Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 399: Phát hiện (1)

“Người tới là ai?”
Nhìn thấy đao mang bị chặn lại, sắc mặt hai người truy đuổi đột nhiên thay đổi, đồng thời để lộ vẻ mặt phẫn nộ, sát cơ lăng lệ tuôn ra không giấu giếm.
“Các ngươi là ai?”
Mạc Cầu phi thân tới gần ngăn trước người đồng môn rồi nhìn kỹ đối phương. Hai người này một người ăn mặc nho sinh, một người còn lại cũng trẻ tuổi, gương mặt hai người này đều xa lạ, nhìn cách ăn mặc thì có thể đoán là tán tu của triều Nguỵ. Trong đó người ăn mặc như một nho sinh có tu vi Luyện khí tầng mười, người trẻ tuổi kia cũng đạt tới tầng tám. Trong thế giới tán tu thì tu vi như vậy đã là không kém.
“Sư huynh cẩn thận.” Ở phía sau, đệ tử Thương Vũ Phái vừa mới thoát ra vội cảnh báo. “Hai người bọn họ một người gọi là Lý Trần Chu, người còn lại là Nhạc Lang, bọn họ đều là cao thủ tán tu nổi danh Nguỵ triều. Ta thấy bọn hắn không yếu, muốn kết giao, ai ngờ…”
Người này làm ra vẻ giận dữ không kiềm chế. “Hai người này lòng lang dạ thú, bọn chúng nhìn trúng đồ vật trên người ta nên mưu toan cướp đồ. Bọn họ ở bên ngoài chắc là thường xuyên làm mấy việc thế này, nếu ta phản ứng chậm một chút sợ là đã bị mắc lừa rồi.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Nhạc Lang ở đối diện khinh thường, một tay hơi nâng lên, một viên kim châu nhẹ nhàng trôi nổi. “Người kia, ngươi nhất định phải nhúng tay vào việc này?”
Lý Trần Chu không lên tiếng, chỉ có thân hình là di động âm thầm ngăn trở đường lui của Mạc Cầu, phi đao pháp khí trôi nổi giữa không trung.
“Động thủ với đệ tử của Thương Vũ Phái.” Mạc Cầu nhìn hai người chậm rãi đáp. “Các ngươi không sợ sau đó sẽ bị truy cứu?”
“Truy cứu?” Nhạc Lang cười lạnh. “Cũng phải có người biết là chúng ta làm mới nên chuyện chứ.”
“Hiểu rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Xem ra các ngươi sẽ không dừng lại ở đây.”
“Ngươi nghĩ thế sao?” Nhạc Lang nhếch miệng, một tay vội nhấc lên, viên kim châu vừa nãy lao tới như thiểm điện tựa như một vệt kim quang xẹt qua hư không, chỉ trong chớp mắt nó đã đến gần cách Mạc Cầu chỉ ba trượng.
“Bành!”
Kim quang bạo liệt.
Không chờ Âm Phong Vô Ảnh Kiếm chém tới, viên kim châu đã tự động nổ tung. Linh quang chói mắt bao phủ khoảng cách gần một mẫu làm Mạc Cầu không chịu được cũng phải nhắm mắt lại, không quan sát được tình hình.
Trong thiên địa lúc này không tồn tại khí tức gì khác, chỉ có kim khí chí cực nồng đậm tràn ngập bốn phương.
Không ổn!
ở đối diện, Lý Trần Chu cười nhạt một tiếng, tay áo dài khẽ vung lên, một đạo đao mang phiêu nhiên chém xuống.
Trảm Niệm Đao!
Đây là giới đao Phật môn, pháp khí thượng phẩm. Đao quyết tên là Minh Vương Trảm.
Môn đao quyết này mới nhìn thì cương mãnh bá đạo, thế đại lực trầm kỳ thực lại không năng về lực lượng, nó chính là một loại đao quyết cực vi thượng thừa. Mặc dù là đao quyết đến từ Phật môn nhưng cũng là một lợi khí khiến người ta phải lạnh người.
Giống như khí tức lúc này, Trảm Niệm Đao như phật quang lưu chuyển, chậm mà nhanh, vô thanh vô tức chém về phía Mạc Cầu.
Minh Vương Trảm. Trảm Niệm Đao.
Đao trảm thân nhưng thực tế là trảm vào tâm. Đao xuất, thể xác tinh thần đều rạn nứt, chỉ trong một đao là rõ.
“Xì…”
Thân thể Mạc Cầu ở trong phong mang của Trảm Niệm Đao cơ hồ không có sức chống cự, trong nháy mắt bị chém ra làm hai nửa.
“Tốt.” Nhạc Lang cười lớn. “Trảm Niệm Đao của Lý đại ca trước giờ vẫn khiến mọi việc luôn được thuận lợi, rất dễ dàng tiêu diệt đối thủ.”
Nói xong hắn vẫy bàn tay lớn, kim quang đầy trời hội tụ một lần nữa hoá thành một viên kim châu bay trở về trong lòng bàn tay.
Một khắc thời gian sau.
“Không đúng!” Lý Trần Chu bỗng đại biến. “Cẩn thận.”
Hắn chưa dứt lời, Nhạc Lang đã biến sắc, thân thể co rút lại hoá thành một vệt kim quang xông về phía trước, bàn tay nhanh chóng vung ra sau đánh kim châu bay ra.
Vừa lúc ấy, một cây côn bổng đen nhánh xuất hiện từ hư không phía trước đâm về phía mi tâm hắn.
“Phốc!”
Trọng Huyền Linh quang oanh phá pháp thuật hộ thân, cự lực còn dư không giảm mà xuyên thấu qua ngực đối phương. Hoả quang từ cây côn bùng cháy tràn vào thể nội Nhạc Lang rồi ầm ầm bộc phát.
“Oanh…”
Một đoàn liệt diễm nổ tung, bóng người hoá thành ngọn đuốc nhanh chóng tan rã. Mạc Cầu đứng đó tiện tay với lấy một cái túi đựng đồ rồi nhìn sang Lý Trần Chu, sau đó cong ngón tay búng ra.
Kiếm quang loé lên một cái rồi biến mất. Tốc độ như bôn lôi, lặng yên hiện ra như một sợi âm phong rồi biến mất.
Kiếm xuất mệnh tang.
Lưu quang!
Trảm Niệm Đao mặc dù chủ về phòng thủ nhưng lại không thể ngăn được kiếm quang vô ảnh vô hình, phiêu miểu bất định.
Lý Trần Chu trợn mắt kinh ngạc, ánh mắt như không cam lòng, không buông bỏ, thân thể lung lay. Từ sau đầu hắn hiện ra một tia kiếm mang nhẹ nhàng lướt qua nhấc theo cái đầu lâu của hắn.
“Phù phù!”
Thi thể đối phương rơi xuống đất. Người này đã từng tiếu ngạo một đời, uy danh hiển hách trong giới tán tu lại thần hồn tiêu tịch như vậy. Mạc Cầu cũng không biết những chiến tích kinh người trước kia của đối phương, hắn lạnh lùng thu hồi phi kiếm. Số người chết trong tay hắn không biết đã bao nhiêu, trong đó có ai là không mang cố sự chứ? Hôm nay chỉ là nhiều thêm hai người mà thôi. Đồng thời hắn đảo mắt qua vị đồng môn phía sau.
Người này cầm trong tay một cái tam tiêm thứ đang há hốc mồm.
Mới có thời gian ba hô hấp! Hay chỉ là một hai hô hấp mà thôi? Hai người kia đều là hảo thủ Luyện khí, cứ như vậy mà bị một người chẳng có thanh danh gì dễ dàng giết chết. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì vô luận thế nào hắn cũng không tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận