Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 437: Trúc Cơ (1)

Nơi này là hạp cốc, bốn mặt là núi đá, lôi điện thỉnh thoảng lại hiện ra, trên vách đá dây leo chằng chịt. Địa thế thiên nhiên hỗ trợ thêm cho trận pháp từ thời cổ khiến bên trong sát cơ nồng đậm. Đừng nói là Mạc Cầu, tu sĩ Đạo cơ tự tiện xông vào cũng phải chịu trầy da tróc vẩy.
Vị trí hạch tâm trận pháp rộng chừng bốn mẫu là một khu vực an toàn. Ở đây bỗng nhiên lại xuất hiện hai gian nhà tranh. Một cái tư trụ đỡ đỉnh, lợp cỏ tranh, tạo hình mộc mạc đơn giản. Một cái thì nhiều màu sắc và trang trí, nhìn qua đã thấy được tâm tư của nữ nhân.
Hai người ở đây đã được năm năm. Vương Kiều Tịch ngồi xếp bằng dưới nhà tranh, ánh mắt thâm trầm nhìn Mạc Cầu. Trong ánh nhìn ẩn chứa nhiều điều phức tạp. Mặc dù đều là người tu hành không câu nệ tiểu tiết nhưng một nam một nữ sống trong khu vực nhỏ hẹp, ngày đêm giao tiếp, mọi việc đều rơi vào mắt cả nên khó tránh trong lòng sinh ra những cảm xúc khác thường.
Vương Kiều Tịch tuy nhất tâm hướng đạo nhưng không phải không nghĩ tới vấn đề đạo lữ. Dưới cái nhìn của nàng Mạc Cầu có nhiều điểm phù hợp.
Tu vi, thực lực, tâm tính, phẩm đức đều thực sự xuất sắc. Riêng tướng mạo không tính là xuất chúng nhưng nhìn kỹ cũng không đến mức khiến cho người ta chán ghét. Thế nhưng… năm năm trôi qua, ngoài một chút cảm xúc biểu hiện từ ban đầu ra thì sau đó mọi việc nam nữ đối phương đều giữ gìn nghiêm ngặt. Biểu hiện như thể khẳng định giữa hai người không thể có thêm một chút tiến triển hay kết quả nào được.
Đối phương thấy mình chướng mắt hay trong lòng đã có người khác rồi?
“Sư tỷ.” Để ý thấy đối phương nhìn mình chăm chú, Mạc Cầu mở mắt quay ra. “Thời cơ đã đến rồi phải không?”
“Ừm.” Vương Kiều Tịch tỉnh lại, nàng gật đầu. “Không sai. Ta đã công hành viên mãn, Luyện khí không thể tiến thêm một nấc nào nữa, cũng là lúc nếm thử trùng kích cảnh giới Đạo cơ rồi.”
Nàng vốn có thể thử đột phá từ trước rồi nhưng nơi này không phải tông môn, một khi đột phá thất bại thì không còn cơ hội cứu vãn nữa. Vì chỉ có một lần cơ hội nên nàng vô cùng thận trọng. Nàng mất thêm mấy năm đặt nền móng cơ sở thật vững chắc, tinh khí thần đều tu tới viên mãn. Trong quá trình đó Mạc Cầu nhiều lần chỉ điểm khiến nàng ngộ ra không ít.
“Sư tỷ có căn cơ vững chắc, nhất định có thể một lần thành công.” Mạc Cầu chắp tay. “Ta xin được chúc mừng trước.”
“Được hay không là ở một phen này.” Vương Kiều Tịch lấy lại tinh thần, gương mặt ngưng trọng. “Nếu thành, đại đạo còn có hy vọng, nếu không được thì trăm năm sau cũng chỉ còn là một nắm đất khô, dù thế nào ta cũng sẽ toàn lực ứng phó.”
Dứt lời, nàng lấy ra một viên Trúc Cơ Đan đưa vào miệng, nhắm mắt ngưng thần nếm thử đột phá.
Mạc Cầu nhìn đối phương, trong lòng không khỏi cảm khái. Hắn sớm nghe nói người có thiên phú dị bẩm thì xuất chúng như thế nào nhưng chưa từng được tận mắt chứng kiến. Vương Kiều Tịch đã cho hắn thấy rõ.
Người sinh ra có đạo thể thông thấu, nửa ngày tu hành đủ bằng hắn mấy ngày khổ tu không ngừng. Đối phương không ngừng tăng tiến tu vi trong khi hắn vẫn còn gian nan ở cảnh giới Luyện khí tầng thứ mười một. Nếu không nhờ tâm trí kiên định có lẽ hắn đã sinh lòng tuyệt vọng.
Khó trách tông môn ít khi bố trí cho đệ tử hạch tâm hay chân truyền đi làm nhiệm vụ bên ngoài mà chỉ yêu cầu bọn họ chuyên tâm tu hành. Không cần mượn nhờ linh thạch đan dược, chỉ dựa vào thiên phú bản thân bọn họ đã đủ nghiền ép biết bao người khác rồi. Chỉ những người thiên phú không đủ mới phải mượn nhờ đến cơ duyên và các biện pháp hỗ trợ để tiến thêm từng bước. Thiên phú của bọn họ chính là cơ duyên lớn nhất.
“Ông…”
Linh quang nở rộ, Mạc Cầu hoàn hồn nhìn chăm chú Vương Kiều Tịch, không bỏ qua chút biến hoá nhỏ nào. Quá trình xung kích Đạo cơ của một tu sĩ Luyện khí viên mãn không phải cứ muốn là có cơ hội thấy được.
Mấy ngày sau, trong hạp cốc vang lên những tiếng trầm trầm. Nơi này đã sinh ra một vị Đạo cơ.
Năm sau đó, sau khi phục dụng đan dược, Mạc Cầu rốt cuộc đột phá lên Luyện khí tầng thứ mười hai.
Sáu năm sau nhờ dược lực của một viên Trúc Cơ Đan hắn công hành viên mãn. Cũng năm đó hắn nếm thử trùng kích cảnh giới Đạo cơ.
17 năm sau.
Trong hạp cốc.
“Oanh…”
“Ầm ầm…”
Âm thanh trầm đục thi thoảng lại vang lên, mấy dãy núi xung quanh cũng run rẩy theo từng tiếng vang. Một đoạn thời gian sau, một mảnh thất thải gấm từ trong hạp cốc bay ra, rất nhiều lôi đình xông thẳng lên bầu trời.
“Đôm đốp…”
Trong hư không mây đen kéo đến, lôi đình lấp loé như muốn hủy diệt tất cả những gì muốn động đậy. Đúng lúc ấy…
“Bạch!”
Một vệt ám trầm lướt qua, kiếm quang loé lên rồi biến mất, khí cơ cấu kết giữ trời nhanh chóng bị nó chặt đứt. Mây đen dừng lại, lôi đình như thể không có căn cơ níu giữ nên cũng lặng lẽ tản đi. Hào quang lướt qua để lộ ra hai người. Nữ tử dung nhan tuyệt thế, đầu cắm bảo trâm, thân mặc đạo sam khí chất xuất trần như tiên tử đi ra từ bức họa. Nam tử còn lại tướng mạo bình thường, ánh mắt tang thương, tóc mai đã điểm bạc, người mặc trường sam màu xám tung bay theo gió.
Hai người này chính là Vương Kiều Tịch và Mạc Cầu, cũng là hai tu sĩ đã chứng được Đạo cơ.
“Rốt cuộc…”
Vương Kiều Tịch nhắm mắt, vươn hai tay ra hít một hơi thật sâu. “Chúng ta đã ra ngoài rồi.”
“Đúng vậy.” Người có tâm tính kiên định như Mạc Cầu cũng không khỏi cảm khái. “Mười bảy năm…”
“Mười bảy năm, những hài đồng phàm nhân lúc trước còn gào khóc đòi ăn giờ chắc đã thành gia lập thất hết cả rồi.” Vương Kiều Tịch thở dài. “Ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhẫn nại chịu khổ ở một nơi lâu đến vậy. QUả nhiên, cực hạn của con người đều sinh ra từ gian khổ.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Thành quả đạt được sau thời gian dài khổ tu là chúng ta đều đã chứng được Đạo cơ, đây là điều đáng mừng.”
“Ừm.” Vương Kiều Tịch gật đầu, đôi mắt nheo lại, thư thái cảm nhận những làn gió đang thổi nhẹ qua da mặt. Nàng có căn cơ vững chắc, vốn là đệ tử có cơ hội Đạo cơ nhất tại Thương Vũ Phái nên thành công tiến giai cũng không có gì kỳ quái. Mạc Cầu tuy mới bước vào đạo đồ nhưng nhiều lần có kỳ ngộ, hơn nữa cảm ngộ đối với công pháp lại siêu phàm hơn người, có thêm đủ Trúc Cơ Đan nên cũng thành công tiến vào cảnh giới Đạo cơ.
Suốt quá trình ấy mặc dù Mạc Cầu có vấn đề về tuổi tác ảnh hưởng nhưng cơ bản cũng không phát sinh việc gì ngoài ý muốn. Hai người lần lượt chứng được Trúc Cơ nhưng không lập tức ra ngoài mà dành thời gian ổn định căn cơ xong mới phá vỡ trận pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận