước mắt nhìn xuống.
Cương thi đã lâu không xuất hiện cũng có mặt ở gần đó. Mọi chuẩn bị đã sẵn sàng, Mạc Cầu ngẩng đầu kích phát Tiên Vân Chướng, cả người nhẹ nhàng tiến tới trước.
Nửa canh giờ sau.
“Ầm ầm...”
Tiếng động từ trong hạp cốc truyền ra, bụi mù tràn ngập, vô số tiếng gầm thét vang lên.
“Bạch!”
Thân hình Mạc Cầu hóa thành một đường hỏa tuyến như thiểm điện xuyên ra, sau lưng hắn là mấy chục con Thanh Viên vẻ mặt đỏ bừng vừa đuổi vừa gào lên không từ bỏ, tốc độ của chúng không chậm chút nào.
Tới gần cốc khẩu, Mạc Cầu nhảy lên cao chừng mười trượng trên không rồi lách mình vọt về phía trước. Thanh Viên ở phía sau vẫn kiên trì đuổi theo mà không phát hiện ra mạng nhện trong suốt phía trước.
“Băng....”
Mạng nhện mảnh khảnh lại vô cùng mềm dẻo đối ngạch lại với lực xung kích của Thanh Viên.
Một khắc sau.
“Ầm ầm...”
Mấy chục con Thanh Viên đụng vào nhau khiến mạng nhện không chịu nổ đứt ra, cả đám Thanh Viên dồn lại thành đoàn.
“Rống!”
Ở phía trên cổ họng cương thi nhấp nhô, đại thủ quét ngang liên tiếp ném mấy chục khối cự thạch lớn về phía cốc khẩu. Đám Thanh Viên bị đánh cho bầm dập, cả cốc khẩu nhất thời bị dồn ứ không lưu thông được. Thừa dịp này Mạc Cầu được hùng ưng nhấc bay lên hướng về phía đỉnh núi.
Mấy ngày sau, Mạc Cầu mở hai mắt trong một huyệt động, ánh mắt trầm tư kiểm tra biến hóa trên thân thể mình.
“Bởi vì nhục thân cường đại nên huyết dịch dị thú nhỏ yếu đã không kích thích huyết mạch được nữa. Huyết dịch Thanh Viên khiến khí lực tăng lên một thành, nhĩ lực cũng nhanh nhạy hơn một chút nhưng ngoài tác dụng đó ra thì không có biến đổi gì khác nữa. Căn cứ vào công hiệu tu luyện từ lúc đầu, tác dụng của huyết dịch Thanh Viên có thể làm tăng thêm một thành cũng đã là không tệ.”
“Ừm... nói cách khác, thực lực của mình, huyết mạch của mình càng mạnh thì tác dụng của Vạn Thú Ngưng Huyết Công sẽ càng giảm đi, cho đến lúc không còn tác dụng gì nữa.”
Cảm thụ một chút thay đổi trong thân thể, Mạc Cầu đưa tay nhéo nhéo xong lắc đầu vẻ tiếc nuối.
Với lực lượng nhục thân hiện giờ, một quyền diệt sát một tu Tiên giả Luyện khí tầng bảy không phải là chuyện khó. Hắn đứng một chỗ để cho cao thủ Tiên thiên công kích cũng có thể bình yên vô sự.
Có điều, nhục thân cuối cùng vẫn tạo ra từ huyết nhục, đối mặt với pháp khí sắc bén thì vẫn không thể chống lại được, ít nhất là với cảnh giới hiện tại của hắn thì không thể, trừ phi lấy cương kình để hộ thể thì mới đối kháng được ít nhiều.
Vạn Thú Ngưng Huyết Công làm tăng mức độ cường hãn của nhục thân thêm được chút nào hay chút ấy, ngoài ra nó còn giúp Ngự thú thuật mạnh mẽ hơn. Lấy lực lượng huyết mạch để khu động Ngự thú thuật là việc vui ngoài ý muốn.
Ngoài ra...
Mạc Cầu chớp mắt, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ. Sau đó nhờ có hùng ưng tuần sát hắn xuất hiện ở mọi chỗ phụ cần Bạch Sa Sơn. Các loại dị thú đều bị hắn tìm đến, rút huyết dịch để thử nghiệm.
Hỏa Hồ, Độc Hỏa Tri Chu, Thốn Đoạn Hỏa trùng,... Lực lượng nhục thân không thể tăng thêm nữa thì hắn thử nghiệm là tăng lên khả năng khống hỏa. Không phải hắn không muốn thử nghiệm các khả năng khác nhưng mỗi loại thiên phú ít nhiều đều có điểm khác biệt, thậm chí xung đột lẫn nhau. Tùy tiện thử nghiệm có thể gây ra họa vào thân. Điều này ngay cả người sáng tạo ra Vạn Thú Ngưng Huyết Công cũng chưa từng nghĩ đến.
Các loại dị thú đều bị hắn tìm đến, ngay cả Kiến lửa hắn cũng không tha. Hắn mất một ngày, từ hàng vạn con kiến lửa mới rút ra được một lượng tiên huyết đủ để ăn vào. Thời gian cứ thế trôi qua thêm mấy tháng.
Tiên thiên viên mãn.
Nhục thân cũng đạt tới đỉnh phong. Năng lực khống hỏa càng tăng đến trình độ kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận