Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 620: Vĩnh Trấn U Minh

Những điều Vương Kiều Tịch trải qua có phần giống và cũng có phần khác so với Mạc Cầu. Sau tai họa Thương Vũ Phái bị diệt môn, nàng bái nhập vào Chân Tiên Đạo, thiên phú tu hành xuất chúng, ngay từ đầu đã được các bậc tiền bối xem trọng.
Có điều, tâm tư nàng vẫn hướng về Thương Vũ Phái, suốt đời tâm nguyện ngoài đặt trên đại đạo, còn lại là mong muốn trọng lập tông môn cho nên khó trở thành hạt giống truyền thừa của Chân Tiên Đạo, truyền thừa đỉnh tiêm vì thế mà càng xa vời. Ngày xưa Mạc Cầu lựa chọn gia nhập Thái Ất Tông, đối phương không nói ra nhưng trong lòng khó mà vui vẻ.
Nàng tu hành Tiên Thiên Nguyên Từ Âm Dương Diệu Quyết, chính là biệt truyện của Chân Tiên Đạo đến từ một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, có truyền thừa Kim Đan, nghe nói còn có thể chứng được Nguyên Anh.
“Chân Tiên Đạo không hổ là Tiên tông được truyền thừa từ thượng cổ.” Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong mật thất Vương Kiều Tịch bế quan tu hành, nghe xong thì than thở. “Để có được truyền thừa, ta thực vô cùng vất vả, sư tỷ lại dễ như trở bàn tay.”
“A...”, Vương Kiều Tịch hé miệng cười khẽ. “Năm xưa ta bảo ngươi đi cùng ta nhưng ngươi không chịu. Nếu không với thiên phú của ngươi, sợ là không cần phải trải qua nhiều khó khăn trắc trở như thế.”
“Đúng rồi.” Nàng lắc đầu. “Đừng gọi ta là sư tỷ nữa, hiện giờ chúng ta không phải là đồng môn, cứ trực tiếp gọi ta là Kiều Tịch là được.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Cũng tốt.”
Vương Kiều Tịch cầm một khối thần thạch đặt trước mặt xem đi xem lại.
“Vật này nhìn qua không có gì đặc thù, linh cơ yếu ớt, so với linh thạch bình thường thì cứng rắn hơn một chút. Ngươi chắc chắn cần dùng nó chứ?”
Nàng nhìn ra, Mạc Cầu đang bị thương nặng, khí tức suy yếu. Hiện giờ lại tốn thời gian tổ hợp lại tấm bia đá liệu có ổn?
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Thương thế trên người ta nếu tĩnh tâm điều dưỡng, không cần đến trăm năm thì không thể chữa trị được. Nhưng vật này nếu đúng như ta nghĩ thì sẽ có tác dụng lớn với ta.”
“Được.” Vương Kiều Tịch không khuyên bảo nữa, bấm tay một điểm khu động trận pháp nơi đây, linh quang nhu hòa bao phủ quanh mình. “Khí cơ nơi này vừa hợp giao hội với thiên địa nguyên từ, giúp ích cho việc thi pháp của ta. Có thể bắt đầu rồi.”
“Chờ một lát.” Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, hắn lấy từ trên người ra một ít linh dược trợ giúp lực lượng thần hồn ăn vào. Linh dược tẩm bổ thần hồn là thứ yếu, nhưng nó có khả năng thắp sáng rất nhiều tinh quang trong thức hải.
“Tốt.” Vương Kiều Tịch nhìn hắn kinh ngạc một chút, bàn tay giơ lên, hai tay chụm lại nhẹ nhàng vũ động, một cỗ lực lượng dị thường hiện ra.
“Coong!”
Song kiếm hai màu đen trắng đột nhiên hiện ra đồ án Âm Dương Ngư. Đồ án không phải dạng mặt phẳng mà là dạng một viên cầu lập thể, song ngư đen trắng nối đuôi nhau, lực lượng nguyên từ bên trong lặng lẽ tan rã.
Tinh thần Mạc Cầu chấn động, rất nhiều thần thạch liền hội tụ vào trung tâm, theo hướng đã định tổ hợp lại thành hình dạng của bia đá.
Biểu hiện lần này không giống bình thường. Lúc nên xuất hiện lực bài xích thì lại chưa thấy, lúc xuất hiện thì lực đạo cũng yếu hơn so với trước rất nhiều. Thực sự rất hữu dụng!
Tâm niệm Mạc Cầu khẽ động, hai tay giơ lên, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân xuất hiện, lực lượng mạnh mẽ đem rất nhiều thần thạch trấn áp vào trung tâm. Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch chớp động rồi đồng thời xuất thủ.
“Coong!”
Song kiếm đen trắng thả ra kỳ quang, hai thanh phi kiếm là bản mệnh pháp khí của nàng lúc tiến giai Kim Đan cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt. Mặc dù chưa thành tựu pháp bảo nhưng cũng đã bất phàm. Có lực lượng song kiếm gia trì, lực đẩy giữa thần thạch cũng bị suy yếu thêm một tầng.
“Cạch!”
Âm thanh nứt gãy vang lên, mặt bia vỡ xuất hiện trước mặt hai người.
Trấn!
Thức hải Mạc Cầu như gương, đem đường vân trên bia nổi trong thức hải, tinh quang trong thức hải sáng rực.
“Ông...”
Sau một khoảnh khắc, một tấm bia đá hiện ra từ hư không.
Vĩnh Trấn U Minh!
Nhất là chữ Trấn kia đang toả ra hào quang rực rỡ. Vũ trụ mênh mông, Chư thiên vạn giới, Âm Dương vĩnh cách… rất nhiều kỳ cảnh thay nhau hiện ra trong thức hải khiến Mạc Cầu sững sờ.
“Bành!”
“Răng rắc…”
“Sao lại như vậy?”
Vương Kiều Tịch chỉ cảm thấy hoa mắt, trong lòng nảy sinh một ít cảm ngộ nhưng còn chưa kịp cụ thể ra thì bia đá trong sân đã hoá thành bụi đất rì rào rơi xuống. Một làn sóng xung kích vô hình lặng lẽ truyền ra bốn phía xung quanh.
“Mạc Cầu?”
Nàng nghiêng đầu đã thấy Mạc Cầu rơi vào trầm tư nên không nói gì thêm mà phất tay thu dọn bụi đất.
Không lâu sau, một khí tức vững như núi, áp tứ cực từ trên người Mạc Cầu hiển hiện, khí tức lúc đầu còn hư ảo dần trở nên rõ ràng. Mặc dù không biết trên người hắn đã phát sinh chuyện gì nhưng thương thế Mạc Cầu dường như đang tốt lên.
“Bạch!”
Mạc Cầu mở mắt, linh quang trong mắt nhảy nhót, hắn nhìn Vương Kiều Tịch nhẹ gật đầu.
“Chờ một lát, ta ra ngoài một chuyến.”
Dứt lời, hư ảnh lắc lư, thân hình Mạc Cầu đã biến mất không thấy đâu.
Thiên Nhai đạo tràng.
Chu gia.
Mạc Cầu hoá thành hư ảnh xuyên qua tầng tầng trận pháp, không để ý đến các loại thần niệm nhận biết mà lặng lẽ đáp xuống nội viện nào đó. Hắn nhắm mắt đứng yên. Cả người như rơi vào một thế giới khác. Quanh người hắn, một cỗ lực lượng huyền diệu chập trùng. Lực lượng này không cường hãn lại hồ như trấn áp hư không, phong toả một phương thiên địa.
“Cộc cộc…”
Tiếng bước chân vang lên, có mấy người đi qua nơi này. Trong đó có hai người tu vi Đạo cơ nhưng biểu hiện như không ai trông thấy Mạc Cầu mà cứ như thế đi qua.
“Hì hì…”
Tiếng cười nói truyền tới, Chu Tiểu Tiên mặc một thân áo trắng chắp tay đi tới, sau lưng nàng có mấy thiếu nữ cất tiếng cười liên tục. Nghe nói, sau khi vị Giả thiếu gia kia chết, Chu Tiểu Tiên để biểu lộ tình ý mà mấy năm qua rất để ý đến cách ăn mặc, không dùng đến quần áo diễm lệ màu mè.
Xem ra truyền văn không giả. Mạc Cầu đứng yên không động để mặc mấy người đi qua.
Hai ngày sau, bỗng nhiên trên không xuất hiện vài đoá tường vân. Chu Vân Nghê khuất thân thi lễ, hướng về Mộc Bát Công cất tiếng.
“Đạo hữu yên tâm, Chu gia sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng ngươi cũng phải khuyên nhủ người kia đừng có tiếp tục trêu chọc, nếu không lão thân sẽ không khách khí. Khoảng thời gian này hơn mười thương đội của Chu gia đã bị cướp bóc, nếu nói không phải do hắn ra tay thì…”
“Hừ!”
“Ai tin chứ?”
“Việc này sợ có hiểu lầm.” Mộc Bát Công khẽ vuốt râu, bất đắc dĩ lắc đầu. “Hiện Mạc đạo hữu ở đâu chúng ta còn không biết nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần hắn liên hệ với chúng ta, Mộc mỗ sẽ đứng ra thuyết phục.”
“Vậy là được rồi.” Chu Vân Nghê gật đầu. Hai người nói thêm vài câu rồi Mộc Bát Công từ chối lời mời của đối phương, huy động áo dài khống chế đám mây hướng về xa phiêu nhiên mà đi. Chu Vân Nghê đưa mắt nhìn đối phương đi xa dần, sau đó quay sang nhìn vài vị tuỳ tùng.
“Bản thân Mạc Cầu bị trọng thương, có thể qua được hay không còn chưa biết, xem như giữ được tính mạng thì cũng không biết đến khi nào mới có thể động thủ. Người hạ thủ trong thời gian này nhất định không phải là hắn.”
“Lão tổ nói đúng lắm.” Một người chắp tay. “Người của chúng ta từng thấy đối tượng ra tay, hình như là linh thú của Mạc đại tiên sinh nhưng không nghĩ con thú đó lại cao minh như vậy.”
“Việc này có khi lại là việc tốt.” Lại có một người lên tiếng. “Xưa nay linh thú báo ơn là chuyện thường xảy ra. Có lẽ họ Mạc kia đã chết thật rồi nên nó mới bất chấp trả thù chúng ta như vậy. Dù sao nó cũng chỉ là một đầu linh thú mà thôi…”
“Lần sau chắc chắn sẽ bắt được nó!”
“Hồng huynh không nên coi thường nó. Đầu linh thú này rất không tầm thường, nó cực kỳ giảo hoạt, người của chúng ta đã nhiều lần đương đầu với nó rồi.”
“Để một đầu súc sinh đùa cợt, ngươi còn không biết xấu hổ?”
“Đủ rồi.” Chu Vân Nghê giậm nhẹ quải trượng. “Lần sau tìm cơ hội bắt con linh thú đó, có thể lục soát thần hồn để tìm ra chỗ ẩn thân của Mạc Cầu, đến lúc đó có muốn nói hay không cũng không do nó quyết định nữa.”
“Vâng.”
Mấy người gật đầu đáp. Phía dưới, Chu Tiểu Tiên đã chờ từ sớm, thấy đám mây rơi xuống thì liền thi lễ.
“Lão tổ.”
“Ừm.” Sắc mặt Chu Vân Nghê không biểu hiện gì, chỉ nhẹ gật đầu bước tới. “Nói cho bản gia bên kia để họ không cần xen vào, sự việc ở đây ta có thể tự xử lý.”
“Vâng.”
“Còn nữa, bảo Đan Hùng ở bên kia là việc buôn bán không thể đình trệ…”
Một nhóm người tiến lên nghe nàng phân phó, thỉnh thoảng gật đầu rồi chậm rãi đi vào hậu viện.
“Hừ.” Chu Vân Nghe làm ra vẻ khinh thường. “Bọn họ biết ta thọ nguyên không còn nhiều, đây là muốn để ta ngoan ngoãn chờ chết, an hưởng tuổi già…”
“Lão tổ, bản gia là không muốn ngươi phải vất vả.”
“Yên tâm.” Chu Vân Nghê cau mày. “Lão thân không dễ chết nhanh như vậy. Những người mong chờ điều đó sẽ phải thất vọng mà thôi. Nhất là tam phòng…”
“Cái gì?” Vừa nói chuyện, hai hàng chân mày nàng đột nhiên chau lại.
Tĩnh lặng!
Quá tĩnh lặng!
Tiếng bước chân, tiếng hít thở thậm chí tiếng gió thổi quanh mình bỗng nhiên biến mất không thấy đâu, xung quanh chỉ toàn là tĩnh mịch bao phủ. Thức hải nàng như có kim đâm đột nhiên sinh ra báo động.
Không đúng!
Hai mắt Chu Vân Nghe co rút lại. Kim Đan trong thể nội tự phát vận chuyển, pháp y hộ thân không gió mà bay, bảy mươi hai tầng linh quang hộ thể khắc trên đó hiện ra lớp lớp.
“Bạch!”
Hư không chợt động, một vòng hàn mang lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trong cảm giác của nàng. Hàn mang thế tới không nhanh nhưng trong mắt người thời gian lại như ngừng lại. Đây là tốc độ cực hạn mang tới cảm giác trái ngược.
Hàn mang đâm vào bên trong linh quang hộ thể, vầng sáng run rẩy giống như dao nóng nhập mỡ bò, dễ dàng xuyên thủng pháp y phòng ngự.
Chu Vân Nghê muốn động nhưng không hiểu vì sao thân thể giống như bị giữ chặt không thể nhúc nhích. Pháp lực lưu chuyển, kình lực vận chuyển, thần niệm chập trùng, thậm chí ngay cả vùng không gian này giống như đã bị đông kết lại, di động rất khó khăn.
Trấn áp!
Đây là một lực lượng trấn áp huyền diệu.
“A!”
Tiếng rống giận dữ vang lên từ sâu trong thần hồn. Thời khắc sinh tử, Kim Đan tích lũy mấy trăm năm của Chu Vân Nghê bộc phát ra hết, lực lượng cuồng bạo ầm vang va nát phong ấn. sau đó pháp lực phun trào, pháp bảo run rẩy.
“Đôm đốp!’.
Trong nhận biết của Mạc Cầu, thần niệm Chu Vân Nghê cấu kết với Kim Đan, dùng Kim Đan để thôi động pháp bảo, dùng pháp bảo kích phát ngàn vạn lôi đình. Ngàn vạn lôi đình này sinh ra biến hoá tụ lại giữa trời, hoá thành một cây gai nhọn hung hăng đâm tới.
Kinh Thần Thứ!
Pháp quyết thi triển, trong lòng Chu Vân Nghê vô cùng vui mừng. Thi pháp cực hạn bậc này dường như đã phá vỡ một bức tường ngăn trở vô hình nào đó, Kim Đan trong thể nội cũng bắt đầu phát sinh biến hoá kỳ diệu.
Kim Đan hậu kỳ!
Đột phá!
“Phốc!”
Niềm vui vừa dâng lên, một vòng đao quang đã loé lên như thiểm điện vô tình đánh gãy ý niệm của nàng, xuyên thủng mi tâm. Máu huyết hỗn tạp tung toé.
Mạc Cầu thu đao, một tay hư nhấc, liệt diễm bao phủ đám người phía sau trong nháy mắt. Ngoài mấy hạ nhân khí tức thuần tuý và hộ viện bên ngoài, tất cả đám tu sĩ Đạo cơ và Chu Tiểu Tiên đều hoá thành những ngọn đuốc lửa rừng rực.
“Oanh…”
Liệt diễm phóng lên tận trời. Mạc Cầu vung tay áo, cuốn theo các loại linh vật, sau một cái lắc mình đã biến mất không thấy đâu. Chớp mắt sau đó, trận pháp Chu gia tự động khởi phát nhưng đã không còn thấy hành tung của hung thủ nữa.
Không bao lâu sau, tin tức Chu Vân Nghê chết, Mạc Cầu mất tích đã truyền ra khắp bốn phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận