Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 183: Dạ tập

“Khinh người quá đáng!”
Trong phòng ngủ, một vị phu nhân xinh đẹp mặt mày căng thẳng, xám ngắt. “Dù con ta có nói năng lỗ mãng thì chỉ cần giáo huấn nó là được, sao nữ nhân Đổng Tiểu Uyển kia lại ra tay nặng đến mức này? Xương cốt cũng có mấy cái bị gãy rồi...”
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, đôi mắt đẹp rưng rưng.
“Vân Minh, bây giờ ca của ngươi không ở đây, Quân Động chịu ủy khuất thế này, mọi việc đều nhờ ngươi làm chủ đó.”
“Đại tẩu.” Phương Vân Minh nhíu mày, nói giọng không vui. “Đừng trách ta lời thật khó nghe. Quân Động rơi vào tình cảnh này là do nó đã được nuông chiều quá mức mà ra. Lần này bị người ta giáo huấn chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.”
“Cái gì?” Phụ nhân sững sờ, hai mắt mở lớn trợn trừng. “Phương Vân Minh, ngươi nói vậy là sao. Chất tử trong nhà bị người ta đánh đến trọng thương, ngươi không giúp nó lại bỏ đá xuống giếng ư. Ta... ngươi...”
Nàng bực bội, nắm lấy bầu rượu bên cạnh ném mạnh.
“Đại tẩu.” Phương Vân Minh lách mình né qua, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Người ra tay là Đổng Tiểu Uyển, là nhân vật có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, cá nhân nàng ta cũng có quan hệ rất tốt với Lục phủ. Đừng nói là ta, dù hôm nay đại ca có ở đây thì sự việc này chúng ta cũng chỉ có thể cho qua mà thôi.”
Hắn nói giọng thành khẩn.
“Thật đáng xấu hổ. Chất tử bị người ta đánh đến như thế mà ngươi một lời cũng không nói được, ta chưa từng thấy loại người bỏ đi như thế. Ngươi không ra tay cũng tốt, ta sẽ tìm người xuất thủ, nhất định phải đòi lại công đạo cho con ta.”
“Đại tẩu.” Phương Vân Minh cố nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, vừa đúng lúc ấy quản gia dẫn một người đến.
“Nhị gia, Vạn đại phu tới.”
“Mau, mau mời vào.”
Dứt lời, có một vị tay mang hòm thuốc, dáng người hơi đậm, râu dài ba tấc bước vào phòng. Người này lên tiếng chào rồi bước tới cạnh giường. Từ lúc người này xuất hiện, không khí trở nên quỷ dị. Phương Vân Minh khom người, thái độ khách khí quá mức bình thường.
Phụ nhân mẹ của Quân Động cũng cúi đầu xuống, không biết là e ngại hay thế nào, thái độ càn rỡ vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất.
“Soạt...”
Bắt mạch xong, vị Vạn đại phu mới tới trầm ngâm. “Kình lực Cực Huyền Kình cương mãnh, sau khi vào trong thân thể thì đoạn cốt thúc mạch, may mà người ra tay không cố ý lấy mạng hắn. Bây giờ lấy Tục Cốt Cao thoa ngoài da, uống thêm Trường Nhứ Đan, khoảng hai ba tháng sau sẽ khôi phục lại thôi.”
“Làm phiền Vạn đại phu.” Phương Vân Minh thở nhẹ, hắn hướng tới vị đại phu chắp tay. “Những ngày nay còn làm phiền đại phu làm thuốc cho.”
“Được.” Vạn đại phu cười nhạt. “Chúng ta đã đạt thành giao dịch, sự tình của Phương gia cũng chính là sự tình của chúng ta, không cần phải khách sáo như thế. Đây là Trường Nhứ Đan, lấy nước ấm uống vào, số lượng mỗi ngày một viên.”
Hắn lấy từ trong cái hòm ra một bình đan dược rồi đưa tới. “Đợt chút nữa ta sẽ đưa dược cao tới.”
“Đa tạ.”
“Cám ơn Vạn đại phu.”
Phương Vân Minh và phụ nhân cùng lên tiếng cám ơn rồi bước ra phòng ngoài hỏi thăm chi tiết cách dùng thuốc. Bên trong phòng, Phương Quân Động nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Hắn cắn chặt răng, hai mắt trợn trừng.
“Lưu bá.”
“Có lão nô.” Lưu quản sự nghe gọi thì vội bước tới. “Thiếu gia có việc gì cần phân phó?”
Hai gò má Phương Quân Động run lên, hắn gầm khẽ. “Ta muốn nữ nhân kia sống không bằng chết.”
“Thiếu gia.” Lưu bá lộ vẻ khó xử. “Ngài cũng đã nghe mọi người nói rồi, Đổng Tiểu Uyển kia không phải người bình thường, đừng nói là lão nô không làm được, dù có làm được nhị gia cũng sẽ không đồng ý.”
“Không.” Phương Quân Động nhắm mắt, đè thấp giọng xuống. “Ta nói chính là nữ nhân Tần Thanh Dung kia. Đúng rồi, còn có cả tên đệ tử họ Mạc của Linh Tố Phái nữa. Ta muốn bọn chúng sống không bằng chết để giải mối hận trong lòng ta.”
“Cái này...” Lưu bá chần chừ. “Tần Thanh Dung chỉ là một tiểu thương, xử lý nàng ta không khó. Còn vị Mạc đại phu kia thanh danh không nhỏ.”
“Vậy cứ xử lý họ Tần kia trước.” Phương Quân Động gầm gừ, hai tay chụp mạnh vào cạnh giường. “Mang nàng ta tới đây, ta phải hành hạ để tiện nhân đó biết kết quả khi đắc tội với bản thiếu gia. Nhanh, nhanh đi đi!”
Hắn gầm lên liên tục làm Lưu bá cũng bối rối, vội vã gật đầu. “Vâng vâng... Lão nô sẽ an bài người đi xử lý.”
“Kẽo kẹt...”
Cửa phòng mở ra, Vạn đại phu bước vào, hắn quét mắt nhìn Phương Quân Động rồi khẽ lắc đầu.
“Phương thiếu gia, ngươi đang bị thương không nên tức giận, nếu cứ như thế thì có dùng đan dược cũng không có tác dụng gì.”
Hai gò má Phương Quân Động rúm lại. Tính hắn vốn ngạo mạn, lúc này cũng phải kìm nén lửa giận mà gật đầu. “Vạn tiền bối nói đúng lắm.” Sau đó quay sang quản gia hô lên. “Lưu bá, sao còn không đi mau.”
Lưu bá ra vẻ không hài lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Phương Quân Động thì cũng đành gật đầu. “Vâng, lão nô...”
“Sát khí!”
Vạn đại phu đột nhiên biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. “Ai đó?”
Trả lời hắn là một cơn mưa phi đao lạnh lẽo nở rộ.
“Bành!”
Nóc nhà vỡ một mảng, bụi đất bắn tung.
“Thiếu gia cẩn thận!”
“Thật can đảm!”
Tiếng rống như sấm vang lên. Vạn đại phu và Lưu bá cùng động thủ, đồng loạt đánh bay hơn mười chuôi phi đao ra ngoài.
“Hô!”
Phía sau phi đao, một người lao thẳng xuống như lưu tinh, quyền thế như bão táp mưa sa. Trời đất như tối sầm lại, một cỗ uy áp khủng khiếp đè xuống thân thể ba người.
“Đại Hắc Thiên Quyền Pháp!” Vạn đại phu trợn mắt, song chưởng vội vung lên. “Ngươi là người của Hắc Sát Giáo?”
“Bành!”
Quyền chưởng va chạm, kình khí bắn ra bốn phía. Người tới lơ lửng giữa không trung, sàn nhà dưới chân Vạn đại phu cũng nổ tung.
“Hắc Sát Chân Thân!” Sắc mặt Vạn đại phu trở nên âm trầm. “Các hạ là ai, chuyện xảy ra với Hắc Sát Giáo không liên quan gì đến chúng ta mà do Tề giáo chủ cứ cố chấp không đổi, các ngươi không oán trách chúng ta được.”
“Hừ!” Người tới mặc hắc bào nghe thế thì hừ lạnh. “Chết đi!”
Ở giữa không trung, người này vung tay áo lên, một vòng đao mang ngập tràn sát ý từ đó chém ra, thế tới như điện.
“Tu La Đao!”
Vạn đại phu biến sắc, năm ngón tay co thành trảo nghiêng nghiêng chụp lấy.
“Đinh...”
Trảo đao va chạm phát ra âm thanh như tiếng kim thiết.
Chân khí ngoại phóng!
Người tới hiển lộ thực lực của cao thủ nhị lưu, hơn nữa còn là cao thủ đỉnh tiêm trong cảnh giới nhị lưu, không hề thua kém cao thủ nhất lưu bình thường.
Một khắc sau, hai mắt Vạn đại phu co rụt lại, thân thể nhanh chóng rút lui về sau va vào vách tường. Trước mắt hắn sáng lên một vòng kiếm quang soi sáng cả thiên địa.
“Ta La Đao, Tụ Lý Càn Khôn?”
Chiêu thức này rất giống chiêu thức trong truyền thuyết kia, nhưng ngẫm kỹ thì thấy vẫn có điểm khác biệt khiến Vạn đại phu nhíu mày. Trong tích tắc ấy, tia kiếm quang đã xẹt qua cổ Lưu bá.
Vạn đại phu lấy lại tinh thần, chuẩn bị phản công thì người tới đã túm lấy Phương Quân Động ở trên giường ném về phía hắn để ngăn lại.
“Bành!”
Hắn vừa đỡ được Phương Quân Động, một cỗ nội kình ẩn giấu trên người đối phương liền nổ tung.
“Phốc!”
Cổ họng Phương Quân Động ngòn ngọt, sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn với cả nội tạng đã bị chấn nát.
Vạn đại phu cũng bị ảnh hưởng không thể ra tay, đành trơ mắt nhìn người tới thi triển khinh công bỏ chạy.
“Ai?”
“Cuồng đồ lớn mật, dám xông vào biệt viện của Phương gia!”
“Bắt hắt lại!”
Bên trong viện lạc, tiếng gào thét liên tục vang lên nhưng kẻ tập kích khinh công tinh diệu, một kích không đắc thủ liền bỏ chạy. Thân hình hắn thoắt ẩn thoắt hiện, sau mấy cái lắc mình đã biến mất vào trong bóng tối. Chỉ có mấy vị cao thủ cố gắng lần theo dấu vết đuổi theo.
“Vạn đại phu, đã có chuyện gì xảy ra?”
“Con ta...”
Lúc này, Phương Vân Minh và phụ nhân vội vã chạy tới, thấy tình cảnh trong phòng thì tái mặt.
Mắt thấy Phương Quân Động đã khí tuyệt bỏ mình, phụ nhân ngã quỵ xuống mặt đất, toàn thân run lên, nàng không ngừng gào khóc.
“Nhìn công pháp đối phương dùng thì đó hẳn phải là người của Hắc Sát Giáo.” Vạn đại phu chớp mắt. “Không biết vì sao hắn lại tìm đến nơi này.”
“Hắc Sát Giáo?” Phương Vân Minh sững người, ánh mắt toát lên một tia phẫn hận. “Hắn vì các hạ mà đến?”
“Là ngươi! Chính là ngươi!” Phụ nhân nghe tiếng thì ngẩng đầu, nàng gào lên. “Là ngươi đã hại con ta!”
“Hai vị.” Vạn đại phu lách mình né tránh rồi giữ vẻ lạnh lùng đáp. “Có lẽ đối phương vì thiếu gia mà tới cũng nên. Nếu muốn giết Vạn mỗ, thực lực của hắn còn chưa đủ. Hơn nữa... việc quan trọng bây giờ là tìm được người kia. Nếu việc lỡ dở thì kết cục của chúng ta chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Phương Vân Minh nắm chặt tay, hai hàm răng cũng nghiến chặt lại.
“Nhị gia.” Không bao lâu sau có hộ vệ quay lại bẩm báo. “Người kia khinh công rất lợi hại, chúng ta đuổi gần đến Vạn Quỳnh Lâu thì không tìm thấy tăm hơi gì nữa.”
Phương Vân Minh sa sầm nét mặt, cúi đầu nửa ngày mới phất tay vẻ bất lực.
“Các ngươi báo lên nha môn, chúng ta bị dư nghiệt Hắc Sát Giáo tập kích, đồng thời chuẩn bị hậu sư cho Quân Động. Các ngươi cũng báo tin cho đại ca ta hay.”
“Rõ.”
“A... con ta...” Phụ nhân tiếp tục khóc lóc, than thở không thôi.
Tại Vạn Quỳnh Lâu, đèn đuốc sáng trưng, rượu thịt tỏa mùi thơm ngát.
“Sư đệ, ngươi đi đâu mà lâu vậy.” Thấy Mạc Cầu bước vào, Tần Thanh Dung vội đứng dậy. “Chúng ta muốn cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi nhờ Đổng cô nương giúp đỡ thì việc khó mà giải quyết được, người của Phương gia cũng sẽ không buông tha cho chúng ta.”
“Phía dưới có một nhạc công đàn khúc nhạc hay quá, ta nghe thất thần nên lỡ mất thời gian.” Mạc Cầu cười nhạt. “Ta xin uống một chén xem như chuộc lỗi.”
Nói xong, hắn nâng chén uống một hơi hết sạch rồi thả tay xuống, cánh tay hơi run run.
Dù sao hắn mới học công pháp của Hắc Sát Giáo chưa được bao lâu, uy lực có hạn, số lượng chiêu thức cũng chưa nhiều. Nếu không nhờ hắn quyết đoán, lần này có thuận lợi quay lại hay không vẫn còn khó nói.
Rất may, việc cuối cùng cũng đã thành rồi.
“Sư tỷ.” Ngẫm nghĩ một chút, Mạc Cầu quay sang nói. “Ngày mai ta muốn về Dược cốc gặp Đổng trưởng lão, hay là ngươi đi với ta một chuyến. Việc của Phương gia hay là bỏ đi.”
“Ừm...”, Tần Thanh Dung chớp mắt, cũng ngẫm nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu. “Cũng tốt, ta đang muốn gặp để cám ơn Đổng cô nương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận