Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 192: Xử lý

“Đát đát...”
Trên đường có hơn trăm thiết kỵ chạy vội, xông thẳng ra ngoài thành. Từng người cưỡi ngựa đều to lớn mạnh mẽ, ngoài khoác trọng giáp, lưng mang trường đao, uy nghiêm túc mục. Hơn trăm người ngựa hình thành một khối cùng di chuyển, chỉ uy áp đã khiến cho người ta vì sợ mà nín lặng.
“Đan Dương Binh.”
Trên lầu, Bàng Xích Thành cảm khái.
“Phủ quân có tứ đại binh chủng đặc thù nhất. Đan Dương kỵ binh, Đại Kích võ sĩ, Nương Tử thân quân và Huyền Giáp hộ vệ. Mỗi đội quân đều có cả ngàn người. Những người có thể gia nhập tứ đại binh chủng này không ai không phải là cao thủ nhập lưu. Công pháp tu hành của họ đồng nhất, tinh thông thuật phối hợp. Một khi khoác lên trọng giáp, kết hợp khoảng trăm người thế này, ở khu vực rộng lớn có thể vây giết cả cao thủ Tiên thiên.”
Ánh mắt Mạc Cầu co rút lại, sắc mặt hơi biến đổi. Khó trách Lục phủ lại có năng lực áp đảo các thế lực lớn khác, giúp phủ Đông An được ổn định. Chỉ là phủ quân một hạt đã có thực lực lớn đến như thế, không biết vũ lực của chính Lục gia thì còn kinh khủng như thế nào.
Tuy nhiên, cũng phải nói Huyền Y Giáo đang đại náo hai châu Thanh, Dự cũng không tầm thường. Bị nhiều nhân mã vây giết như vậy mà đến lúc này bọn chúng vẫn chưa bị tận diệt.
“Đại nhân.” Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng người. “Mạc đại phu ở trong phòng.”
“Ừm”, một âm thanh buồn bực vang lên, sau đó cửa phòng mở ra, một vị mặc quan văn bào bước vào. Nhìn thấy người đến, Bàng Xích Thành vội chắp tay thi lễ.
“Cao đại nhân!”
Mạc Cầu cũng vội làm theo. “Cao đại nhân!”
“Miễn lễ.” Cao đại nhân vung tay lên, một cỗ kình lực xoắn tới nâng hai người dậy.
Cao thủ nhất lưu!
Mạc Cầu thầm kinh hãi. Lục phủ quả nhiên thâm bất khả trắc, tùy tiện đưa đến một người đã có thực lực như thế.
“Mạc Cầu.”
“Có tại hạ.”
Cao đại nhân kéo ghế ngồi xuống, trầm giọng nói. “Trước tiên hay mang mọi việc xảy ra đêm qua cẩn thận nói ra.”
“Vâng.” Mạc Cầu đáp, sắp xếp câu chữ một lúc rồi kể lại một lượt.
“... Cứ như vậy, ba người chúng ta chạy đi được một lát thì gặp được hộ vệ của Phú Quý sơn trang đến dò xét, dưới trợ giúp sức của Bàng huynh mới đến quân doanh của phủ quân gần đó để bẩm báo.”
“Ừm.” Cao đại nhân chắc đã sớm đọc công văn, lúc này trầm ngâm hỏi. “Ngươi chắc chắn lúc đó Nhiếp Vạn Lý kêu là cấu kết nghịch minh?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu, thấy vẻ mặt ngưng trọng của đối phương thì hỏi. “Đại nhân, việc này có chỗ nào không đúng sao?”
“Không cần hỏi loạn.” Cao đại nhân nghe xong thì sa sầm nét mặt, hắn lạnh giọng. “Tuyệt Tâm Chỉ, Độc công tử kia đều có liên quan đến Linh Tố Phái các ngươi, cho nên trước mắt ngươi cứ ở tại nơi này. Chờ mọi việc rõ ràng sẽ có xử trí.”
Mạc Cầu biến sắc.
Đây là ý gì? Hắn có ý tốt trình báo, đã không được cái lợi gì lại còn bị xử lý?
“Cao đại nhân.” Bàng Xích Thành vội đỡ lời. “Mạc đại phu trung thành tuyệt đối với Lục phủ, chỉ một lòng cứu chữa bách tính, hoàn toàn không biết gì về cái gọi là nghịch minh kia cả...”
“Im ngay.” Bao đại nhân quát lên. “Sự thật thế nào quân nhủ nha môn khắc có định đoạt, đâu đến phần ngươi lên tiếng? Người đâu.”
“Có.”
“Trông giữ nơi này, không có ta ra lệnh không ai được phép rời đi.”
“Rõ.”
Ngoài cửa, phủ binh dạ ran làm hai người Mạc Cầu và Bàng Xích Thành cũng sững ra. Chờ lúc Cao đại nhân rời đi rồi Mạc Cầu mới nhỏ giọng hỏi. “Bàng huynh, nghịch minh kia rốt cuộc là cái gì vậy?”
Hắn vốn tưởng nghịch minh kia chỉ như trộm cướp thông thường mà thôi, bây giờ xem ra không đơn giản như vậy.
“Nghịch minh...”, vẻ mặt Bàng Xích Thành trở nên phức tạp. Hắn trầm ngâm một lúc lâu mới từ tốn nói. “Mạc huynh chắc cũng biết, Lục phủ tọa trấn ở phủ Đông An mới trong vòng trăm năm nay thôi chứ.”
“Ta có biết.” Mạc Cầu gật đầu.
Bàng Xích Thành nói tiếp. “Trước thời gian đó, phủ Đông An còn có một thế lực rất lớn tên là Ngũ Sơn Phái.”
“Ngũ Sơn?” Mạc Cầu giật mình. Hắn vô thức ngớ đến tấm lệnh bài Hắc Sát Bí Lục kia, trên tấm lệnh bài có khắc năm ngọn sơn phong. Việc này nhất định có liên quan gì đây.
“Không sai.” Bàng Xích Thành gật đầu. “Sự việc diễn ra trước trăm năm đó đã rất lâu rồi, Bàng mỗ cũng là nghe người khác nói lại nhưng tiền thân của nghịch minh chính là Ngũ Sơn Phái. Nhóm thế lực này ẩn thân trong bóng tối, thỉnh thoảng mới xuất hiện. Dù Lục phủ đã nhiều phen thanh tẩy nhưng không triệt để diệt trừ được. Nghe nói sự việc Hắc Sát Giáo làm loạn vừa rồi cũng có tay của bọn họ nhúng vào.”
“Điều này...”, Mạc Cầu nhíu mày. “Xem ra vị tiền nhân kia của Linh Tố Phái cũng gia nhập nghịch minh rồi.”
“Suỵt.” Bàng Xích Thành biến sắc, đưa tay lên môi ra hiệu im lặng. “Mạc huynh nói năng cẩn thận, người kia và Linh Tố Phái tuyệt nhiên không có quan hệ gì, nếu không hai người chúng ta khó tránh được phiền phức.”
“Không thể nào chứ?” Mạc Cầu ngây ra. “Hai mươi năm trước, người kia bị trục xuất khỏi Dược cốc rồi, việc đó mọi người đều biết, chẳng lẽ vẫn bị liên lụy?”
“Mạc huynh.” Bàng Xích Thành lắc đầu, gượng cười. “Xem ra huynh còn chưa biết phong cách làm việc của Lục phủ. Đối với chúng ta, Lục phủ là thế lực đỉnh phong, lôi đình mưa móc đều là quân ân không thể không nhận. Mà trong mắt Lục phủ, chúng ta chỉ là đám phàm phu tục tử, sao để trong mắt? Không vừa ý là có thể tiện tay đánh giết không phải việc gì lạ.”
Mạc Cầu nghe xong thì kinh ngạc, sau đó than nhẹ.
“Lục phủ ít khi để ý đến việc vặt bên ngoài cho nên Mạc huynh không biết, nhưng về sau nên nhớ kỹ phải thận trọng lời nói đó.”
“Bàng huynh nói đúng lắm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tại hạ xin ghi nhớ.”
Hắn tới phủ Đông An được mấy năm rồi, nhưng thời gian trước đó chủ yếu là tiếp xúc với những người ở tầng lớp bình dân mà thôi. Gần một năm trở lại đây mới tiếp xúc với tầng lớp cao hơn nhưng thời gian chủ yếu vẫn dùng để chưa bệnh, nghiên cứu y thuật và võ nghệ mà không màng tới ngoại sự cho nên biết rất ít về Lục phủ.
Có điều từ thái độ và biểu hiện của người khác hắn cũng nhận ra được chút ít. Người bình thường rất sợ Lục phủ, kèm theo cả hâm mộ. Nơi đó là thánh địa trong lòng mọi người. Những người như Bàng Xích Thành là thủ lĩnh một phương thế lực, bình thường cũng có dịp tiếp xúc với Lục phủ lại rất ít nói về nó.
Phải kiêng kỵ quá lâu nên cảm giác sợ hãi nhiều hơn là kính trọng.
Đan Dương kỵ binh hành động rất nhanh, trong nửa ngày đã trở về, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy chiến giáp thấm máu, chắc chắn là vừa trải qua một tràng chém giết.
Không lâu sau đó, từng cái đầu lâu được treo trên cửa thành kèm theo cả văn thư kể tội càng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Sao lại như vậy?”
Mạc Cầu đứng bên cửa sổ, sắc mặt xanh xám, trong lòng phát lạnh, ánh mắt đảo qua đám đầu lâu.
“Nhiếp phu nhân, Nhiếp Cúc, Nhiếp Phúc... Sao lại giết bọn họ?”
Nhiếp Vạn Lý chắc chắn không cấu kết với nghịch minh nên mới bị người ta vây giết. Thế mà bây giờ thê tử của hắn, nhi nữ đều bị Đan Dương binh giết hại, treo đầu thị chúng.
Hôm qua còn sống sờ sờ, hôm nay đã bị người ta chém đầu, chết không nhắm mắt. Chỉ có Nhiếp Vĩnh là không thấy đâu, chẳng biết còn sống hay đã chết.
“Lôi đình mưa móc đều là quân ân.” Bàng Xích Thành than nhẹ, hắn không cảm thấy kinh ngạc với những việc như thế này. “Gặp phải tình huống thế này, Lục phủ trước giờ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nhất định không tha. Chúng ta là phàm phu tục tử không đáng để họ phải mất công điều tra nọ kia, cứ giết sạch là xong hết mọi chuyện.”
Mạc Cầu nhắm mắt một lúc mới nói. “Chúng ta sẽ ra sao đây?”
“Cái này...”, Bàng Xích Thành chần chừ. “Nếu đêm qua chúng ta không tới trình báo thì chắc chắn sẽ bị tội, hiện giờ chắc là sẽ không sao.”
“Chắc sẽ không sao?” Mạc Cầu cười khổ. “Tại hạ chỉ hy vọng chuyện không liên lụy đến Bàng huynh.”
“Yên tâm đi.” Lúc đó có một giọng khàn khàn vang lên bên ngoài cửa. “Các ngươi không sao.”
“kẽo kẹt...”
Cửa phòng mở ra, Đổng Tịch Chu chậm rãi đi vào, gật đầu với Bàng Xích Thành rồi nhìn Mạc Cầu.
“Thật không ngờ, mới qua thời gian nửa năm mà ngươi đã có thanh danh lớn như vậy. Trương trưởng lão nghe ngươi xảy ra chuyện thì vội mang ta tới vì ngươi mà cầu xin, chưởng môn cũng tự mình ra mặt năn nỉ.”
Trong Linh Tố Phái chỉ có hắn mới có thể nói chuyện với Lục phủ. Quan hệ của Đổng Tiểu Uyển là quan hệ thuộc về cá nhân nàng, một khi dùng đến rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tương lai về sau, cho nên phải rất thận trọng.
Mạc Cầu nghe vậy thì thở phào, nghiêm mặt chắp tay. “Đa tạ Đổng sư phụ.”
“Đa tạ tiền bối.” Bàng Xích Thành cũng thi lễ.
“Ngươi không cần cám ơn.” Đổng Tịch Chu khoát tay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. “Lục phủ làm việc tuy bá đạo nhưng cũng không đến mức làm liên lụy rộng như vậy. Phú Quý sơn trang cũng không phải không có cách, không cần ta mở miệng cũng có thể giải quyết được.
“A...”
Đối phương bất cận thân tình như thế khiến Bàng Xích Thành có chút xấu hổ.
“Còn nữa.” Đổng Tịch Chu nhìn Mạc Cầu âm trầm. “Sự việc này xem như được giải quyết, nhưng Lục phủ yêu cầu ngươi trong một năm tới đây không được ra khỏi thành nội, tuy sẽ tùy lúc mà giám sát nhưng có thể cam đoan cho an toàn của ngươi. Mặt khác vì chuyện này mà ta chịu một cái nhân tình, ngươi cũng phải trả.”
“Đúng thế.” Đối phương dứt khoát, Mạc Cầu không tức giận mà lại còn cảm thấy thoải mái. “Đổng sư phó có việc gì cần ta làm xin cứ phân phó.”
“Ta nghe nói ngoài y thuật ra, ngươi cũng rất có thiên phú trong việc luyện dược.” Đổng Tịch Chu nói thẳng. “Ta phụ trách việc luyện đan, gần đây có nhiều thiếu sót cần ngươi trợ giúp, ngươi tới giúp ta một khoảng thời gian.” Nói xong hắn hừ nhẹ. “Đừng cho là ta chiếm tiện nghi của ngươi. Đây là việc Lục phủ cần làm, nếu làm tốt sẽ được ban thưởng.”
“Vâng.” Mạc Cầu vội đáp. “Vãn bối không dám.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận