Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 314: Mai phục

Tại khu Dậu, trong một thông đạo, Lăng Quân và Chu Khang nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, sắc mặt cả hai đều xanh xám. Khung xe áp vận văng tứ phía, khoáng thạch trên xe bị người ta vơ vét không còn một mảnh. Mười ngày khổ cực cứ thế hóa thành bọt biển.
“Là ai ra tay?”
Chu Khang gầm lên, hai mắt đã vằn tia máu. “Nhóm hàng này liên quan đến việc tháng này chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, ai đưa ra ý tưởng đi nơi này?”
“Là... là ta.”
Trong đám người có mặt có một người vừa run rẩy đi ra, chưa kịp làm gì thì đã bị đánh bay ra ngoài.
“Phế vật!” Chu Khang hét lên.
“Chu sư huynh, chuyện này không trách được hắn.” Lý Tĩnh là một trong mấy vị cai tù, dáng người khôi ngô, bình thường khá mềm mỏng nhưng giờ cũng cất giọng buồn bực.
“Con đường này chúng ta vẫn hay đi, trước giờ an toàn không xảy ra việc gì. Ai ngờ lần này lại có người mai phục cướp hàng hóa chứ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu Khang giậm chân. “Tháng này mà không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng nói là bổng lộc khen thưởng, chúng ta giữ được linh thạch đã là may lắm.”
“Cùng lắm thì không làm.” Lăng Quân hừ lạnh. “Mười hai phân khu chỉ có khu Dậu chúng ta là bị người người coi thường, tháng nào cũng chịu phạt cả. Ta chịu đựng vậy là đủ rồi.”
“Chớ có ăn nói hàm hồ.” Lý Tĩnh thở dài. “Nếu không hoàn thành định mức thì chúng ta có muốn nghỉ cũng không được, giám ngục sẽ không để yên đâu. Chúng ta thử xem có thể dùng Viên Quang thuật phản chiếu tình huống để tìm ra người cướp đồ hay không.”
“Không được.” Chu Khang lắc đầu. “Bọn ra tay đã sớm gây nhiễu loạn khí tức, pháp thuật khó mà phản chiếu tình huống lúc đó được.”
“Hừ!” Lăng Quân hầm hè. “Không dùng thuật cũng có thể đoán được là do ai làm. Chắc chắn việc này là do Lỗ Bất Bình ở khu Ất làm.”
Nói xong hắn đưa tay chỉ lên vách tường.
“Ngoài Ly Hỏa Kiếm của hắn liệu có ai có thể để lại dấu vết lưu lại như thế này?”
“Giờ nói việc ấy cũng vô dụng.” Lý gia mở miệng. “Không có chứng cứ hắn sẽ không thừa nhận, có đến đó làm náo loạn thì chúng ta cũng không thu được gì.”
Bọn hắn chỉ là cai tù, thậm chí không có tư cách để nói chuyện, trong khi đó hai vị giám ngục ở khu Dậu lại chẳng quản đến công việc. Bọn họ phải chịu ủy khuất là điều có thể đoán trước được.
“Tất cả giải tán đi.”
Chu Khang phất tay xua đám tạp dịch và tội phạm đi. Chờ cho bọn chúng đi xa rồi vẻ phẫn nộ trong mắt ba người nhanh chóng biến mất, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
“Xem ra Lý sư tỷ đoán không lầm.” Lăng Quân mở miệng nói trước. “Khu Dậu chúng ta xác thực là có mật báo, nếu không thì đã không bị chặn lại ở chỗ này.”
“Không sai.” Chu Khang gật đầu. “Hiện tại chúng ta đã khóa chặt bốn người, tìm ra ai làm nội gián không phải việc khó, nhưng sau đó phải xử lý thế nào đây? Chuyến hàng này nhìn thì có vẻ không quá lớn nhưng tổn thất như thế đối với chúng ta cũng không phải là nhỏ.”
“Bắt trộm thì không cần phải quang minh chính đại, chúng ta cứ đem bọn chúng bắt lại, như vậy mới thông báo lên trên được, cũng là cách giết gà dọa khỉ, cho bọn chúng biết khu Dậu chúng ta không dễ động vào.” Lý Tĩnh nói.
“Có điều, chỉ với mấy người chúng ta lại phải chia binh ra hai đường thì sợ là không bắt được đối thủ.”
“Hay là chúng ta nhờ giám ngục ra tay?” Lăng Quân thử thăm dò hỏi.
“Liệu có làm được cái gì không?” Chu Khang cười khinh thường. “Trần giám ngục đi được mấy bước đã phải thở dốc, ngươi trông cậy hắn có thể phát ra bao thành khí lực? Còn như Mạc giám ngục lại chỉ là một phàm nhân, cho dù có chút thực lực sợ cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
“Vậy thì tìm hỗ trợ ở bên ngoài.” Lý Tĩnh vỗ đùi nói. “Lăng sư đệ, ngươi đi tìm tỷ tỷ của ngươi, ta đi tìm cháu của Trần giám mục, lại mời thêm mấy vị hảo hữu, ta không tin lại không bắt được bọn chúng.”
“Ừm...”
“Cũng được.”
Mọi người đang bàn tán thì ở phía sau có tiếng người vội chạy tới. Người này tuổi chừng mười lăm mười sáu, có tu vi Luyện khí kỳ tầng hai. Người này ánh mắt linh động, đầu vai có một con nhện bằng kim loại, nó chính là tiểu đồng Thanh Tùng đi theo bên cạnh Mạc Cầu được một năm rồi.
Hắn chạy tới gần thì vội khom người thi lễ.
“Lăng sư huynh, giám ngục tìm ngươi.”
“Ồ?” Lăng Quân nhíu mày sau đó lập tức gật đầu. “Ta tới ngay.”
“Vâng.”
Một canh giờ sau Lăng Quân mới tới nơi, có thể thấy việc gặp mặt Mạc Cầu cũng không phải việc trọng yếu với hắn. Mạc Cầu cũng có vẻ không quan tâm đến chuyện hắn chậm rãi mà tới như vậy. Toàn bộ Hắc ngục nằm trọn trên một ngọn núi, điểm gặp mặt ở góc của khu Dậu, đó là nơi có một vách đá lồi hẳn ra ngoài, phía dưới là nham tương cuồn cuộn chảy. Thỉnh thoảng trong nham tương lại có một đầu Hỏa ngạc thò ra phun liệt diễm lên trên.
Chỗ này thực sự không an toàn, chẳng may rơi xuống thì tu sĩ Luyện khí tầng tám tầng chính cũng khó mà thoát được. Hiện giờ Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trên phiến đá đó, vẻ mặt bình thản ung dung khiến Lăng Quân không khỏi bội phục sự can đảm của hắn.
Phùng Ngũ cũng đang ở đó và nói gì đấy.
“Chân khí Tiên thiên hóa thành pháp lực không hẳn là từ không mà có. Một khi thành công, bình thường sẽ có tu vi Luyện khí tầng ba, tầng bốn. Chân khí trong cơ thể càng nhiều thì pháp lực được chuyển hóa cũng càng nhiều, tu vi sẽ càng cao. Nghe nói có một hàng người có thiên phú dị bẩm, dùng võ nhập đạo là có thể đạt đến Luyện khí tầng sáu, thậm chí là tầng bảy.”
Nói đến đây Phùng Ngũ không khỏi cảm thán.
“Nếu có thể trực tiếp hóa thành tu sĩ Luyện khí tầng sau, tầng bảy thì xem như thời gian đã không bị lãng phí.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu hỏi. “Lúc Phùng huynh tu thành pháp lực thì đạt đến Luyện khí tầng mấy?”
“Tầng bốn.” Phùng Ngũ đáp. “Nhưng thưa giám ngục, dù chúng ta có tu thành pháp lực, bình thường thì sẽ yếu hơn người có thiên phú một chút. Thêm mấy chục năm tập võ trở nên lãng phí rồi mới tu hành pháp thuật cho nên khả năng thành công không lớn.”
“Thật sao?” Mạc Cầu nhíu mày. “Tốc độ sẽ chậm đi rất nhiều?”
“Việc tu hành vốn gian nan, chỉ chậm một chút là nhiều khi lại không thể vượt qua được.” Phùng Ngũ lắc đầu. “Theo ta được biết, người dùng võ nhập đạo gần như không có cơ hội tu thành Đạo cơ, có thể đạt đến Luyện khí viên mãn đã là rất hiếm thấy.”
“Tất nhiên.” Hắn vốn có tình cách ổn trọng nên vội nói ngay. “Cũng có thể là do hiểu biết của ta còn thiếu, thiên hạ lớn như thế, kỳ tài lúc nào cũng có.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Phùng huynh vừa nói, việc chân khí hóa thành pháp lực thì quan trọng nhất chính là thần hồn, không biết phải hiểu việc này thế nào?”
“Phàm nhân vừa ra đời đã nhiễm trọc khí, thần hồn bị che giấu nên không cảm nhận được nguyên khí thiên địa.” Phùng Ngũ giải thích. “Còn người có được thiên phú tu hành thì trời sinh đã khai khiếu, việc đó liên quan thế nào ta cũng khó giải thích rõ được. Nhưng dù là ghi chép trong điển tịch hay từ kinh nghiệm của Phùng mỗ thì mấu chốt đột phá vẫn là việc thần hồn có thể khai khiếu hay không. Thứ đến là tinh khí thần phải hòa hợp thông thấu nữa. Năm đó ta xông quan ở Xích Hỏa Phong cũng là hiểm tượng hoàn sinh, bây giờ nghĩ đến vẫn còn chưa hết sợ hãi. Tình huống cụ thể thế này...”
Kinh nghiệm của người đi trước có tác dụng rất lớn với việc đột phá sau này của Mạc Cầu, Phùng Ngũ trình bày rõ ràng, bản thân hắn cũng nhất nhất ghi lại để lúc đó tránh cho phạm phải sai lầm.
Qua một hồi lâu, chờ cho Lăng Quân đã hơi mất kiên nhẫn không nhịn được phải ho khan nhắc nhở thì hai người mới dừng câu chuyện.
Mạc Cầu xoay người lạnh nhạt gật đầu.
“Lăng sư đệ, để ngươi chờ lâu rồi.”
“Không sao.” Lăng Quân thể hiện thái độ khách khí, hắn chắp tay về phía Mạc Cầu nói. “Không biết giám ngục tìm ta có việc gì?”
Đối phương tới khu Dậu được hơn một năm, trừ mỗi lần hội nghị hàng tháng ra thì rất ít khi xuất đầu lộ diện. Người này còn bỏ bê công việc hơn cả Trần giám ngục. Đến bây giờ rồi mà có không ít tạp dịch với tội phạm vẫn không biết ở khu Dậu có vị giám ngục này.
Mạc Cầu nhìn hắn nói. “Ta nghe nói tỷ tỷ của Lăng sư đệ là đệ tử ngoại môn ở Mê Nguyệt Phong phụ trách việc nuôi nhốt linh thú có phải không?”
“Không sai.” Lăng Quân hơi nhíu mày. “Giám ngục hỏi việc đó làm gì?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói. “Mê Nguyệt Phong có một loại linh điểu tên là Xuyên Thiên Cưu, nghe đồn nó có huyết mạch thượng cổ, linh tính bất phàm có thể khống chế phong điện, tốc độ phi hành rất kinh người. Gần đây ta thử nghiệm luyện chế đan dược nên cần đến máu tươi của nó, không biết có cách gì có thể lấy được không?”
“Xuyên Thiên Cưu.” Lăng Quân ra vẻ suy tư, dừng một chút rồi mới gật đầu nói. “Đúng là có một đầu linh điều như thế, nhưng tỷ tỷ ta từng nói, số lượng Xuyên Thiên Cưu rất ít, lúc nguy cấp có thể dùng để đưa tin, tốc độ không hề chậm hơn tốc độ của tiền bối Đạo cơ. Nó chính là bảo bối của Mê Nguyệt Phong, sợ là không dễ để có thể lấy được tiên huyết của nó.”
“Không được sao?” Mạc Cầu cảm thấy hơi thất vọng.
“Việc này...”, Lăng Quân chần chừ một lúc mới nói tiếp. “Có thể được hay không thì Lăng mỗ không rõ, cần hỏi lại tỷ tỷ mới được.”
“Không sao.” Mạc Cầu cười nhạt. “Vậy làm phiền sư đệ đi một chuyến. Yên tâm, ta không lấy không thứ đó mà có thể dùng linh thạch để mua lại.”
“Đúng rồi.” Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói. “Ta nghe bảo gần đây các ngươi gặp phải phiền phức phải không?”
“Đúng vậy.” Lăng Quân giật mình. “Mấy tháng gần đây tông môn rất để ý đến số lượng vật tư, khu Dậu chúng ta ngày càng khó hoàn thành chỉ tiêu, bổng lộc của giám mục mỗi tháng cũng bị trừ đi một ít đúng không?”
“Hơn nữa có người còn có tâm tư riêng, linh thạch, khoáng vật chúng ta thu hoạch vẫn còn thiếu rất nhiều.”
“Việc này...”, Mạc Cầu cũng ra vẻ trầm ngâm. “Có cần ta hỗ trợ gì không?”
Hắn có rất nhiều việc để làm, từ tu hành công pháp đến cảm ngộ sở học, luyện chế khôi lỗi, còn phải chuẩn bị để không bao lâu nữa xung kích cảnh giới. Thời gian đối với hắn lúc nào cũng như không đủ. Ngay cả bổng lộc của tông môn phát cho hàng tháng cũng là nhờ Trần Thuần thay mặt để lĩnh. Hắn không muốn lãng phí thời gian, hiện giờ chấp nhận lên tiếng trợ giúp là việc rất bất thường rồi. Đối phương thấy thế sao không khỏi cảm kích cho được.
“Ngươi...”, Lăng Quân nhếch miệng trong vô thức, hắn muốn nói gì đó nhưng nghĩ ngợi một chút rồi thở dài. “Được rồi, giám ngục đang là Tiên thiên viên mãn, lúc thử nghiệm tu thành pháp lực là thời điểm then chốt nên chúng ta sẽ không quấy rầy.”
Kỳ thực hắn thấy rằng có thêm một người như thế cũng không giúp gì cho việc định làm, ngược lại bởi vì thân phận của đối phương, nếu tham gia vào sẽ có nhiều điểm không tiện, khả năng được không bù nổi mất.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Nếu có chuyện thì cứ đến đây tìm ta. Những việc thuộc về phận sự phải làm Mạc mỗ sẽ không thoái thác.”
Lăng Quân ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt cổ quái, sau đó liếc nhìn Phùng Ngũ rồi gật đầu.
“Vâng.”
Mấy ngày sau, tỷ tỷ Lăng Quân là Lăng Sương Hoa dẫn theo một sư muội đồng môn đi vào khu Dậu của Hắc ngục.
“Đệ đệ, ta sẽ giới thiệu cho ngươi.” Nàng chìa tay ra. “Đây là tỷ muội tốt của ta, cũng là người ở Bách Thú Viện của Mê Nguyệt Phong tên là Nhạc Văn, tu vi Luyện khí tầng sáu, năng lực Vạn Mộc Sinh Sinh Quyết đủ khiến ta phải ngưỡng mộ.”
Lăng Sương Hoa là nữ nhi nhưng mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng rừng rực. Nhạc Văn lại vừa vặn đối lập với nàng với khí chất yếu đuối khiến người ta dễ dàng thương cảm.
“Gặp qua Nhạc sư tỷ.”
“Lăng sư đệ khách khí rồi.”
“Tốt rồi, cùng là người một nhà nên không cần phải khách khí.” Lăng Sương Hoa vung tay lên hỏi. “Nói đi, ai gây chuyện với đệ đệ ta, lần này chúng ta tới chính là muốn ra tay giúp ngươi.”
“Nha!”
Nàng vỗ nhẹ lên trán, lấy từ trên người ra một vật.
“Huyết dịch của Xuyên Thiên vừa mới lấy, vì nó mà ta bị đại tỷ mắng cho một trận đó.”
“Đa tạ tỷ tỷ.” Lăng Quân vô cùng vui mừng, hắn nhận lấy rồi nói. “Vừa hay chúng ta phải đi mai phục một nhóm người. Phùng NGũ và Trần sư muội đi một chỗ, chúng ta sẽ đi chỗ còn lại. Chắc chắn sẽ khiến bọn chúng đẹp mặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận