Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 285: Tu Tiên giới sơ kiến văn

Hơn một tháng sau, lúc trời chạng vạng tối.
Hải Châu.
Vùng ngoại ô Dương quận.
“Xùy...”
Mạc Cầu kéo dây cương, vọt tới trước thớt ngựa, nhíu mày nhìn phiến rừng cây thưa thớt cách đó không xa.
“Nơi ở của Phan tiên sư, địa điểm hội Giao Lưu ở chỗ này sao?”
Chỗ này trước không có thôn, sau không thấy nhà, tuy thi thoảng cũng thấy lác đác có người nhưng so với Tiên gia phủ đệ trong tưởng tượng thì khác nhau quá xa. Rừng cây không lớn, còn hơi thưa thớt, nhìn về phía sau xa xa cũng không thấy có phòng ốc hay trạch viện gì.
“Có lẽ vậy.” Lục Mộc Hủy xuống ngựa, lấy ra một cái bảng gỗ đưa về phía trước khua tay mấy lần, không biết là phát hiện ra cái gì nhưng gật nhẹ đầu.
“Chính là chỗ này rồi.” Nói xong, nàng bước tới gần rừng cây. Mạc Cầu nhíu mày, dẫn ngựa bước theo.
Hai người vừa đi vào khi rừng, mặt đất đột nhiên nổi lên sương mù che kín tầm mắt.
“A?”
Mạc Cầu kinh ngạc, cảm giác như phát hiện thấy bên trong có cái gì đó.
“Trận pháp.” Lục Mộc Hủy cảm khái. “Nghe nói trận pháp này đã có từ lâu, chỉ là không biết tung tích chủ nhân đời trước hiện thế nào, sau đó nó bị Phan đạo hữu ngẫu nhiên phát hiện ra, dùng mấy chục năm cải tạo thành đạo quán phủ đệ, rồi dần trở thành nơi tụ tập của các đạo hữu quanh mình. Lục gia chúng ta cũng sắp đặt trận pháp ở Quỳnh Nguyệt Hồ, tiếc là...”
Chỉ tiếc, Huyền Y Giáo và Thượng gia lại chọn Dược cốc là nơi khởi loạn. Nếu là ở Quỳnh Nguyệt Hồ, dù Lục gia có thiếu người cũng có thể mượn lực trận pháp để tiêu diệt đối thủ. Dù sao đây cũng là việc đã rồi, có nghĩ lại cũng vô dụng.
Mạc Cầu gật đầu. Hắn không rõ trận pháp thế nào, chỉ biết nơi đây có điều khác thường. Sương mù trước mắt không hề nồng đậm nhưng có vận công vào mắt cũng không thấy rõ ngoài ba trượng. Lục Mộc Hủy không hoang mang, nàng giơ tấm bảng gỗ trong tay lên.
“Ông...”
Một tầng sáng mông lung hiện ra quanh tấm bảng, sương mù xung quanh vừa chạm vào đã tản ra, phía tước xuất hiện một con đường mòn.
“Thật là kỳ diệu.” Mạc Cầu thán phục. “Pháp môn của Tiên gia quả thực không thể tưởng tượng, một địa phương lớn như thế mà có thể ẩn chứa cả càn khôn.”
Nhìn từ xa, rừng cây này không lớn, hai người theo đường mà đi, theo lý đã phải vượt qua nó lâu rồi mới phải nhưng thực tế xem ra còn chưa đi hết một nửa.
“Trận pháp vốn thần kỳ, ngay cả tu Tiên giả cũng không phải ai cũng nắm rõ được.” Lục Mộc Hủy nhỏ giọng nói. “Theo ta được biết, trong trận pháp có kỳ môn, mê hồn, sinh tử, ngũ hành, âm dương rất nhiều biến hóa. Trong các loại năng lực tu Tiên, nó cũng là thứ khó hiểu nhất.”
“Có nhiều loại như vậy sao?” Mạc Cầu hiếu kỳ hỏi.
“Luyện Đan, Chế phù, Luyện khí, Trận pháp, Đoán thể, Câu hồn...”, Lục Mộc Hủy cười nhạt giải thích. “Mạc đại ca, thế giới của tu Tiên giả hoàn toàn khác biệt so với thế giới của người tập võ thông thường, sau này ngươi từ từ sẽ hiểu rõ.”
Mạc Cầu gật đầu. Ngoài Lục Mộc Hủy ra, hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với thế giới của các tu Tiên giả, hôm nay mới tiếp xúc một chút đã thấy có rất nhiều điều kỳ lạ.
“Giống như trận pháp này.” Lục Mộc Hủy có vẻ hào hứng với chuyện này, nàng nói. “Phải hợp sơn xuyên chi thế, hối thiên địa Linh cơ, dung Âm dương ngũ hành mới có thể tự tạo thành một phương thiên địa. Mỗi loại trận pháp, dù là đơn giản nhất đều có giá trị cao hơn một kiện pháp khí trung phẩm.”
“Ta hiểu rồi.” Mạc Cầu chắp tay. “Thập Cửu Nương có biết trận pháp nơi này là gì không?”
“A...”, Lục Mộc Hủy dừng lại, vẻ mặt hơi xấu hổ. Nàng mặc dù có biết khá nhiều thông tin nhưng trước giờ chưa hề rời khỏi phủ Đông An, tình hình chi tiết thực tế lại không biết mấy.
“Trận này tên là Vân Vụ Kỳ Chướng, đứng hàng hạ phẩm, trong các loại trận pháp cũng không quá lạ kỳ, chỉ dùng để che tai mắt người thường mà thôi.” Một âm thanh già nua vang lên, mây mù phía trước tản ra, từ đó hiện lên mấy thân ảnh. Đi đầu là một người tóc dài trắng xóa, quần áo mộc mạc, vẻ mặt tươi cười nhìn hai người, đồng thời người này chắp tay thi lễ với Lục Mộc Hủy.
“Lão đạo Phan Cảnh, xin chào đạo hữu.”
“Phan đạo trưởng.” Lục Mộc Hủy cuống quýt đáp lễ. “Nghe danh Phan đạo trưởng đã lâu, hôm nay mới được hân hạnh gặp mặt, thật là tam sinh hữu hạnh. Chúng ta được Xương Tu minh đạo trưởng giới thiệu tới.”
“Ra vậy.” Phan lão đạo gật đầu. “Ta với Minh đạo hữu tương giao đã mấy chục năm, đã vậy mọi người cũng không phải người ngoài. Xin mời.”
Nói xong lão quét mắt qua nhìn Mạc Cầu. Tuy không nói gì nhưng ánh mắt không giấu được một tia nghi hoặc và dáng vẻ cao cao tại thượng đặc trưng của tu Tiên giả. Biểu hiện của người này không hẳn là kiêu căng tự tạo, mà giống như một loại thái độ tự nhiên đã thế, đạm mạc mà xa cách.
“Đạo hữu, đây là huynh trưởng nhà ta.” Lục Mộc Hủy vội vàng giải thích. “Mặc dù huynh trưởng không có thiên phú tu hành nhưng lại có chí hướng về Tiên đạo, bây giờ đã đạt tới Tiên thiên nên cũng mong cầu đại đạo.”
“Ừm.” Lão đạo nghe xong sắc mặt có chút thay đổi rồi gật đầu nói. “Thật may, Đan sư Mã đạo hữu tới đây mấy hôm trước có luyện được không ít Thông Khiếu Đan, đạo hữu có thể mua nó để trợ giúp phần nào cho huynh trưởng nhà mình.”
Thông Khiếu Đan!
Lời lão vừa dứt, Mạc Cầu và Lục Mộc Hủy đều sáng mắt lên. Cảnh giới Tiên thiên yêu cầu người tập võ phải đã thông khiếu huyệt quanh thân, từ đó có được căn cơ tu hành. Trăm khiếu đều thông là có thể thử dung nhập nguyên khí thiên địa, đem chân khí Tiên thiên hóa thành pháp lực. Lúc đó chính là tu Tiên giả chân chính.
Thông Khiếu Đan, cái tên của đan dược này đã nói lên tất cả, nó có tác dụng trợ giúp cao thủ Tiên thiên đả thông khiếu huyệt. Đối với tình trạng hiện tại của Mạc Cầu, đan dược này có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
“Đạo hữu, mời!”
“Xin mời!”
Phan đạo trưởng đi trước dẫn đường, một đoàn người ngựa theo đó mà đi, được mấy vòng thì trước mắt xuất hiện một đạo quán.
“Tuy cũng có đạo hữu khác có mặt nhưng khoảng cách tới lúc hội Giao lưu chính thức bắt đầu vẫn còn một khoảng thời gian nữa.” Phan đạo trưởng dẫn hai người tới một tiểu viện rồi bảo. “Đạo hữu có thể ở tạm chỗ này, cũng có thể trao đổi qua lại giữa các đồng đạo chờ khi hội chính thức khai màn.”
“Làm phiền đạo trưởng!”
“Không cần khách khí, quên hỏi, đạo hữu tiên cư ở nơi nào, xưng hô ra sao?”
“À,” Lục Mộc Hủy định thần lại rồi đáp, “tiểu nữ họ Lục đến từ Vân Châu, tổ tiên không phải tu Tiên giả, do cơ duyên xảo hợp mà có được tiên duyên nên mới có thành tựu hôm nay.”
Để tránh những phiền toái không cần thiết, nàng đã nghe theo đề nghị của Mạc Cầu, hơi che giấu một chút lại lịch của mình.
“Vậy sao...”, Phan đạo trưởng nghe xong cũng không truy hỏi đến cùng. “Tiên duyên của đạo hữu quả không tầm thường, ngày sau nhất định còn nhiều thành tựu.”
Tuy nói người có thiên phú tu hành đã rất hiếm, nhưng thiên hạ rộng lớn, không thiếu những bất ngờ vượt ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Ngay cả công pháp cũng có lưu truyền giữa nhân gian, chỉ là người bình thường gặp phải cũng không tu thành được.
“Đa tạ đạo trưởng.” Lục Mộc Hủy thở nhẹ. Lời đồn xem ra không giải, vị Phan đạo trưởng này là người tu hành có tính cách khá tốt. Cũng có thể vì người ta kinh doanh ở chỗ này đã mấy chục năm chưa từng đi chốn khác, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện là tác phong mà người này áp dụng.
“Trời đã tối rồi, đạo hữu ngựa xe mệt mỏi, trước mắt hãy nghỉ ngơi đi.” Phan đạo trưởng vuốt râu cười. “Ngày mai ta sẽ giới thiệu một vài đồng đạo cho các vị. Chúng ta đều là tán tu, truyền thừa khó kiếm, trợ giúp lẫn nhau là việc nên làm.”
“Đạo trưởng nói rất đúng.”
Mạc Cầu đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối không nói một lời. Vị Phan đạo trưởng này rõ ràng chỉ để ý đến Lục Mộc Hủy mà thôi, sự tồn tại của hắn không làm đối phương để ý đến. Hắn cũng vui vẻ với điều đó.
Đưa tiễn Phan đạo trưởng xong, tiến vào tiểu viện, vẻ mặt căng thẳng của Lục Mộc Hủy mới được tháo xuống.
“Lần này tốt rồi, chờ lúc hội giao dịch bắt đầu, sẽ có không ít tu Tiên giả tụ tập về đây, trong đó nhất định có người biết tin tức về Tiên đảo. Nếu có thể gặp được người cùng đi tới đó thì không gì tốt bằng.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, nhìn vẻ hào hứng của đối phương liền bảo. “Chúng ta vẫn nên cẩn thận là hơn. Không phải ngươi cũng từng nói sao, Lục phủ chủ, Nhị tiểu thư đều đã dặn dò, tu Tiên giả ra ngoài nhất định phải cẩn thận, những tu Tiên giả có lòng dạ khó lường cũng không ít.”
“Ta hiểu rồi.” Lục Mộc Hủy đồng ý, đôi mắt đẹp hơi co lại. “Hàng xóm của chúng ta cũng không chắc đã phải là người tốt.”
“Cái gì!” Mạc Cầu nhíu mày. “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Ngươi không phát hiện ra thôi.” Lục Mộc Hủy nghiêng đầu. “Sát vách trên cửa có treo hai cái chuông đỏ, trong đó có giấu âm hồn.”
“Âm hồn?”
Hai cái chuông ấy rất dễ thấy, Mạc Cầu tất nhiên là nhìn ra nhưng không phát hiện thấy có điều gì bất thường.
“Âm hồn là dùng hồn phách của người sống luyện chế mà thành, trước khi chết còn phải chịu đủ loại tra tấn.” Lục Mộc Hủy hạ thấp giọng. “Người kiểu này có thể giết người luyện bảo thì tính cách chắc chắn sẽ khác với người thường, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
“Âm hồn rất lợi hại sao?” Mạc Cầu nghi hoặc.
“Căn cứ vào pháp môn luyện chế, ngày sinh tháng đẻ mà tạo ra thực lực không giống nhau, Âm hồn cũng có mạnh có yếu.” Lục Mộc Hủy đáp. “Nhưng Âm hồn vô hình, Âm khí có thể ăn mòn sinh cơ của người sống, vô tung vô ảnh, dưới Tiên thiên chắc chắn không phải là đối thủ. Ngay cả cao thủ Tiên thiên, nếu không có công pháp tương khắc, có được chân khí chí cương chí dương hoặc pháp môn võ kỹ thì rất khó để đối phó, không cẩn thận là mất mạng ngay.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại.
Trận pháp, Âm hồn... thủ đoạn của tu Tiên giả quả nhiên là thiên kì bách quái. Tuy hắn có thể đối đầu với Hoàng lão quái là Luyện khí kỳ tầng 5 nhưng nếu đối mặt với những tu Tiên giả khác cũng không thể chủ quan, nào ai biết đối phương sẽ dở thủ đoạn gì.
“Đúng rồi.”
Nhớ ra một chuyện, Mạc Cầu vội nói. “Vì sao các ngươi có thể dễ dàng nhìn ra ai không phải là tu Tiên giả?”
“A!”
Lục Mộc Hủy hơi trừng mắt lên.
“Có một môn Vọng Khí Thuật, là môn pháp thuật cơ bản giống như Ngự Hỏa Quyết, Khống Vật Thuật. Pháp thuật này có thể thấy được bên trong người ta có pháp lực linh quanh hay không, tu Tiên giả lợi hại còn nhìn ra được tu vi cao thấp của người khác. Phàm nhân không có pháp lực nên nhìn ra rất dễ.”
“Ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu, mọi nghi hoặc trong lòng cũng được làm rõ.
Trong phòng, Mạc Cầu nhóm lửa rồi khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn. Mọi việc xảy ra ngày hôm nay tác động không nhỏ đến tinh thần của hắn. Thế giới tu Tiên giả chân chính hoàn toàn khác biệt so với những điều hắn tưởng tượng. Ở cạnh Lục Mộc Hủy mấy tháng nhưng hắn cũng không thấy được nhiều điều khác biệt đặc dị như thế. Lần này đúng là được mở rộng tầm mắt.
Sau một lát trầm ngâm, Mạc Cầu lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái khăn thêu màu hồng. Đây chính là Tiên Vân Chướng, là một kiện pháp khí phòng ngự. Một khi thi triển, quanh người hắn sẽ nổi lên vân vụ có thể ngăn cản các loại công kích, đồng thời khiến cơ thể nhẹ như chim yến, tốc độ di chuyển sẽ được nâng lên.
Hiện giờ Mạc Cầu đã huyết luyện xong, nhưng thi triển còn chưa thuần thục. Hắn mới đến nơi này, nguy hiểm chưa xuất hiện, cũng chưa có tâm tư để nghỉ ngơi hắn quyết định diễn luyện thêm.
Suy nghĩ vừa dứt, chân khí Tiên thiên trong cơ thể hắn đã dâng lên, chiếc khăn thêu trong lòng bàn tay nhẹ mở ra, hóa thành một đoàn cát mỏng xoay tròn quanh người. Trong mây mù, một thân hình từ từ biến lớn, lực lượng uy áp một phương cũng dần hiện ra.
Có được rất nhiều võ kỹ công pháp đỉnh tiêm ở Vân Lâu trong Lục phủ, mấy tháng tham ngộ chẳng lẽ hắn lại không đạt được tiến bộ nào hay sao. Hiện giờ hắn muốn kiểm chứng từng thứ.
Thủ đoạn của tu Tiên giả còn là thứ xa xỉ với hắn hiện giờ, việc tốt nhất hắn có thể làm là dung hội quán thông võ kỹ để gia tăng thực lực bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận