Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 352: Đoạt vị (2)

“Tần đạo huynh, ngươi có gia thế ở Thương Vũ Phái, sợ là không thể mang Đan Hàn đi cùng về đó được.” Lôi Trác tiếp lời. “Nàng là nữ nhi của gia tộc, một thân bôn ba chẳng bằng yên ổn là tiểu thư trong một Tiên gia. Ta có thể hứa hẹn, chỉ cần Lôi Trác ta lên làm gia chủ, chắc chắn sẽ chiếu cố tốt đến hai mẹ con nàng.”
“Hừ.” Tần Vũ hừ lạnh. “Ngươi nói nhiều thế nào cũng không thay đổi được sự thực là ngươi đã tự tay giết chết thân tộc của mình. Huống hồ, ngươi nghĩ thủ đoạn này của ngươi có thể hù doạ được Tần mỗ hay sao?”
“Cần gì phải ngoan cố.” Một âm thanh yếu ớt khác chợt vang lên. “Ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn của Thương Vũ Phái, vì một thế gia tu hành chốn phàm tục mà chấp nhận bỏ đi tiền đồ của mình sao?”
Lời nói vừa dứt, có một người từ phía sau Lôi Trác đi ra. Đến lúc nhìn rõ tướng mạo người này, sắc mặt Lôi Đan Hàn đại biến. Nàng lảo đảo bước lui lại mấy bước.
“Thư hùng song sát.”
Tần Vũ cũng biến sắc.
“Luyện khí tầng thứ mười!”
Song sát mà nơi này chỉ có một vị, vậy người còn lại đang ở chỗ nào, tu vi ra sao?
Soạt!
Dưới bóng đêm, có hai thân ảnh xuất hiện ở gần một trang viên ngoại thành, khí tức trên người đã được che giấu.
“Chính là chỗ này.” Mạc Cầu chớp mắt chỉ về phía trước. “Ít nhất cũng có một người tu hành ở đó.”
“Sợ không chỉ có thế.” Ngô Niệm Nhu lắc đầu. “Sư huynh có điểm không biết. Người tu hành chúng ta đấu pháp với người khác, bình thường đều sẽ lưu lại một ít khí tức để dẫn dụ đối phương đến cho người khác từ trong bóng tối tập sát.”
“A!” Mạc Cầu nhíu mày. “Xin được thụ giáo.”
Trước giờ hắn độc lại độc vãng, thời gian chân chính bước vào tu Tiên giới mới được mấy năm, kinh nghiệm là thứ hắn còn thiếu. Xem ra hắn không thể quá ỷ lại vào Vọng Khí Thuật được. Môn công pháp này phẩm giai quá thấp, cho dù tu luyện đến đại thành cũng chỉ ưu điểm trong việc phân biệt khí tức mà thôi.
“Xem ra là có người muốn bắt Dật Phi để gây sức ép cho Lôi huynh.” Ngô Niệm Nhu chớp mắt. “Với cách làm người của Lôi huynh, khả năng đáp ứng đòi hỏi của bọn chúng rất cao. Không thể để cho chúng thành công được.”
Việc này quan hệ đến chuyện có bái nhập làm đệ tử nội môn của nàng được hay không, nàng nhất định không để xảy ra sai sót, cũng vì thế mà ra sức vì Lôi Thiên Quân mà làm việc.
“Sư huynh.” Nàng xoay người rồi hạ giọng. “Ngươi có thể điều tra cụ thể Dật Phi ở đâu không?”
“Có thể.” Mạc Cầu gật đầu, nhắm hai mắt rồi đưa tay chỉ về phía góc đông bắc của trang viên. “Ở hướng kia.”
“Được rồi.” Ngô Niệm Nhu trầm ngâm một lúc rồi nói. “Ta sẽ dẫn dụ để bọn chúng phân tâm, sư huynh thừa cơ xâm nhập cứu người, chúng ta tốc chiến tốc thắng.”
“A!” Mạc Cầu hơi chau mày lại. “Sư muội, như thế ngươi sẽ rơi vào hoàn cảnh rất nguy hiểm.”
“Không sao.” Ngô Niệm Nhu tự tin mỉm cười. “Để giữ mạng thì không vấn đề gì.”
Dứt lời, nàng xem kỹ trang viên phía trước rồi hạ thấp giọng thuật lại toàn bộ kế hoạch trong đầu. Nói xong nàng đứng dậy hướng về sau mà đi. Không bao lâu sau…
“Oanh…”
Một cỗ khí tức cường hãn phun trào từ phía xa rồi nhanh chóng tiến về phía trang viên.
“Tặc tử.” Ngô Niệm Nhu hét lớn. “Dám bắt người của Lôi gia ngay dưới ánh mắt của đệ tử Thương Vũ Phái, xem ra các ngươi chán sống rồi.”
Nàng vừa dứt lời, hai đạo lưu quang đã đánh về phía đại môn của trang viên.
Tử Mẫu Kiếm!
“Oanh…”
Đại môn nặng đến mấy ngàn cân bị chia năm xẻ bảy dưới kiếm quang, môn lâu to lớn cũng nổ tung. Động tĩnh cỡ ấy nhanh chóng làm cho người ở bên trong tức giận.
“Khinh người quá đáng!”
“Động thủ.”
Hai thân ảnh từ trong hậu viện nhảy ra, một người vung tay bắn ra một đạo lưu quang vọt tới Tử Mẫu Kiếm, người còn lại bấm tay điểm ra một thanh Kim Cương Xử.
Kim Cương Xử lấp lánh phật quang, lại hiện ra hình hài Phật Đà phẫn nộ, hư ảnh loé lên đánh về phi kiếm.
Mạc Cầu chỉ nhìn qua đã thấy được tu vi của người vừa tới.
Luyện khí tầng thứ bảy.
Nhìn tuổi tác người này đã quá năm mươi, ở bên ngoài xem như không tệ, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Ngô Niệm Nhu. Dù sao tán tu bên ngoài có sự chênh lệch lớn với đệ tử của tông môn.
Suy nghĩ vừa hiện lên, hắn thi triển U Minh Bộ nhanh chóng biến mất tại chỗ. Mấy chớp loé lên, tránh khỏi chiến trường là hắn đã lại gần khu vực có khí tức của Lôi Dật Phong.
“Răng rắc…”
Một tay hắn đẩy nhẹ, cánh cửa lập tức mở ra. Hắn lách mình đi vào, trong mắt chính là hình ảnh của Lôi Dật Phong đang hôn mê bất tỉnh. Hắn cười nhạt đưa tay chụp về phía cái giường.
“Hử?”
Từ trong vô thức Mạc Cầu nhướng mày, thân hình biến mất trong nháy mắt.
“Bạch!”
“Bạch!”
Hư ảnh loé lên mấy cái rồi bất đắc dĩ hiện nguyên hình.
“Không tác dụng gì đâu.” Tại một góc phòng có một vị phụ nhân nở nụ cười lạnh lẽo bước ra. “Chỉ cần lọt vào Toả Hồn Tiên của ta, dù thân pháp ngươi có cao cỡ nào cũng đừng hòng mà thoát ra ngoài được.”
“A!” Mạc Cầu cúi đầu nhìn cuộn dây thừng màu trắng đang quấn quanh người mình. “Ngươi là ai?”
“Ta?” Phụ nhân vươn tay về phía trước, nhẹ nhàng nắm lại. “Ngươi không cần biết. Khí tức thuần dương như thế đúng là hiếm thấy, rất thích hợp cho ta sử dụng. Ngã xuống đi!”
Phụ nhân xiết chặt tay, sợi roi bạc cũng nhanh chóng co lại.
“Lốp bốp…”
Âm thanh nứt vỡ vang lên, một tầng hoả diễm mỏng mang xuất hiện trước sợi roi bạc bảo vệ lấy nhục thân Mạc Cầu.
“Sao có thể?” Hai mắt phụ nhân mở lớn đầy nghi hoặc.
“Xem ra ngươi vẫn còn chưa đủ.” Mạc Cầu lắc đầu, thân hình lao tới nhanh như thiểm điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận