Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 449: Cung phụng

Diệp Tử Quyên tuy là nữ tử nhưng làm việc quyết đoán, khi đã ra quyết định thì chắc chắn sẽ làm tốt. Có điều lúc này quyền lựa chọn lại nằm trong tay người khác, cho nên nàng khó tránh khỏi cảm thấy thấp thỏm lo lắng.
Trong động phủ, Mạc Cầu ngồi ngay ngắn trên ghế đá, buông tờ giấy Trác Bạch phượng viết xuống nhìn hai kiện đồ vật trước mặt.
Hộp kiếm. Ngọc giản.
Hắn mở hộp kiếm, ở bên tỏng là một thanh phi kiếm toàn thân ám trầm, dài hơn một xích. Phi kiếm có thần quang lẩn khuất, linh tính mười phần, chỉ cần động pháp lực nhẹ nhàng đã có thể lao vọt lên phun ra kiếm mang dài hơn một trượng, phong mang bức người.
“Tiền bối.” Diệp Tử Quyên mở lời. “Kiếm này là U Uyên Kiếm được làm từ huyền thiết tinh anh, U Đàm cổ mộc. Sau khi được bảy bảy bốn mươi chín năm lôi hoả oanh kích mà thành, tuy nó không phải xuất xứ từ đại sư chi thủ nhưng cũng là một thanh thượng phẩm pháp khí nổi bật. Chỉ cần đặt ở đan điền, lấy chân hoả tế luyện mấy chục năm thì sẽ trở thành một kiện pháp khí cực phẩm. Bản thân nó là thuộc âm, lại uẩn Lôi hoả cho nên rất tương ứng với pháp môn sở tu của tiền bối.”
Nàng đã nghe hảo hữu đề cập, vị Mạc tiền bối này mặc dù có khả năng ngự kiếm tinh diệu nhưng trong tay lại thiếu pháp khí có phẩm giai tốt, từ đó nàng trải qua thiên tân vạn khổ mới tới đây cầu kiến.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, vẻ mặt không biểu hiện gì thả phi kiếm xuống, thần niệm trải qua quét về ngọc giản ở bên cạnh. Một khắc sau hắn khẽ biến sắc mặt.
Đông Hằng Băng Tuỷ Dược Kinh.
Bên trong ngọc giải là một dược kinh cực kỳ hiếm thấy, chuyên để chẩn trị bệnh tình cho người tu hành. Trong đó có chỉ cách phối hợp dược lý, có giới thiệu về linh dược… quan trọng hơn là tỏng đó có một môn Băng Phong Huyền Cơ thuật, tự xưng có thể phong bế hết thảy các bệnh khó chữa. Môn này có phần giống với giải pháp đóng băng ở tiền kiếp mà hắn nhớ được.
Có điều môn Băng Phong Thuật này cao minh hơn, lại hoàn thiện, thậm chí ngay cả thần hồn bị tổn thương cũng có thể phong bế lại. Ngoại thương, độc cổ, hao tổn kinh mạch thì càng không cần phải nói tới.
Mặc dù nó không thể trị thương nhưng đối với tu tiên giả mà nói, có thể áp chế thương thế như vậy đã rất trọng yếu rồi.
Tất nhiên, dược kinh trong ngọc giản này không đầy đủ, nội dung chính có một số thông tin về y lý, lý thuyết y học và các nội dung giới thiệu về kinh dược này.
Mạc Cầu ngẩng đầu nhưng có điều suy nghĩ.
“Dược kinh chuyên dùng cho người tu hành đúng là rất hiếm thấy.”
Điều này không khó lý giải. Người tu hành nhục khiếu viên mãn, tu vi cao thâm, bách bệnh khó xâm nên y thuật thường không cần dùng đến. Một khi thụ thương phần lớn cũng là gãy chi, mất mạng, những cái đó y thuật không dùng được, dù có dùng tới cũng không tốt bằng pháp thuật.
“Bẩm tiền bối.” Diệp Tử Quyên chắp tay. “Một dược kinh này đến từ vị tiền bối Triệu Đông Hằng Triệu tiền bối của Thanh Vân Cung từ ngàn năm trước, người vẫn được xưng tụng là Triệu tiên y. Tu vi Triệu tiền bối mặc dù chỉ là Đạo cơ sơ kỳ nhưng lại có diệu thủ cứu được vô số người. Dược kinh của tiền bối sau khi người mất thì bị phân ra tứ tán, theo di ngôn là để tạo phúc cho tứ phương, cũng có ít tông môn để tâm tới. Thời gian trôi qua nó gần như đã thất truyền. Kinh này là do vãn bối ngẫu nhiên gặp được ở phường thị nên mới tiện tay đổi về.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ngươi đã vất vả rồi. Môn dược kinh này đúng là có tác dụng lớn với ta, đáng tiếc… ta có được nó chậm một chút.”
Mạc Cầu tựa như nghĩ tới điều gì, nét mặt ra vẻ đau thương.
Diệp Tử Quyền chấn động vội đỡ lời. “Tiền bối hài lòng là tốt rồi.”
“Dược kinh này ta nhận.” Mạc Cầu ổn định tinh thần rồi khẽ đẩy hộp kiếm ra phía trước. “Vật này ngươi mang về đi.”
“A!” Diệp Tử Quyền sững sờ, nhất thời không biết là Mạc Cầu có đáp ứng thỉnh cầu của mình hay không.
“Pháp khí thượng phẩm không có tác dụng gì lớn với ta.” Mạc Cầu nhẹ đặt tay lên bàn nói. “Cái ta cần là pháp khí cực phẩm.”
Nghe vậy sắc mặt Diệp Tử Quyên không khỏi trầm xuống, đáy lòng đã có vài phần không vui. Đây có khác gì công phu sư tử ngoạm!
Cực phẩm pháp khí há lại dễ kiếm như thế?
Mỗi kiện pháp khí cực phẩm đều có giá bằng mấy lần pháp khí thượng phẩm, thậm chí gấp đến mười mấy lần. Diệp gia nếu có pháp khí cực phẩm thì còn phải cần tới ngươi hay sao?
Thái Ất Tông có rất nhiều tu sĩ Đạo cơ, ngoài trừ những người tiếng tăm lẫy lừng ra, có vị nào là không động tâm chứ?
Dù sao cung phụng cũng chỉ là treo cái danh lên mà không cần phải giao phó sinh tử, lúc trọng yếu ra mặt là được rồi.
“Ngươi không cần khó xử.” Mạc Cầu lắc đầu, cười nhạt. “Chuyện cung phụng ta có thể đáp ứng, chỉ cần không thường quấy rầy ta tu luyện là được, như thế ta cũng không tổn thất gì. Cực phẩm pháp khí cũng không cần Diệp gia các ngươi phải mang tới tận nơi, chỉ cần cung cấp manh mối cho ta là được.”
“Manh mối ư?” Diệp Tử Quyền hơi động lòng.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Trên người Mạc mỗ cũng có chút tích lũy, nếu gặp pháp khí phù gợp thì cũng có thể thương lượng để đổi lấy.”
“Việc này không thành vấn đề.” Diệp Tử Quyền vội vã gật dầu. “Diệp gia chúng ta buôn bán nhiều năm, hàng năm đều có đi qua mấy phường thị tu tiên, tin tức lưu thông. Chỉ là…”, Nàng chần chừ một lúc mới nói. “Pháp khí cực phẩm luôn là thứ có tiền chưa chắc đã mua được. Pháp khí phù hợp với yêu cầu của tiền bối sẽ càng hiếp thấy hơn.”
“Không sao.” Mạc Cầu đáp. “Ta không vội ngay bây giờ.”
Trên tay hắn có Trảm Niệm Đao, Vạn Quỷ Phiên, nhu cầu với phi kiếm tốt cũng chưa quá bức thiết. Hắn hiện đang ở Thái Ất Tông, cơ hội đấu pháp với người khác có lẽ cũng không nhiều.
“Đa tạ tiền bối.” Diệp Tử Quyên đại hỉ, ngước nhìn phi kiếm trước mắt với vẻ không nỡ bỏ nhưng rốt cuộc vẫn cung kính đưa lại cho Mạc Cầu nói.
“Tin tức vãn bối chắc chắn sẽ để tâm nghe ngóng, kiếm này xin tiền bối cứ dùng tạm trong lúc chờ vậy.”
“Việc này…”, Mạc Cầu im lặng một lúc rồi gật đầu. “Cũng được.”
Thanh Nam phường thị. Đây là phường thị lớn nhất ở gần Thái Ất Tông. Ti hành khống chế một cỗ hắc phong từ trên cao rơi xuống, ánh mắt quét qua rồi cất bước đi tới một hẻm nhỏ.
Nàng hiện thân lần nữa thì thân hình và khí chất đã đại biến. Trước đây nàng có khuôn mặt kiều mị, khí chất thoát tục như hoa trung tiên tử, không có chút nào giống với tu sĩ Vu Cổ nhập đạo. Lúc này khuôn mặt nàng mang đầy nếp nhăn, phần lưng còng xuống như một bà lão, cầm trong tay một cây hắc trượng.
Sau quãng đường không xa nàng bước vào một nhà dược hành.
“Khách quan.”
“Ba lượng Ngân Tuệ Căn.”
“Mời vào bên trong.”
Một tiếng hô lớn vang lên, chưởng quỹ vội vàng tránh ra để lộ một cánh cửa nhỏ mở tới hậu viện. Ti Hành xe nhẹ đường quen bước nhanh qua cửa, đến một ám thất gõ nhẹ lên rồi nhanh chóng lách mình vào trong đó.
Trong căn phòng tối đã có mấy người chờ sẵn.
“Sư tỷ.” Một nam tử mũi ưng, mắt tam giác che mặt ôm quyền chắp tay. “Ngươi có tin tức gì không?”
“Không có.” Ti Hành lắc đầu. “Ta khuyên ngươi tốt nhất là từ bỏ đi. Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể đã nhập vào Thái Hoà Cung, trước khi học được thành tựu sẽ không xuất đầu lộ diện đâu.”
“Sư môn an bài chúng ta tất phải tuân theo.” Nam tử không đổi sắc mặt nói. “Thái Ất Tông tuy là đầm rồng hang hổ nhưng cũng không phải không thể xâm nhập được, luôn có cơ hội để tìm tới.”
“Hừ.” Ti Hành cười lạnh. “Vậy các ngươi cứ đợi, nhưng với hạt giống Kim Đan, Nguyên Anh như thế, Thái Ất Tông sẽ sơ sẩy hay sao?”
“Sư tỷ.” Nam tử kia thăm dò. “Người có biện pháp gì không?”
“Ta còn có biện pháp gì được đây?” Ti Hành nhíu mày. “Ta cảnh cáo ngươi, ta đầu nhập Thái Ất Tông còn có nhiệm vụ khác, không có liên hệ với các ngươi.”
“Sư đệ hiểu.” Nam tử kia ngượng ngừng. “Ta chẳng qua là thấy đáng tiếc, lúc Tiên Thiên Thú Thổ kia hiện thế sư tỷ trực tiếp giết… thì không phải là mọi việc đã xong rồi sao?”
Hạt giống Kim Đan, Nguyên Anh là chuyện tốt đối với Thái Ất Tông nhưng lại là một uy hiếp tiềm ẩn đối với bọn họ. Nếu có thể giải quyết mối nguy trước khi nó chính thức trưởng thành tất nhiên là tốt nhất.
“A, ngươi nói đơn giản thật.” TI Hành khẽ biến sắc. “Lúc đó trước mặt bao nhiêu người, sao có thể đuổi tận giết tuyệt được. Mà kiếm pháp của tên Mạc Cầu kia thật không đơn giản.”
“Hắn chỉ là một tán tu vừa tiến vào Đạo cơ thôi mà.” Nam tử kia bĩu môi, vẻ mặt khinh thường. “Với thực lực của sư tỷ thì lật tay là có thể giết được y.”
Ti Hành lắc đầu không muốn nhiều lời, nhưng cũng không có vẻ phủ nhận ý kiến của nam tử kia. Nàng than nhẹ.
“Đây chính là Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể a, là cơ duyên ngàn năm khó gặp một lần. Nếu giết chết thì ngay cả đất trời cũng sẽ oán giận.”
“Cho nên lúc đó sư tỷ mới chần chừ?” Nam tử kia nhíu mày rồi thở dài. “Đáng tiếc.”
“Không có gì đáng tiếc cả.” TI Hành cười lạnh. “Giết nàng ấy rồi ta cũng khó mà trốn thoát được. Một mạng đền một mạng thì ta không muốn.”
Nam tử kia trầm mặc, dừng một chút mới nói. “Người đồng hành cùng Tiên Thiên thú Thổ đạo thể kia liệu sư tỷ có cơ hội bắt lấy hay không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Ti Hành quét mắt nhìn đối phương. “Bắt người đi sẽ đả thảo kinh xà, Thái Ất Tông sẽ hiểu ra đang có người chú ý đến cô nương có Đạo thể kia. Sau này các ngươi đừng hòng còn cơ hội nào.”
“Lại nói…”, nàng cười lạnh, “Thái Hoà Cung còn đang mong có người thay bọn họ giải quyết cái tên tiểu mập mạp kia để chặt đứt trần duyên của Đạo thể đó.”
“Việc này…”, Nam tử kia lâm vào trầm tư. Lúc này Ti Hành mới ung dung mở miệng.
“Bất quá cơ hội không phải là không có.”
Hai mắt nam tử kia sáng lên, hắn vội vã mở lời. “Xin sư tỷ chỉ rõ.”
“A…”, Ti Hành cười khẽ nhưng lại không đáp lời.
Nam tử kia chớp mắt rồi thấp giọng. “Hình như sư tỷ lại đang tìm Cửu Chuyển Dung Huyết cao thì phải. Ta biết chỗ có được một phần, mà lại có phẩm tướng hoàn hảo nữa, có thể làm cho huyết mạch sư tỷ tiến thêm một bước.”
“A!” Ti Hành khẽ biến sắc mặt, nàng liếm môi rồi nói. “Đem đồ vật lấy ra thì ta sẽ cho ngươi biết phải làm như thế nào.”
“Việc này…”, Nam tử kia ra vẻ khó xử, hắn suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu. “Thành giao.”
“Trước đó ta phải nói rõ cho ngươi.” Ti hành tiếp lời. “Pháp tử của ta không phải nửa năm một năm là có thể hoàn thành, có thể sẽ phải bỏ ra mười năm, thậm chí dài hơn nữa.”
“Việc này không thành vấn đề.” Nam tử kia cười lạnh. “Chỉ cần có thể diệt trừ Đạo thể, vì tông môn trừ đi một mối uy hiếp tiềm ẩn thì chúng ta đợi được.”
“Vậy là tốt rồi.” Ti Hành gật đầu. “Có vật rồi thi thông báo cho ta biết.”
Dứt lời, nàng không đợi đối phương nói tiếp, tay áo đã vung lên hoá thành một sợi khói hướng ra bên ngoài mà lướt đi. Bên trong hơi khói ẩn có tiếng dị thú ầm ào, kích động.
Thấy Ti Hành rời khỏi rồi, những người khác có mặt trong phòng như gỡ được tảng núi đè xuống đầu vai, bầu không khí cũng thả lỏng hơn nhiều. Một người trong đó lên tiếng.
“Sư huynh, nàng chính là Linh Cổ nữ yêu đệ tử Trùng Ma Nhị phải không?”
“Không sai.” Nam tử kia đáp lạnh lẽo. “Không nên trêu vào nàng ta. Nữ nhân này mà điên lên thì tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng phải nhượng bộ vài phần. Năm đó nàng ta từng xé xác một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ đó.”
“Sư huynh.” Một người khác hỏi. “Hiện tại nàng còn là người sao?”
Câu hỏi có phần cổ quái nhưng trong đám người không ai là không ngưng trọng nhìn vị sư huynh mà bọn họ vẫn gọi.
“Hắc…”, nam tử kia cười lạnh lẽo. “Ai biết được, đám người thần bí kia sớm đã đem tà công luyện đến người không ra người, yêu không ra yêu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận