Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 557: Kim Đan

Một đoàn huyết nhục cao bằng một người lơ lửng giữa trời. Bên ngoài huyết nhục dơ bẩn, đầy dịch nhờn, thứ chất lỏng màu đỏ sậm thi thoảng lại nhỏ từ trên xuống phía dưới. Rõ ràng chỉ là huyết nhục mà lại trông giống như vật sống, thi thoảng nhúc nhích kèm theo tiếng vang như tiếng dạ dày ăn mòn từ bên trong truyền ra.
Tràng cảnh quỷ dị khiến người ta sợ hãi. Thứ này chính là kết quả của hơn một tháng bận rộn vừa rồi của Mạc Cầu. Hắn ngồi xếp bằng cách không xa khối huyết nhục kia, thân hình không nhúc nhích, quanh thân có khói đen quanh quẩn, thần niệm tản ra quan sát bốn phương tám hướng xung quanh.
Một hương thơm kỳ lạ từ khối huyết nhục được trận pháp gia trì bay đến phương xa. Vô số dị thú nghe hương mà náo động gào thét xông tới khiến mặt nước bùn của đầm lầy phía dưới sôi sục không ngớt. Dị thú càng tới gần thì mùi thơm càng mờ nhạt cho đến lúc hoàn toàn biến mất. Rất nhiều dị thú chỉ đành ở bên dưới gào thét và chém giết lẫn nhau nhưng không làm Mạc Cầu động tâm.
“Kim Cương Hoả nhặng, Tam Độc Cưu, Lục Sí Phi Ưng…”
Trong tay hắn có một tấm bia đá ngự thú. Đó là một pháp khí thu được trước đây, hiện giờ đã vây khốn vài đầu dị thú, trong đó có Kim Cương Hoả nhặng phẩm giai tối cao. Con dị thú này tên nghe không hay nhưng lại là chủng linh thú, ở trong Phật môn địa vị khá cao.
Bàn Nhược Phong Hề Kim Cương Diễm!
Nghe nói bảo kiếm trong tay Bồ Tát Phật môn có hoả diễm quấn quanh nên gọi là Kim Cương Diễm. Hoả diễm này có liên hệ với Kim Cương Hoả nhặng. Thiêu tẫn thương sinh, không lo không sợ. Chỉ tiếc là những con Kim Cương Hoả nhặng này thân thể quá nhỏ, linh diễm trên thân tương đối yếu ớt, Mạc Cầu cũng lười thu thập.
“A…”
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, nhìn thấy một vật thì nét mặt dưới hắc bào liền mừng rỡ.
“Đã xuất hiện rồi.”
Pháp quyết biến đổi, dị hương xung quanh đột nhiên tụ lại rồi hướng về phía kia. Đám dị thú ở xung quanh đấy sững sờ rồi chậm rãi tản đi.
“Tê tê…”
Quái thú gầm rú chấn động tứ phương, một đầu Giao long hoả hồng xuyên thủng đầm lầy lao nhanh tới.
Trọng Minh Hoả Mãng!
Khắp người giao long là lân giáp, toàn thân nồng đậm nham tương. Đôi tròng mắt như hai ngọn đèn, cách xa hơn mười dặm đã bao trùm cả khu đầm. Khí cơ biến hoá, linh khí chập trùng hiển hiện. Thân thể Mạc Cầu hoá thành hư vô, ẩn thân trong tầng mây nhìn thấy vậy cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh. May mà hắn không bày ra trận pháp quá tốt, nếu không sẽ bị pháp nhãn của linh thú này phát hiện ra mất.
Linh thú trong truyền thuyết quả nhiên bất phàm!
“Rống!”
Tiếng rống lại vang lên, hoả quang xuyên phá dòng nước tạo nên khí lãng bổ nhào về khối huyết nhục.
“Răng rắc!’.
Cái miệng lớn há ra, huyết nhục nhập thẳng vào bụng.
“Tốt.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
“Xuất!”
“Hoa…”
Vô số sợi tơ đen nhánh từ huyết nhục toát ra, như ong vỡ tổ trói buộc đầu giao long, đồng thời lan ra toàn thân Trọng Minh Hoả Mãng với tốc độ kinh người.
Âm Hồn Tia!
Vật này là do thần hồn, âm khí dùng bí pháp cô động lại mà thành, nhìn mềm mại nhưng lại cực kỳ cứng cỏi, có thể dễ dàng gọt kim đoạn ngọc. Sau khi được Mạc Cầu luyện chế, dung nhập Cửu U Minh Hoả, nó đã không còn bị hoả diễm khắc chế. Lúc này tuy không phá được lân giáp nhục thân của Trọng Minh Hoả Mãng nhưng cũng đủ trói buộc để nó không thoát được.
“Tê tê…”
“Rống!”
Chỉ một thoáng sau, Trọng Minh Hoả mãng ngửa đầu lên trời gào thét, toàn thân bùng lên liệt diễm, nước bùn xung quanh bắn ra tung toé, có điều nó giãy giụa thế nào cũng không thoát ra khỏi bố trí của Mạc Cầu. Bên trong khối huyết nhục không chỉ ẩn giấu vô số Âm Hồn Tia mà còn hạ nhiều loại kỳ độc, mỗi giờ khắc đều không ngừng hao mòn lực lượng của con linh thú này. Trọng Minh Hoả Mãng càng giãy giụa thì càng yếu, đoán mình sắp bị bắt giữ thì từ xa xa chợt vang lên tiếng quát lớn.
“Ngừng tay.” Tiếng quát như sấm rền chấn động bát phương. Bên trong tiếng quát ẩn chứa một lực lượng chí cương chí dương tác động vào Âm Hồn Tia tạo nên những tiếng nổ lớn. Chừng ba thành Âm Hồn Tia bạo tán trong nháy mắt hoá thành khói xanh lượn lờ. Trọng Minh Hoả Mãng mượn cớ ra sức giãy giụa muốn đào thoát.
“Ai?” Mạc Cầu biến sắc, thân hình loé lên đã hiện ra bên cạnh Trọng Minh Hoả Mãng rồi quay nhìn về phía phát lên tiếng quát. “Người đến là ai, vì sao phá hỏng chuyện tốt của ta?”
“Phá hỏng chuyện tốt của ngươi ư?” Người vừa đến là Tề Nguyên Hoá, hắn cả giận. “Vì nắm giữ gia hoả này ta đã phải chờ ba năm, lại thi pháp để thức tỉnh nó từ trong giấc ngủ. Còn ngươi, nửa đường tiết hồ là đạo lý gì?”
Chẳng trách đối phương lại tức giận như vậy. Trọng Minh Hoả Mãng này là chủng linh thú cứ sau một thời gian hoạt động thì sẽ ngủ say mấy chục năm. Thời khắc ngủ sau thì lân giáp sẽ phát sinh thuế biến. Để tìm được con thú này, Tề Nguyên Hoá mất nhiều sức lực cải biến khí cơ ở quang mình để thúc đẩy linh thú thức dậy trước thời hạn. Không ngờ, Trọng Minh Hoả Mãng vừa tỉnh dậy lại không rơi vào cạm bẫy của hắn mà bổ nhào về phía Mạc Cầu, hắn không cam lòng cũng phải.
Có điều, Mạc Cầu cũng không cần biết và để ý những điều này.
“Linh thú thoát đến đây bị ta bắt được thì chỉ có thể trách thủ đoạn của đạo hữu chưa đủ, không thể trách người khác được.” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Các hạ chớ sinh sự không đâu, nếu không chớ trách tại hạ không khách khí.”
“Không khách khí?” Tề Nguyên Hoá từ nóng giận mà cười lớn. “Tiểu bối, hôm nay để ta xem ngươi không khách khí thế nào.”
Vừa dứt lời, đôi mắt hắn mở to, Kim Đan trong thể nội run rẩy, một cỗ lực lượng tứ cực bao dung thiên địa bổ nhào ra ngoài. Hắn mang vẻ ngoài xấu xí nhưng tóc dài tung bay, thần uy ngoại hiển lại không khác gì một thần linh chưởng khống thiên đạo.
“Kim Đan.”
Hai mắt Mạc Cầu thu hẹp lại, vô thức lùi về sau một bước. Nhưng chỉ sau một khắc, hắn hừ lên một tiếng, trong mắt hiện lên vầng sáng, không gian xung quanh đột nhiên u ám.
U Minh Quỷ Vực!
Huyền Thần đại pháp!
Diêm La Tâm Kinh đệ thất trọng khiến thần niệm của hắn mở ra như một tấm lưới lớn đánh về phía thần niệm đang đột kích tới. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn. Mạc Cầu cảm thấy như có một cỗ đại lực đánh vào trong thức hải, cả Địa Ngục Đồ cũng vì thế mà rung lên. Ý thức cũng xuất hiện một sát na trở nên mơ hồ.
Tề Nguyên Hoá thì hai mắt cũng hoa lên, trong lòng giật mình, thân hình nhanh chóng lùi về sau vài dặm. Thần niệm của đối phương quỷ dị âm lãnh, Kim Đan trong thể nội hắn xoay vòng mấy lần mới triệt để khu trừ được ma diệt.
“Hảo tiểu tử.” Hai mắt Tề Nguyên Hoá co rút lại, vẻ mặt ngưng trọng. “Thật không ngờ, ở bên ngoại Hỗn Loạn Vực này lại có thể gặp được một đồng đạo Kim Đan.”
Thần hồn cường hãn như thế, ngoài Kim Đan ra thì không thể có được.
“Hừ.” Mạc Cầu hừ một tiếng mà không giải thích, trong lòng cũng có điều lo lắng. Nếu chỉ đơn thuần là ý niệm thần hồn ngưng tụ thì hắn không bằng đối phương, nhưng nhờ có thu hoạch trong thế giới động thiên lúc tước, hắn rất hiểu về hồn phách, khi so đấu thần niệm không rơi xuống hạ phong. Cho tới nay, Kim Đan tông sư trong mắt hắn đều là những tồn tại cao cao tại thượng, hiện giờ xem ra…, cũng chỉ có vậy mà thôi!
“Tại hạ không cố ý đối địch với đạo hữu, nhưng Trọng Minh Hoả Mãng này không thể buông tha được.”
“Vừa hay.” Tề Nguyên Hoá cũng chớp mắt. “Hoả Mãng này đối với tại hạ cũng không thể thiếu. Đạo hữu che mặt không dám dùng chân diện mục để gặp người phải chăng là đang sợ hãi điều gì?”
Tu sĩ tà đạo xuất hiện gần đây không phải là chuyện tốt với giới tu sĩ bình thường, dù hôm nay không có Trọng Minh Hoả Mãng thì Tề Nguyên Hoá cũng không thể dễ dàng rời đi được.
“Chúng ta xem như không đánh nhau thì không quen biết, không rõ đạo hữu xưng hô thế nào? Đến từ môn phái nào?”
“Hừ.” Mạc Cầu lại hừ nhẹ một tiếng, đại thủ hướng ra sau, năm ngón tay đột nhiên bấm vào trong đầu lâu của Trọng Minh Hoả Mãng. Năm ngón tay phát lực, nhục thân dài đến trăm mét của Trọng Minh Hoả Mãng dễ dàng bị hắn áp chế. Lân giáp cứng cỏi dưới ngón tay của Mạc Cầu trở nên mềm mại tuỳ ý để cho hắn khu xử.
Nhục thân thật mạnh!
Tề Nguyên Hoá biến sắc, đột nhiên cười nói. “Đạo hữu đã không nguyện ra mặt gặp người, vậy thì chớ trách Tề mỗ không khách khí.”
Vừa dứt lời, thuỷ vực quanh đó đột nhiên biến động. Trong phương viên hơn mười dặm, mặt nước chấp chới, khí thế che khuất bầu trời hướng Mạc Cầu chụp tới. Sóng nước nhấc lên cao tới trăm trượng không khác một dãy núi đổ sụp. Mạc Cầu không phải chưa từng thấy người nào có năng lực khống chế dòng nước nhưng chỉ giơ tay nhấc chân đã có thể làm được như đối phương đây thì quả là ít thấy. Dưới dòng nước kia, cả toà núi lớn chắn trước nó có thể cũng bị ép thành từng mảnh vụn.
“Bạch!”
Âm phong cuồng quyển, Mạc Cầu bay thẳng lên trời. Tề Nguyên Hoá không đổi sắc mặt, vươn tay chỉ ra xa xa.
“Lạc!”
“Răng rắc!”
Từ chân trời đột nhiên hiện ra lôi đình, mây đen hội tụ bằng tốc độ kinh người rồi hoá thành một màn nước treo giữa không trung. Vô số đạo điện quang lẩn khuất trong màn nước rồi đột nhiên đánh xuống. Bên dưới là khí lãng cuồn cuộn, bên trên có màn nước bao trùm như muốn bóp chặt không gian. Uy áp của Kim Đan khoá lại hư không làm cho Mạc Cầu muốn ẩn vào hư vô cũng không làm được.
Uy năng của Kim Đan quả thực kinh khủng!
“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi phải không.” Mạc Cầu cắn chặt hàm răng, mi tâm sáng lên, đại thủ hướng về phía trước khẽ đẩy.
“Phần Thiên đại chú!
“oanh!’.
Một đoàn lửa màu xanh lam sẫm hiện ra từ trống rỗng rồi nhanh chóng biến lớn như muốn che trời. Xung quanh hơn mười dặm quỷ hoả lượn lờ đốt cháy hết thảy. Dòng nước, lôi đình và quỷ hoả va chạm nhưng không thể khắc chế được mà hoá thành từng mảnh tản mát.
Cương hoả!
Liệt diễm, dòng nước và lôi đình xen lẫn tạo nên tràng cảnh như một kỳ quan, bên trong nội uẩn lực lượng kinh khủng khiến cho dị thú ở quanh đó run lẩy bẩy, ngay cả Trọng Minh Hoả Mãng cũng không ngoại lệ. Cách xa mấy trăm dặm bên ngoài, đám tu sĩ nháo nhác nhìn về hướng trận chiến, ai nấy đều biến sắc rồi điên cuồng chạy đi. Uy thế cỡ này không phải đối tượng bọn họ có thể trêu chọc vào được.
“Rống!”
Trong biển lửa đầy trời, cự long gào thét, chín đầu thần long sinh động như thật thò đầu ra, há miệng lớn phun ra hoả diễm như một cột sáng hướng về phía Tề Nguyên Hoá ở cách xa hơn mười dặm .
“Oanh!”
Chín cột sáng đan nhau giữa trời như một tấm lười, trong nháy mắt đánh bóng người kia bay xuống tận dưới đáy sâu thuỷ vực. Mạc Cầu không lộ vẻ vui mừng, hắn chế trụ Trọng Minh Hoả Mãng rồi đang muốn rời đi. Hắn biết rõ một kích kia mặc dù gần như đã dùng đến toàn lực nhưng e là khó mà làm bị thương đối phương được.
“Chạy đi đâu.”
Quả nhiên, Tề Nguyên Hoá ở bên dưới gào lên, một thanh Phân Thuỷ Xoa cuốn theo sóng nước vô tận ầm vang vọt tới.
Pháp bảo!
Pháp bảo vừa xuất hiện, thiên địa liền biến sắc. Chỉ một thoáng mây đen cuồn cuộn che khuất chân trời, sấm rền liên tục. Mặt nước loé sáng, nước dâng như một Thuỷ Long quyển nối liền giữa trời và đất. Phương viên trăm dặm xung quanh, khí cơ trở nên hỗn loạn. Ở trong tay Kim Đan tông sư, uy năng của pháp bảo rõ là mạnh hơn nhiều lúc được thi triển ở trong thế giới động thiên.
Thân hình Mạc Cầu trì trệ, hắn cảm thấy áp lực mạnh mẽ đè ép từ bốn phía khiến hắn di động cũng khó khăn. Hắn hít sâu một hơi rồi bấm tay ra phía sau.
“Đôm đốp…”
Một đạo điện quang hiển hiện. Điện quang như dây tóc mang vẻ ngoài không có gì đặc biệt thu hút vừa chạm vào Phân Thuỷ Xoa đã tạo ra tiếng nổ ầm vang, lôi đình giăng đầy trời.
“Oanh!”
Thiên Lôi Kiếm!
Điện quang giăng xung quanh thân thể Mạc Cầu, Pháp pháp Như Ý hướng về phía trước vung khẽ, toàn bộ thân thể biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, chỉ có một đạo điện quang như có như không tiêu thất ở chân trời.
“Hai kiện pháp bảo!”
Tề Nguyên Hoá hiện ra thân hình, hai mắt chăm chú nhìn theo thân ảnh vừa đi mất, vẻ mặt phức tạp. “Người này là ai? Phương hướng đó đúng là Đằng Tiên Đảo, hắn muốn làm gì?”
Ý niệm vừa động, trên người Tề Nguyên Hoá đột nhiên có một vật sáng lên cắt đứt suy nghĩ của hắn. Sau khi lấy ngọc phù ra, thần niệm nhanh chóng bao phủ, thông tin hiện ra khiến hắn không khỏi sững sờ.
“Chữa bệnh ư?”
Đằng Tiên Đảo.
Thời gian từ lúc ba vị danh y hội chẩn trị bệnh đến nay đã được hơn ba tháng. Tình hình của Cơ Băng Yến chẳng những không có biến chuyển tốt mà ngày càng tệ hơn. Hiện giờ nàng đã gầy như que củi, thần trí hỗn loạn. Cả người gầy guộc, đôi mắt ngốc trệ nằm ở trên giường không nhúc nhích, mái tóc xơ xác không sức sống.
“A…’ Tề Nguyên Hoá thu bàn tay lại, vẻ mặt trầm ngâm. “Hồn phách chẳng khác nào một mớ bòng bong, các ngươi xác định nàng không tu hành tà pháp nào ư?”
Tình trạng này phần lớn đều có nguyên nhân từ việc tu hành pháp môn tà đạo dẫn đến nguyên thần bị đả thương mà ra.
“Không có.”
“Ta không có!”
Cơ Băng Yến nằm trên giường vẫn còn cố gắng lẩm bẩm giải thích.
“Tốt nhất là ngươi nên có tu hành.” Tề Nguyên Hoá lắc đầu. “Nếu là như vậy thì đem pháp môn ra còn có thể có biện pháp hoá giải. Chứ nếu không…” Hắn than nhẹ. “Xin thứ cho ta bất lực, sợ là có mời đến tông chủ Vân Thuỷ Tông cũng không có cách gì. Hồn phách bị tổn hại, coi như có thể trị liệu thì những thiên tài địa bảo cần thiết các ngươi cũng khó mà thu thập được.”
“A!" Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương thốt lên một tiếng, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận