Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 296: Tiểu Uyển (1)

Một tháng sau, ba người với dáng vẻ mệt mỏi xuất hiện trên quan đạo, nhìn về phía hòn đảo xa nơi biển rộng mênh mông. Đôi mắt đẹp của Lục Mộc Hủy nổi gợn sóng, nàng thì thào nói.
“Đó chính là Tiên đảo ư?”
Trên mảnh hải vực có một hòn đảo nổi trên mặt nước như một con cự thú nằm phủ phục, vân vụ tốt tươi, diện tích của nó có lẽ không thua gì phủ Đông An lúc trước.
Dùng mắt thường cũng thấy rất nhiều thuyền hàng lớn ra vào trên đó, thuyền nào cũng chở đầy hàng hóa. Từ lúc rời khỏi Lục phủ đến nay cũng đã gần một năm rồi, rốt cuộc bọn họ đã đến được Tiên đảo trong truyền thuyết!
Lục Mộc Hủy không giấu được vẻ hào hứng.
“Có lẽ không phải.” Đồng Nguyên Phụ đối chiếu với lời Đồng lão nói lúc trước thì bảo. “Đây có lẽ chỉ là vệ thành của Tiên đảo thôi.”
Xung quanh đảo chính có mười mấy đảo nhỏ khác, giống như để bảo vệ cho Tiên đảo vậy. Một số nước xung quanh đều chiếm lấy một hòn đảo nhỏ ấy, bọn họ nhằm hướng hòn đảo thuộc về Đại Tấn mà tiến tới.
“Mấy vị muốn đi thuyền sao?”
Trên đường, có rất nhiều người mời chào bọn họ đi thuyền, so với những nơi khác, nhà đò ở đây đều ăn mặc sang trọng, thái độ khi đối mặt với tu Tiên giả vừa không kiêu ngạo mà cũng không tự ti.
Mạc Cầu thuận miệng hỏi.
“Đi thuyền tư thì thế nào?”
“Đi Tiên đảo mỗi người một lượng vàng, đi vệ thành Đại Tấn mười lượng bạc.”
“A...”
Nghe thấy giá cả, Mạc Cầu bất lực lắc đầu, rồi lấy ra một khối vàng đưa cho đối phương.
“Cho chúng ta đi vệ thành của Đại Tấn.”
“Có ngay.” Nhà đò ra vẻ mừng rỡ, đáp gọn một tiếng rồi nhanh chóng bố trí người giúp đỡ mang vác hành lý.
“Nhiều tu Tiên giả quá.” Lục Mộc Hủy đưa mắt nhìn người đi lại trên đường, nàng không nhịn được thấp giọng nói. “Từ nhỏ đến giờ ta mới thấy có nhiều tu Tiên giả tập trung một nơi như vậy.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Không chỉ tu Tiên giả, võ giả cũng có rất nhiều nhưng phần lớn bọn họ chỉ mang thân phận tôi tớ. Cao thủ nhất lưu có lẽ địa vị chẳng hơn gì chó gà, cường giả Tiên thiên chỗ nào cũng thấy có, ngay cả người chèo thuyền cung là võ giả Hậu thiên.
“Lái thuyền đi.”
Tập hợp đủ hành khách là con thuyền chở khách lập tức khởi hành, dưới lực lượng to lớn của những người chèo thuyền, con thuyền tiến lên với tốc độ kinh người.
Nửa canh giờ sau, hòn đảo của Đại Tấn đã hiện ra trước mắt. Tiếng hò hét đã vang lên không ngừng.
“Người tới Ký Châu mau tập hợp lại đây.”
“Đạo hữu đến từ Vân Châu, nếu không có chỗ dừng chân nhưng đã đến nơi này, An Thân Vương sẽ vì các vị mà chuẩn bị chỗ ở.”
“Tu Tiên giả đến từ ba châu Nam Man có thể đến khách điếm của Trấn Nam tướng quân, ở đó có chư vị đồng đạo sẽ thuận tiện giao lưu hơn.”
“Ở đây triều đình có bố trí Quần Tiên Các, tu sĩ Luyện khí tầng sáu trở lên nếu chưa gia nhập các môn phái thì có thể đến đó tìm việc, hàng năm có linh thạch và đan dược làm bổng lộc.”
Ba người ngước mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương ai cũng cảm thấy kinh ngạc. Thật không ngờ triều đình còn sắp đặt nha môn ở đây để mời chào tu Tiên giả. Rất có thể, Lục gia chiếm được cả phủ Đông An cũng là bởi triều đình cho phép điều đó. Đại Tấn đã thế, các hòn đảo bảo vệ khác chắc cũng vậy thôi. Chỉ là, so với dấn thân cung phụng triều đình thì việc gia nhập môn phái Tiên gia vẫn có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều.
Lục Mộc Hủy nhìn những người xung quanh, nàng thấp giọng. “Nơi này so với tưởng tượng của chúng ta không giống lắm.”
“Ừ.” Đồng Nguyên Phụ gật đầu. “Nó giống một phường thị của phàm nhân vậy, không có điểm khí độ Tiên gia nào.”
Mạc Cầu thì không thể hiện phản ứng gì. Xung quanh Tiên đảo trải qua nhiều năm phát triển dẫn đến tình trạng như hiện nay chắc phải có nguyên nhân. Bọn họ mới tới đây, nên tìm cách thích nghi rồi hãy nói.
“Nguyên Phụ.”
Lúc này có một người la lên, sau đó dùng sức tách mọi người ra để lại gần ba người.
“Ngươi là...”, Đồng Nguyên Phụ nhìn kỹ người tới, vẻ mặt hơi ngơ ngác. “Trần gia gia phải không?”
“Thế nào, mấy năm không gặp mà đã quên ta rồi?” Người tới mặc trường bào, đạo cốt tiên phong nhìn hắn cười ha hả. “Đồng huynh đâu?”
Trong lúc hỏi hắn vội nhìn xung quanh.
“Nhị gia...”, hai mắt Đồng Nguyên Phụ đỏ lên, hắn cúi đầu nức nở. “Ông ấy... qua đời rồi.”
“A!” Trần gia biến sắc. “Sao lại như vậy?”
Hắn nhìn Đồng Nguyên Phụ, linh quang trong mắt chớp động rồi lập tức mở miệng. “Sao có thể như vậy, Đồng huynh có để ngươi mang...”
Nói được nửa câu, chợt nhận ra mình lỡ lời, hắn vội im bặt.
“Về đi rồi hãy nói.”
Hắn vẫy tay, mấy tên tôi tớ vội lại gần thu gom đồ đạc rồi đi theo mấy người bước tới. Trên đường, Đồng Nguyên Phụ kể lại mọi chuyện hắn đã trải qua, bọn họ cũng hiểu rõ hơn về thân phận của người này.
Hắn là Trần Cập Nham, là một vị quản sự nội vụ trên đảo, là tu sĩ Luyện khí tầng thứ mười. Với thân phận của người này, tin tức được đưa tới rất nhanh. Mạc Cầu quét mắt nhìn đối phương ra chiều suy nghĩ.
“Kính Không Môn.” Nghe đến đây, vẻ chờ mong trong mắt Trần Cập Nham không còn nữa, vẻ mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lấp lóe một lúc mới than nhẹ, ngữ khí không cam lòng.
“Việc của Đồng huynh đã xảy ra rồi, Nguyên Phụ ngươi thiên phú không tồi, ta sẽ tìm cơ hội để mấy vị chấp sự chiêu thu đệ tử cho các tiên phái gặp ngươi, xem xem có gia nhập tông môn được không.”
“Đa tạ Trần gia gia.” Đồng Nguyên Phụ vội khom người, sau đó nói tiếp. “Sự việc của Lục tỷ cũng xin nhờ ngài để ý giúp cho.”
Dọc đường đi, Lục Mộc Hủy vẫn luôn chiếu cố đến hắn, hắn cũng ghi nhớ mọi việc ở trong lòng.
“Nàng...”, Trần Cập Nham chớp mắt. “Trước mắt môn phái chiêu thu đệ tử trên Tiên đảo không nhiều, các ngươi có thể đợi một hai năm, ta làm việc ở chỗ họ thu đệ tử, có tin tức sẽ thông báo về cho các ngươi.”
“Đa tạ tiền bối.” Lục Mộc Hủy chắp tay. Nàng nghe ra đối phương không có nhiều thành ý, nhưng có thể quen biết nhờ vả một chút cũng tốt lắm rồi. Đối phương lại là người nắm rõ hoàn cảnh Tiên đảo, phụ trách việc chiêu thu đệ tử thì lại càng khó kiếm. Tiếc là tu vi Lục Mộc Hủy không cao, tuổi tác cũng đã vượt ngoài hai mươi, cơ hội bái nhập vào Tiên phái không lớn. Đối phương đã không coi trọng thì thái độ lãnh đạm cũng là bình thường.
“Các ngươi cứ ở lại chỗ này.” Dẫn mấy người tới một khách sạn, Trần Cập Nham thở dài. “Gần đây không nên chạy loạn, ta sẽ mau chóng bảo người đưa tin lại cho.”
Lời này tất nhiên là hắn nói với Đồng Nguyên Phụ.
“Vâng.”
Trao đổi sơ qua một lúc, đối phương quay người rời đi, để lại mấy người trong một viện lạc.
“Ta đi ra ngoài một chuyến.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Có khả năng gặp được một vị bằng hữu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận