Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 79: Một kiếm

Hai người Độc Lang và Dương Hồng một đuổi một chạy, loáng cái đã không thấy tung tích. Liên Bạch và lão Chu đã bỏ mình. Khoảnh sân vừa mới náo nhiệt đã yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn hai người, Mạc Cầu mồm nói xin đối phương bỏ qua nhưng toàn thân vẫn căng ra, tích lũy lực lượng chuẩn bị.
“Mạc đại phu.” Từ Khiếu Thiên như không nghe thấy lời hắn, cầm kiếm bước tới, vẻ mặt lãnh đạm. “Chúng ta xem như cũng từng có chút quan hệ, ngươi định thế nào?”
“Yên tâm, kiếm của Hứa mỗ rất nhanh. Người bị chém không kịp cảm thấy đau đớn thì đã mất mạng rồi.”
“Từ đại hiệp, thật sự không chừa cho ta một con đường sống?” Mạc Cầu biến sắc. “Ta có thể giữ bí mật này không bao giờ nói ra. Để biểu thị thành ý, cung tiễn này ta cũng sẽ bỏ xuống.”
“Ồ?” Chân mày Từ Khiếu Thiên nhếch lên, vẻ mặt cười mà như không cười nhưng hắn vẫn không dừng bước. “Ngươi để cung tên xuống đi đã.”
“Tốt tốt.” Mạc Cầu làm mặt kích động, liên tục gật đầu, tiện tay vứt bộ cung tên xuống. “Từ đại hiệp, ta thật sự rất có thành ý.”
“Không sai.” Từ Khiếu Thiên chầm chậm gật đầu, ánh mắt liếc nhìn vào bên hông Mạc Cầu. “Còn cây trường đao kia?”
“Đao?” Ánh mắt Mạc Cầu khẽ biến, một tay đã đặt lên cán đao, chân bước lùi lại.
“A...”, Từ Khiếu Thiên làm bộ khinh thường. “Xem ra, Mạc đại phu vẫn còn cảnh giác với ta. Đã vậy, không thả cũng được.” Nói xong, hắn tiếp tục bước tới.
Mười bước. Bảy bước. Năm bước...
Khoảng cách ngày một thu gần lại, thân thể Mạc Cầu cũng càng căng ra, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Đến lúc không kiên trì được nữa, hắn đột ngột nói.
“Được rồi, ta sẽ bỏ đao xuống.”
“Tốt lắm.” Từ Khiếu Thiên nhếch miệng, thầm cảm thấy thú vị trong lòng nhưng sát ý vẫn không giảm xuống. “Để đao xuống ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Thật sao?” Mạc Cầu vội ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mong chờ. Chỉ có cơ bắp toàn thân là vẫn kéo căng như cũ.
“Ngươi có thể giữ lại. Từ mỗ tuyệt không bắt buộc.” Từ Khiếu Thiên nói.
“Từ đại hiệp thật biết nói đùa.” Mạc Cầu xấu hổ, tay trái nhẹ gỡ trường đao, hơi chần chừ một chút rồi đột nhiên thay đổi. Trường đao xẹt qua giữa hai người tạo thành một đường vòng cung, che trước khuôn mặt Từ Khiếu Thiên. Cùng lúc đó, một cỗ khí cơ bất ngờ xuất hiện.
“Cái gì?” Chân mày Từ Khiếu Thiên nhếch lên, ánh mắt kinh ngạc nhưng vẫn ra vẻ khinh thường như cũ.
Hắn đoán Mạc Cầu không thực sự muốn xin tha mạng mà chỉ tìm cách kéo dài thời gian để có cơ hội bỏ trốn mà thôi. Tình hình biến chuyển nằm ngoài dự kiến của hắn. Xem ra, vị Mạc đại phu này không phải đang tìm cách trốn mà lại muốn liều mạng đánh cược một phen.
Buồn cười!
Tuy có hơi ngoài dự kiến nhưng hắn vẫn không để đối phương vào mắt. Một tên đại phu xem bệnh nhỏ tuổi, dù có tập võ thì có thể mạnh đến đâu?
Trường kiếm trong tay hắn khẽ rung lên, đập vào thanh trường đao đang bay tới trước mặt. Đồng thời thân kiếm xoay vòng, tư thế tiêu sái đánh bay hai chuôi phi đao từ trong bóng tối phóng ra.
Hắn bước chân lên một bước, lưỡi kiếm xé gió đâm tới, định một kiếm kết liễu đối phương.
Nhưng đúng thời khắc này, trước mặt hắn lóe lên một vòng ánh sáng. Thứ ánh sáng không hề chói mắt lại có thể khiến tâm trí người ta kinh động. Nó lóe lên rất nhanh rồi biến mất, không để lại dấu vết gì.
Cả thiên địa cũng như trống rỗng theo.
Kiếm quang quyết tuyệt như thiểm điện vượt qua khoảng cách giữa hai người.
Nhất Thiểm Kiếm!
Ánh sáng lóe lên phá vỡ hắc ám đen tối, kết thúc mọi thứ, cũng kết thúc luôn ánh sáng cuối cùng trong đời Từ Khiếu Thiên.
Quá nhanh!
Mi tâm hắn mát lạnh, bóng tối vô tận dần dần phủ xuống.
Quả nhiên, chỉ cần kiếm pháp đủ nhanh, có thể khiến người ta chết mà không cảm thấy đau đớn. Người xưa quả không gạt người!
Khóe miệng Từ Khiếu Thiên co rúm lại, ý thức rơi vào trống rỗng.
“Phù phù!”
Cho tới lúc thi thể hắn đổ gục xuống đất, tại mi tâm mới xuất hiện vết máu chảy ra.
Mạc Cầu cầm đoản kiếm trong tay, đứng sau lưng Từ Khiếu Thiên mà toàn thân run lên, ánh mắt hoảng hốt.
Thành công rồi!
Hắn biết chiêu này có uy lực mạnh mẽ nhưng có thể khiến một cao thủ Luyện Tạng không có chút lực hoàn thủ nào thì hắn thực không ngờ được. Có lẽ một phần là vì Từ Khiếu Thiên chủ quan coi thường hắn, nhưng không thể phủ nhận sự cường hãn của chiêu Nhất Thiểm Kiếm này.
Thức kiếm này là Mạc Cầu dung nhập tất cả sở học trước đây, từ bỏ mọi ý niệm phòng thủ, chỉ tập trung vào diệt sát mà thành. Bên trong khoảng cách năm bước, có thể gọi là tuyệt sát!
Đó cũng là lý do vì sao hắn mạo hiểm để Từ Khiếu Thiên lại gần như vậy.
Lần thử nghiệm đầu tiên đã thu được thành quả mỹ mãn. Nhược điểm lớn nhất là sau khi thi triển chiêu này là mất một khoảng thời gian Mạc Cầu không thể làm gì được, thể lực hắn giảm sút nghiêm trọng.
Nhược điểm này không nhỏ chút nào.
May mà kết quả không làm hắn thất vọng. Hắn thành công phản sát giết được Thanh Phong Kiếm Từ Khiếu Thiên. Nếu không, thân thụ trọng thương lại không thể nhúc nhích, hắn chỉ còn nước đứng yên chờ người ta tới lấy mạng.
“Phù... phù...”
Hít thở một hồi, Mạc Cầu nén đau đi thu thập đồ đạc giữa sân, cả đồ của hắn và của đối thủ đã chết.
Thanh Phong Kiếm, Uyên Ương Kiếm, Phong Vũ Tiên và thanh đại đao răng cưa...
Những thứ này đều là đồ tốt, dẫu không dùng tới cũng có thể bán đi để kiếm ngân lượng. Từ trên người Từ Khiếu Thiên hắn cũng thu được một túi tiền, bên trong có mấy chục ngân phiếu và một ít bạc vụn.
Bất ngờ lớn nhất lại đến từ trên người Lão Chu. Ngân lượng lấy được từ trên người hắn nhiều gấp hai ba lần. Không biết hắn vơ vét từ đâu ra, bây giờ tất cả đều chui vào túi Mạc Cầu.
Những đồ vật còn lại hắn đều cất kỹ, không mang theo bên mình. Dẫu không dẫn dụ đạo phỉ thì cũng vướng víu không tiện hành động.
Hiện giờ, sau trận đánh cùng Độc Nhãn Bưu hắn đã trọng thương, sau đó lại phát lực thi triển Nhất Thiểm Kiếm nên bây giờ thực lực gần như không còn. Hắn không thể mạo hiểm.
Tìm được chỗ cất giấu đồ vật xong, hắn mới lặng lẽ đi về phía Diệu Dược Đường.
“Uỳnh...!”
Đi được một quãng ngắn, âm thanh vang lên làm hắn dừng bước, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Tiếng va chạm vừa rồi so với âm thanh lúc Độc Lang chiến đấu với Dương Hồng còn mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hơn mấy phần.
Trong thành còn có cao thủ lợi hại hơn hai người bọn họ ư?
“Ầm ầm...”
Cách đó không xa, phòng ốc nhà cửa theo nhau sụp đổ, lửa cháy phừng phừng. Hai thân ảnh từ trong đám bụi mù cùng lúc nhảy ra.
Một người cầm trường thương đang ngửa mặt lên trời gào thét. Thương ảnh như sóng cuộn kéo theo bụi mù tấn công người còn lại. Uy thế hơn hẳn Độc Lang một bậc.
Người kia mang đầy thương tích nhưng biểu hiện lại như nguyên vẹn không tổn hao gì. Trường thương đâm tới mà hắn không thèm né tránh, trực tiếp vung tay quét ngang.
“Đang!”
Huyết nhục va chạm cùng trường thương lại phát ra âm thanh như kim thiết va vào nhau, sau đó hai người cùng thối lui.
Ở cách đó không xa, hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Thực lực của hai người này đều có tu vi Hậu thiên.
Người cầm trường thương hẳn là thủ lĩnh Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng của Bạch Mã Phỉ. Vậy người còn lại là ai mà có thể đánh ngang tay với một cao thủ Hậu thiên như Lôi Vọng?
Quan sát kỹ hơn có thể thấy, người bí ẩn kia còn hơi chiếm thế thượng phong, thân pháp lại vô cùng quỷ dị.
Hắc Hổ Đường ẩn giấu cao thủ bí ẩn bực này?
Mạc Cầu chỉ có thể thắc mắc trong lòng. Hắn biết tình trạng hiện tại của bản thân nên lặng lẽ lướt qua.
Diệu Dược Đường.
Hắn cứ tưởng chỗ này là nơi yên ổn nhất trong Hắc Hổ Đường, ai ngờ lại xảy ra một tráng chém giết kinh thiên như vậy.
Mạc Cầu giậm chân xuống đất, khuôn mặt có chút chua chát. Hắn và lão Chu có thể nghĩ đến Diệu Dược Đường, những người khác lại không thể hay sao?
Mà tất cả mọi người đều chạy đến đây, nơi này liệu có còn an toàn?
“A!”
Hắn lắc đầu, đang muốn quay đi nơi khác thì từ xa xa truyền tới một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu rất quen thuộc.
“Đinh lão?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận