Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 158: Yêu nữ

Nếu đã chiếm thế thượng phong, Mạc Cầu sẽ không buông tha cho đối phương.
“Coong!”
Đao kiếm cùng rung lên tạo thành những tiếng kêu thanh thúy. Sát cơ lăng lệ tỏa ra, theo binh khí hiển hiện như hóa thành thực chất.
Âm Dương Thác Loạn Đao!
Vệ Nhiễm đã bị thương nặng, bên hông nhuốm máu, lúc này sắc mặt hắn đại biến, ánh mắt đầy hoảng sợ. Chủy thủ trong tay hắn múa lên điên cuồng, toàn thây xoay tròn như con quay, vô số ám khí được hắn phóng ra.
“Đương...”
Tiếng va chạm lại vang lên liên tục. Thân thể Vệ Nhiễm run lên, ngã ngửa ra sau tới hơn một trượng. Cánh tay hắn bị nhiều vết đao kiếm chém vào, máu chảy ngang dọc làm hắn khó cầm và điều khiển binh khí như thường được.
“Là ngươi...”
Người tới tấn công có uy lực như thế, lẽ nào hắn còn không nhận ra.
“Là ngươi đã giết Hồng Chấn, giết cả hai huynh đệ của ta!”
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn tràn ngập oán hận, lửa giận công tâm nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Đối phương đuổi theo tới đây chắc chắn là muốn diệt cỏ tận gốc rồi!
“Không phải ngươi đã sớm nghi ngờ ta ra tay hay sao?” Mạc Cầu cất giọng đạm mạc, hắn đuổi sát theo đối thủ không rời. “Nếu đã thế thì còn gì để nói nữa.”
Đao trái kiếm phải thay nhau bổ xuống, chiêu thức nhẹ nhàng hết bổ đến chặt, kết hợp với nhau vô cùng thuần thục càng làm cho uy lực của chiêu thức được tăng lên một bậc.
Chân khí hội tụ xung quanh, đao quang kiếm ảnh như vòi rồng cuốn Vệ Nhiễm vào bên trong. Dưới khinh công ảo diệu của Mạc Cầu, ám khí đối phương cơ bản không thể đụng được vào người hắn.
“Đinh đinh... đương...”
“Phốc!”
Hàn mang của đao kiếm vừa thu lại, Mạc Cầu đã lách mình xuất hiện ở cách đó mấy mét, cách đó một đoạn, thân thể Vệ Nhiễm lảo đảo muốn ngã.
“Ngươi...”
Hắn há mồm muốn nói lại không nói được, máu tươi trào ra, ánh mắt không cam lòng, cuối cùng cũng ngã gục xuống đất.
“Đáng tiếc.” Mạc Cầu lắc đầu, nói vẻ tiếc nuối. “Ám khí của các hạ không tồi, nếu trong lòng ngươi không mang sát ý, ta còn có thể giao lưu với ngươi ít nhiều đấy.”
Tiếc là hiện giờ Vệ Nhiễm đã không còn nghe được những lời hắn nói nữa.
“Chậc chậc...”
Không ngờ trên cành một cái cây gần đó lại phát ra tiếng người thanh thúy rất nhẹ. “Làm sao phải giả vờ giả vịt nữa. Người chết thì cũng đã chết rồi, các hạ còn giả bộ cảm khái để cho ai xem?”
“Là ai?” Mạc Cầu lạnh người, đột ngột quay về phía âm thanh truyền tới, ánh mắt cảnh giác cao độ.
Từ sau khi tu tập Phù Đồ, ngũ giác của hắn linh mẫn dị thường, đây là lần đầu tiên có người lại gần hắn mà hắn không hề phát hiện ra.
“Là ta.” Quần áo phiêu hốt tung bay, từ trên cây có một bóng người xinh đẹp hạ xuống. “Bịt mặt che đầu, tàn sát lẫn nhau, đó chẳng lẽ lại là những việc mà danh môn đại phái ở phủ Đông An các ngươi vẫn làm?”
Là nữ nhân!
Hơn nữa người này còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp!
Không... phải nói là một thiếu nữ tuyệt sắc mới đúng!
Người này mặc áo hoa màu trắng, áo khoác cũng màu trắng không giấu được những đường cong duyên dáng cùng cái cổ thon thả. Cả người nàng như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mũi nhỏ tinh xảo, môi anh đào, khuôn mặt nàng như trăng như hoa, da thịt trong suốt như ngọc không khác gì một nàng tiên bước ra từ trong tranh.
“Ngươi là ai?” Nhìn dáng người nàng như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi nhưng Mạc Cầu không dám chủ quan thả lỏng tinh thần.
“Chỉ là người qua đường thôi.” Thiếu nữ cầm trong tay một cái tiêu bằng ngọc, nhẹ đưa tay lên. “Còn ngươi là ai?”
“Đã là người qua đường thì cần gì phải hỏi nhiều.” Mạc Cầu không muốn dây dưa thêm, hắn chậm rãi lui lại. Vùng này hoang vu, từ đâu lại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp như thế. Việc này không thể bình thường.
“Ngươi muốn đi?” Thiếu nữ nghiêng đầu một chút, nét mặt vô cùng đáng yêu. “Đừng vội, trước tiên cứ xem xem ngươi thu hoạch được cái gì đi chứ.”
“Không cần.” Mạc Cầu chắp tay. “Đêm khuya, cô nương xuất hành qua đây nhất định là cớ việc quan trọng, tại hạ không tiện quấy rầy. Xin cáo từ!”
Vừa dứt lời, hắn đã thi triển thân pháp rút nhanh về phía sau.
“Muốn đi?” Giọng nói của thiếu nữ trở nên lạnh lẽo, thân hình nàng lao vọt tới trước giống như được kéo đi bởi một sợi tơ vô hình. “Ngươi đã nhìn thấy hình dáng của ta, ta lại chẳng biết ngươi là ai, như thế chẳng phải là ta đã thua thiệt hay sao?”
Thân pháp của nàng nhanh kinh người, bàn tay vươn về trước, năm ngón tay im lặng vô thanh hướng về trước mặt Mạc Cầu.
Kình khí từ năm ngón tay nàng ngưng đọng, phá không tạo thành những tiếng tê tê. Trảo thủ này mà chộp vào da mặt thì dừng nói là mặt nạ, da thịt cũng có thể bị nàng lột bỏ.
“Hừ!” Mạc Cầu hừ lạnh, toàn thân đang di động bỗng dừng lại, đao kiếm trong lòng bàn tay đâm ra nhanh như thiểm điện. Hắn không phải người chỉ biết thương hoa tiếc ngọc, nếu đã động thủ, hắn sẽ không khách khí.
Thiếu nữ trước mắt tuy có khinh công tinh diệu, thế tấn công lại lăng lệ khác thường nhưng còn chưa phải là cao thủ có chân khí ngoại phóng. Nếu chưa phải cao thủ nhị lưu thì hắn không sợ.
“A?” Thiếu nữ ngạc nhiên, vẻ như không ngờ Mạc Cầu lại dám phản kháng. Cổ tay nàng rút về, thân hình như gió phiêu lãng dễ dàng tránh được đao kiếm.
“Đao kiếm hợp kích thật tinh diệu. Thật không ngờ, ta vừa mới xuất hiện đã gặp phải cao thủ.”
Giọng nàng đầy phấn chấn, sau đó tiếp tục ra tay. Lần này ta phải đưa lên, cây tiêu ngọc trong tay đâm ra, chiêu thức nhu hòa uyển chuyển thanh thoát vô cùng. Thân thể nàng cũng theo đó mà di động, tiêu âm như có như không lãng đãng khiến tâm thần người ta khó mà an tĩnh.
Mạc Cầu vội biến sắc nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh, trong lòng phát lạnh, đao kiếm càng múa lên như cuồng phong gió nổi.
“Đinh...”
Tia lửa bắn ra tung tóe, thân thể thiếu nữ hơi sững lại, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên.
“Ngươi không bị Mê Thần Âm ảnh hưởng?”
“Mê Thần Âm cái gì?” Mạc Cầu lùi lại một bước, ra vẻ cảnh giác.
Chém giết của cao thủ, việc sống chết chỉ trong một tích tắc mà thôi. Thoáng hoảng hốt vừa rồi đã làm cho mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân hắn.
Thiếu nữ trước mặt không đáp, nàng vẫn giữ vẻ mặt nghi hoặc.
“Chẳng lẽ ngươi là loại người có ý chí kiên định hiếm thấy, không bị ngoại vật ảnh hưởng mà biến đổi?”
Mạc Cầu nhíu mày. Hắn không rõ cái Mê Thần Âm mà đối phương nói là cái gì nhưng cũng đoán nó hẳn phải là một pháp môn nào đó có ảnh hưởng đến tâm thần người khác.
Ý chí kiên định như nàng nói hắn không có, nhưng hắn tu hành Phù Đồ, tinh thần lực mạnh mẽ hơn xa người thường.
“Thú vị!” Thiếu nữ nở một nụ cười, vẻ mặt đầy hưng phấn.
“Thử lại một lần xem.”
Vừa dứt lời, cây tiêu ngọc đã cách không điểm tới, tốc độ không thua gì trường kiếm, chiêu thức thuần thục như nước chảy mây trôi, chớp mắt đã tới gần. Kéo theo đó là tiếng rít thê lương đủ khiến cho khí huyết trong người phải sôi trào, tinh thần hoảng loạn lâm vào huyễn cảnh.
“Yêu pháp!” Mạc Cầu nghiêm mặt, trong thức hải hắn hiện ra Phù Đồ chi tướng bảo vệ ý thức, đồng thời thân thể hắn chấn động, kình lực trong thể nội tuôn trào tạo thành tiếng nổ vang như sấm rồi lão về phía trước.
Nhiên Huyết!
Nữ nhân này tuy chưa có tu vi chân khí ngoại phóng nhưng công pháp sử dụng lại hết sức quỷ dị, hắn không dám chủ quan.
Khí huyết trong người trào lên, lực đạo từ đao kiếm trong tay hắn đột ngột tăng thêm ba thành, đao quang kiếm ảnh theo đó mà rực sáng.
“Bạo thể pháp môn?” Thiếu nữ cười lạnh. “Thực lực không đủ, để xem ngươi làm vậy thì có ích lợi gì?”
Nàng không giấu vẻ khinh thường, cây tiêu ngọc nghiêng đâm ngang chém rồi lại đột ngột tiến thẳng, gắt gao áp chế Mạc Cầu. Đao kiếm trong tay Mạc Cầu cuồng mãnh liên miên không dứt nhưng vẫn bị nàng vây ở bên trong.
Không còn nghi ngờ gì, võ kỹ mà nàng đang sử dụng ảo diệu vượt qua Âm Dương Thác Loạn Đao của Mạc Cầu.
“Thật sao?”
Mạc Cầu hừ lạnh, ánh mắt ngưng trọng, Viêm Dương chi khí súc tích trong thể nội bộc phát trong nháy mắt.
“Oanh...”
Cả người hắn đột nhiên hóa thành một cái lò nướng, nhiệt độ cao từ thân thể hắn tỏa ra khiến không khí xung quanh trở nên vặn vẹo.
Âm Dương Loạn!
Chỉ XÍch Thiên Nhai!
Trong nháy mắt, thực lực của Mạc Cầu đột ngột tăng gầng gấp đôi, đao kiếm như cuồng phong bão vũ phản kích đối phương. Hai tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đao kiếm hợp kích đã chém xuống một mảnh sa y, thiếu chút nữa đã chạm đến da thịt nàng.
“Bạch!”
Sắc mặt thiếu nữ đại biến, thân thể nhanh chóng lùi lại với tốc độ rất nhanh khiến Mạc Cầu chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không kịp làm gì.
Người này dù là khinh công, võ kỹ hay tu vi chân khí đều vượt xa hắn. Chỉ là kinh nghiệm chém giết của đối phương không nhiều, nếu không hắn có dốc hết toàn lực cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Thiếu nữ lần đầu đối mặt với mối nguy kiểu này, sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Nàng nhớ lại mà sợ, quên cả động thủ tiếp.
“Ai?”
“Ai ở bên đó?”
Ngay lúc này có tiếng hô của đám hộ vệ Thanh Trúc Hội truyền tới. Hai mắt Mạc Cầu chớp động, toàn thân nhanh chóng lui về sau, cánh tay hắn vung lên, chín đạo hàn mang nhanh như thiểm điện bắn ra.
“Muốn chết!” Sắc mặt thiếu nữ chuyển thành âm trầm, tay áo nàng vung lên, phi đao đột kích dễ dàng bị nàng hất văng ra ngoài. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, người của Thanh Trúc Hội ở gần đó đã chạy tới, thi thể Vệ Nhiễm đập thẳng vào mắt.
“Vệ Nhiễm?”
“Chính yêu nữ này đã ra tay với hắn!”
“Mau phát tín hiệu!”
Mấy người thi nhau kêu lớn khiến cả doanh địa gần đó kinh động.
“Các ngươi đúng là một lũ đần độn...”, Thiếu nữ giậm chân, nhìn sang vị trí Mạc Cầu lúc trước thì không biết hắn đã trốn đi đâu mất rồi. Đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp, nàng cắn răng. “Tiểu tặc, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được ngươi!”
Quay ra nhìn xung quanh một lượt, người của Thanh Trúc Hội đã tới rất gần, trong đó có không ít cao thủ. Nàng dù tự tin vào thực lực bản thân nhưng cũng biết hiện giờ không phải lúc, dành thi triển khinh công lao vút đi.
Mạc Cầu cũng thi triển thân pháp nhanh chóng trở lại căn phòng gỗ đang ở, hắn vừa thu dọn xong thì đã nghe tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
“Mạc đại phu?”
“Có việc gì?”
“Không, không có việc gì.” Người vừa tới vội đáp. “Bên Thanh Trúc Hội vừa phát hiện ở gần đó có dư nghiệt của Hắc Sát Giáo, tiền bối sai tại hạ tới bên này xem Mạc đại phu có sao không.”
“Dư nghiệt Hắc Sát Giáo.” Mạc Cầu mở cửa bước ra, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Ta ở đây không thấy có điều gì bất thường cả, lại vừa mới châm cứu cho Vu lão xong. Trong doanh địa không xảy ra việc gì chứ?”
“Chúng ta không sao.” Người này cười nói. “Nhưng bên Thanh Trúc Hội có người bị giết. Người đó là Vệ Nhiễm, Mạc đại phu không cần phải để tâm đến hắn làm gì.”
“Vệ Nhiễm?” Mạc Cầu nhíu mày, ra vẻ kinh ngạc. Hắn thở dài một hơi rồi nói. “Dù thế nào, chết người cũng là việc lớn.”
Người tới ra vẻ đồng cảm. “Mạc đại phu thật có lòng tốt, hắn đắc tội với người như thế mà người không những không để bụng, lại còn cảm thán thay cho hắn.”
“Hổ thẹn, hổ thẹn.” Mạc Cầu khoát tay, làm ra vẻ mặt chân thành. “Mạc mỗ là một thầy thuốc, tất nhiên phải lấy việc chăm sóc người bệnh làm đầu, không đành lòng thấy người khác bị ám hại.”
Nói xong, hắn niệm một câu A di đà phật trong vô thức, rồi bất chợt nhận ra mình diễn hơi quá nên đành nén sự kích động lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận