Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 100: Nhuốm máu

Phủ Đông An!
Tần Thanh Dung vừa dứt lời, sắc mặt ba người đều biến đổi.
Ánh mắt Tề sư huynh trở nên phức tạp, vừa thoải mái vừa lo lắng. Nàng là con gái duy nhất của Tần sư phó, hắn phải có trách nhiệm để ý quan tâm, nhưng nếu nàng ở lại hiệu thuốc cũng chưa chắc đã phải là chuyện tốt.
Nếu nàng rời đi, hai bên đều dễ chịu.
Mạc Cầu thì nhíu mày, vẻ mặt không dấu được nét bất đắc dĩ. Xem ra hắn không tránh được việc này rồi.
Bạch Cảnh Thiềm ra bộ khó hiểu. “Thanh Dung, tại sao thế? Nàng ở lại, vừa có sản nghiệp của ông cha, thân bằng bạn hữu đều ở đây cả. Đi phủ Đông An thì ngươi được gì?”
“Bạch đại ca.” Tần Dung Dung hơi cúi đầu, giọng xa xăm. “Trước khi mẹ ta mất, bà ấy rất muốn đi phủ Đông An, bây giờ cha ta cũng có ý muốn ta đến đó. Trước đây vì có ngoại tổ phụ nên không đi được, giờ ta muốn thay cha mẹ trở về đó xem sao. Coi như là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.”
“Ngươi...”, Bạch Cảnh Thiềm giậm chân. “Lần này mà đi phủ Đông An, có khi cả đời không quay lại nữa. Chẳng lẽ ngươi dễ dàng bỏ lại bằng hữu tương giao bao nhiêu năm qua. Mà ta... ta vốn định... Ôi!”
Nói đến đây, hắn thở dài rồi im lặng không nói gì nữa, chỉ giữ thái độ hậm hực.
“Tình nghĩa của Bạch đại ca, Thanh Dung hiểu.” Tần Thanh Dung ngẩng lên, ngước đôi mắt đẹp đã rưng rưng, giọng nghẹn ngào. “Nhưng phủ Đông An kia Thanh Dung không thể không đi. Nếu không phải là bây giờ, sau này làm sao đối diện với phụ mẫu ở dưới cửu tuyền.”
“Bạch thiếu gia.” Tề sư huynh lạnh lùng nó. “Việc sư muội có đi hay không là việc nội bộ của hiệu thuốc chúng ta, sao lại liên quan đến ngươi?”
“Thôi được.” Bạch Cảnh Thiềm chớp mắt, vung mạnh tay áo. “Thanh Dung đã quyết thì Bạch mỗ cũng không còn gì để nói. Bữa cơm này coi như là bữa cơm tiễn biệt.” Nói xong, hắn bưng chén rượu lên trước ba người, thi lễ. “Bạch mỗ uống trước, còn các ngươi thì tùy.”
“Bạch đại ca.” Hai môi Tần Thanh Dung run run, nàng nói giọng nghẹn ngào rồi cũng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Sư muội yên tâm.” Tề sư huynh đứng bên cạnh nói. “Đồ vật của ngươi sư huynh sẽ không động vào. Những thứ cần thiết cho chuyến đi này ta đã chuẩn bị cẩn thận. Nhưng không phải là sư huynh muốn đuổi ngươi đi, là Mạc sư đệ muốn ta chuẩn bị kỹ lưỡng cho các ngươi.”
“Ta hiểu.” Thanh Dung gật đầu, nâng chén lên. “Mọi việc sau này ở hiệu thuốc xin nhờ vào sư huynh. Thanh Dung vô năng, không thể chia sẻ cùng ngươi.’.
“Sư muội nói gì vậy.” Tề sư huynh vội vã đứng lên. Câu nói của Thanh Dung làm hắn giật mình. “Nếu muội nguyện ý ở lại, vi huynh tuyệt đối không tham lam sản nghiệp này, thực lòng nhường lại cho muội.”
Có thể kế nghiệp hiệu thuốc là nỗi vui mừng hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng cũng chưa đến mức vì nó mà bỏ qua tất cả mọi thứ khác.
“Thanh Dung không có ý đó.” Tần Thanh Dung lắc đầu, muốn giải thích nhưng lại thở dài.
“Được rồi, sư huynh, ta kính ngươi một chén.”
“Cạn!”
“Mạc sư đệ, làm phiền ngươi vất vả rồi. Ta cũng kính ngươi một chén.”
“Sư tỷ đừng khách khí.”
“Bạch đại ca...”
“Đừng nói nữa, chúng ta cạn ly!”
“Keng...”
Chén nọ nối chén kia, mấy người buông lỏng tinh thần mà uống tùy ý, chẳng bao lâu đã hết một vò lớn.
Còn đang mơ màng, Tần Thanh Dung ngửi thấy mùi hương lạ trong mũi, rồi ý thức dần dần hồi phục.
“Sư tỷ.” Giọng Mạc Cầu vang lên bên tay. “Ngươi tỉnh chưa?”
“Ta tỉnh rồi.” Tần Thanh Dung lắc đầu, cười khổ. “Xem ra là do chúng ta uống nhiều quá.”
“Chúng ta uống không nhiều.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp. “Nhưng rượu của chúng ta bị người ta bỏ thuốc vào nên vậy.”
“Cái gì...”, Tần Thanh Dung sững người, vội ngẩng đầu lên. “Ngươi nói gì?”
“Sư tỷ, lần này chúng ta đi phủ Đông An đường xa ngàn dặm, trên đường đi sẽ không bình yên đâu.” Mạc Cầu nói. “Chuyện hôm nay xem như là một bài học để lần sau không phạm phải nữa.”
“Ta không hiểu, ý ngươi là...”, Tần Thanh Dung định nói tiếp thì Mạc Cầu đã ngăn nàng lại.
“Sư tỷ, ngươi cứ nhìn đi rồi sẽ biết.”
Nói xong, hắn đứng dậy, đi thẳng lên phòng thu dọn đồ đạc.
Nếu không phải muốn dậy cho Thanh Dung một bài học kinh nghiệm để sau này bớt đi phiền phức thì hắn đã vạch trần sự việc từ sớm rồi.
Tần Thanh Dung quay người, chỉ thấy bên trong nhà chính, có một bóng người đang lén lút tìm kiếm thứ gì. Dù chưa nhìn thấy mặt trước nhưng dáng vẻ quen thuộc ấy nàng không thể không nhận ra.
Hắn chính là Bạch Cảnh Thiềm.
Ở cửa đã chất đầy vàng bạc và những đồ trân quý, trong khi đối phương vẫn chưa chịu ngừng tay. Một số đồ đã được đóng gói cẩn thận, mục đích của hắn là gì không cần nói cũng biết.
“Trộm... trộm đồ?”
Tần Thanh Dung sững người, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Trong lòng nàng, Bạch Cảnh Thiềm thanh tao biết bao nhiêu. Phong thái thường ngày của hắn vốn nhẹ nhàng, lúc nào cũng ra vẻ chính nhân quân tử. Hắn là người mà nàng rất mực ngưỡng mộ.
Nàng sở dĩ dùng dằng không quyết rời đi sớm một phần lớn cũng là vì nghĩ đến hắn.
Thế mà bây giờ...
Vị công tử Bạch gia, đại thiếu gia nhà họ Bạch lại làm ra việc này?
“Ầm!”
Bạch Cảnh Thiềm đặt đống đồ xuống, kinh ngạc khi nhìn thấy Thanh Dung đang nhìn về phía hắn. “Ngươi đã tỉnh rồi?”
“Vì sao?” Tần Thanh Dung đứng dậy, thân thể run lên, hai mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại. “Vì sao?”
“Cái thứ thuốc mê chết tiệt, làm ta phí mất mấy lượng bạc.” Bạch Cảnh Thiềm hừ lạnh, hắn thong thả bước tới. “Ngươi hỏi ta vì sao ư? Tất nhiên là vì tiền tài chứ còn vì cái gì nữa? Nếu ngươi quyết định không đi, ta cũng không cần phải làm những chuyện phiền phức thế này.
Nhưng ngươi lại không biết điều!”
“Thì ra là vì sản nghiệp của nhà ta. Ngươi mới chính là kẻ tham lam vẫn luôn nhòm ngó tới nó.” Giọng Tần Thanh Dung run lên.
“Đúng thế thì sao.” Tới lúc này, Bạch Cảnh Thiềm cũng không cần phải ngụy trang nữa. Hắn vươn thẳng người lên rồi nói tiếp. “Lẽ ra hôm nay ta định làm một việc tốt đẹp, là muốn hỏi cưới ngươi để danh chính ngôn thuận kế thừa sản nghiệp của nhà ngươi. Nhưng ai ngờ, ngươi lại muốn rời đi! Vậy thì đừng có trách là ta phải động thủ. Những thứ giá trị này sao có thể lọt vào tay người khác được?”
“Sư tỷ, nhiều lời với hắn làm gì.” Ở bên cạnh, Mạc Cầu mang theo đồ đạc định bước ra bên ngoài. “Chúng ta ra gọi người, bắt tên trộm này lại rồi nộp cho quan phủ, bọn họ tự sẽ xử lý hắn.”
“Để các ngươi đi?” Bạch Cảnh Thiềm trầm sắc mặt, thân thể nhoáng lên đã chắn trước cửa ra. “Ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi bước ra ngoài?”
“A...”, Mạc Cầu than nhẹ một tiếng. “Ngươi hạ độc không được, chúng ta có chân tay mồm miệng, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được?”
“Trốn?” Bạch Cảnh Thiềm cười gằn, bước tới gần hai người. “Sao ta phải trốn?”
“Ngươi muốn làm gì?” Hai mắt Mạc Cầu chớp động, hắn lặng lẽ lùi lại gần sau lưng Tần Thanh Dung. “Chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu?”
“Đúng thế thì sao?” Bạch Cảnh Thiềm lộ ra sát ý, sàng bước tới gần sắc mặt hắn càng trở nên dữ tợn.
“Thanh Dung, ngươi yên tâm. Trước khi chết Bạch đại ca sẽ làm cho ngươi sung sướng một lần, để ngươi hưởng thụ vui vẻ chốn nhân gian.”
“Ngươi nói cái gì?” Thân thể Tần Thanh Dung run lên, ánh mắt giận dữ xen với kinh ngạc. “Ngươi là tên vô sỉ!”
“Ái chà...”, Bạch Cảnh Thiềm lắc đầu, cười khẽ. “Để ta cho ngươi xem thế nào là vô sỉ.”
“Tiểu tử.” Hắn nhìn Mạc cầu rồi lao vọt tới. “Ta giết ngươi trước.”
Thất Tinh Bộ xuất ra, thân hình hắn lóe lên, quần áo bay phần phật, bước một bước ra hơn một trượng tới trước người Mạc Cầu. Hắn có thể xưng là cao thủ trong đám trẻ tuổi, tu vi đã đạt tới Đoán Cốt sơ thành.
”Dừng tay.” Tần Thanh Dung vội quát lên, rút đoản kiếm đâm về phía Bạch Cảnh Thiềm.
Trong lúc vội vã, nàng không hy vọng có thể khiến hắn bị thương, chỉ cần có thể ngăn hắn lại là đủ. Nhưng nàng không biết rằng...
Ở sau lưng Thanh Dung, hai mắt Mạc Cầu lạnh như băng. Hắn bấm tay, một cục đá từ đó bắn ra nhanh như chớp.
“Phốc!”
Ám khí điểm trên người Bạch Cảnh Thiềm khiến hắn sững người lại. Vừa lúc ấy đoản kiếm của Tần Thanh Dung cũng đâm tới.
“Xì...”
Máu tươi phun ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận