Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 359: Trên đường gặp (2)

“Không sai.” Lôi Thiên Quân đáp. “Nơi này là một toà thành của phàm nhân nhưng cũng là vị trí của tiên phường, cứ cách khoảng mười mấy hai mươi năm là ở nơi này lại diễn ra một lần giao dịch giữa các tu tiên giả.”
Hắn giục ngựa tiến lên rồi vừa đi vừa nói. “Trấn này có tên là Tiên Du Trấn, chính là vùng đất của ti chủ tiền nhiệm Trấn Pháp Ti, có trận pháp thủ hộ. Gia tộc trông coi nơi này không có bao nhiêu cao thủ nhưng lại có thể lợi dụng huyết mạch để mở ra đại trận. Đó cũng là thời điểm diễn ra tiên phường.”
“Ti chủ Trấn Pháp Ti.” Bao công tử hơi biến sắc. “Ta nghe nói nhân vật bậc này đều là những tiên tu Đạo cơ?"
“Đúng rồi.” Lôi Thiên Quân gật đầu. “Cũng vì trận pháp nơi này xuất phát từ tiền bối Đạo cơ, lại tương hợp với các dãy núi quanh đây nên cho dù có là tu sĩ Đạo cơ đến phá cũng không thể phá vỡ trận pháp trong nhất thời nửa khắc được. Tất cả mọi người đều giao dịch một cách trung thực, điều đó giảm đáng kể phiền phức có thể phát sinh.”
“Tất nhiên.” Hắn dừng lại một chút. “Trận pháp có thể che giấu và áp chế tu vi cho nên cũng sẽ có người không rõ lại lịch xuất hiện trong đó. Hợp Hoan Tông, Huyết Sát Tông hay một số tà đạo khác rất có thể sẽ xuất hiện.”
Không!
Khẳng định chắc chắn là sẽ xuất hiện mới đúng.
“Tà đạo?” Nghe thấy vậy thì Đan Bất Quy lộ vẻ thấp thỏm lo âu, có hai người trẻ tuổi thì không có biểu hiện sợ hãi nào, ngược lại còn có cảm giác hiếu kỳ. Thật đúng là nghé non thì không sợ cọp.
“Thưa tiền bối.” Nữ hài Kỷ Tuyết ra vẻ không hiểu. “Đêm qua chúng ta ở chính trong trấn này, đi qua mấy con phố sao lại không gặp người tu hành nào cả?”
“Thật sao?”
Lôi Thiên Quân cười khẽ, thân thể hắn khẽ rung lên, khí tức trên người lập tức suy yếu nhanh chóng. Rất nhanh sau đó, dưới Vọng Khí Thuật hắn không khác gì một phàm nhân. Pháp môn ẩn tàng khí tức như này chưa tính là gì, chỉ cần có tu vi đầy đủ là có thể làm được. Những người thông thạo Vọng Khí Thuật là có thể phát hiện ra điểm bất thường, nhưng dùng để qua mặt mấy người vừa vào giới tu hành như đám người Đan Bất Quy thì lại dễ như trở bàn tay.
“Hôm qua ba người các ngươi có đi qua cái trấn này thì cũng chưa chắc đã nhìn ra được.” Lôi Thiên Quân quay đầu nhìn thoáng qua. “Hôm nay xem như các ngươi có vận khí tốt, nửa đường gặp được chúng ta, nếu không sợ là đã gặp phải người mang ý đồ xấu.”
“Vâng vâng.” Đan Bất Quy vừa nghĩ vừa lo. “Ta cũng nói rồi, vận khí của chúng ta không tệ, vừa ra ngoài đã gặp quý nhân.”
“Đi thôi.” Lôi Thiên Quân khoát tay áo, dẫn ngựa đi vào thành trấn.
Du Tiên Lâu.
Năm người lần lượt theo nhau đi vào bên trong. Lần này thì ba người Đan Bất Quy phát hiện ra có điều không đúng. Quanh bọn họ nổi lên những ánh nhìn như có như không khiến mấy người biến sắc, cũng may lúc nhìn về phía hai người Lôi Thiên Quân và Mạc Cầu thì áp lực vô hình đó từ từ tiêu tán.
“Thời gian đến lúc tiên phường mở ra còn mấy ngày nữa, trong khoảng thời gian này các ngươi không ra khỏi trấn thì sẽ không gặp phải chuyện gì. Tất nhiên, nếu các ngươi tự tìm đường chết thì không thể trách người khác được.”
Lôi Thiên Quân nói mấy câu rồi đi thẳng về hướng quầy lễ tân, ném ra ngoài một khối kim tử.
“Hai viện tử, tìm chỗ nào yên tĩnh một chút.”
“Vâng.” Chủ quán vui vẻ nhận lấy kim tử, khom người rồi dẫn đường.
“Mời khách quan!”
Sau khi thu xếp, nhận thấy Lôi Thiên Quân có vẻ không kiên nhẫn nữa, ba người Đan Bất Quy không dám làm phiền mà nhanh chóng chọn lấy ba gian phòng. Là tu tiên giả, nhưng ba người bọn họ xem như tầng lớp kém nhất. Mấy ngày sau đó mỗi người đều thể hiện ra tính cách riêng của mình.
Đan Bất Quý tính tình cẩn thận, hơi tiếp xúc với giới tu tiên giả ở đây xong là đóng cửa không ra ngoài, cũng nghiêm cấm đệ tử đi loạn, hẳn lão muốn yên ổn chờ đến lúc tiên phường bắt đầu. Ngược lại, Bao công tử lại có tính khí hào sảnh, hắn tụ tập với một đám các tán tu khác thành một đoàn. Tán tu đến từ các nơi khác nhau, tu vi cao thấp không đồng đều, trong đó có một vị là cao thủ Luyện khí tầng thứ mười một. Tiếc là người này tuổi đã cao, tiềm lực không thể tiến thêm được nữa.
Ở chỗ này Lôi Thiên Quân gặp một người quen, hình như là thế gia của một gia tộc tu tiên nào đó, hai người thường xuyên qua lại. Mạc Cầu cũng đi dạo vài vòng, lần theo tung tích mà tiến vào một đình viện. Nơi này là điểm tập hợp của đệ tử Thương Vũ Phái. Lần tụ hợp này cũng có hai vị đệ tử nội môn. Thực lực đệ tử tông môn vẫn vượt xa các thế lực khác. Nếu có người muốn làm việc giết người cướp hàng cũng sẽ lựa chọn tránh xa các thành phần đệ tử tông môn như vậy.
Thời gian mấy ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc tiên phường mở cửa.
Chạng vạng tối, gió lạnh càn quét. Một lớp sương khói mỏng manh từ mặt đất sinh ra, lặng lẽ bao phủ lấy toàn thành.
“Ô…”
Tiếng kèn lệnh trầm thấp mang theo lực lượng quỷ dị vang lên quanh quẩn. Có một ít người già chợt nhớ ra điều gì đều đóng cửa sớm, dặn tộc nhân không nên hỏi nhiều.
Tương truyền cứ cách mười mấy năm tinh quái trên núi lại tụ hội ở nơi này, phàm nhân gặp chuyện khó mà thấy rõ, dấu hiệu cảnh báo chính là lớp sương mù đột ngột che lấp này.
Sóng âm không ngừng quanh quẩn, không bao lâu sau phàm nhân trong thành đều theo nhau ngủ say. Trong lớp sương mù, từng đoàn các loại linh quang liên tiếp hiện ra, có cả một lá cờ lớn lơ lửng bay. Rất nhiều bóng người xuất hiện trong sương mù dày đặc.
Mạc Cầu đẩy cửa bước ra tiểu viện, nheo mắt quan sát nhưng cũng chỉ nhìn được mấy trượng quanh đó. Dưới trận pháp, tu vi thực lực của mọi người đều bị áp chế. Thứ duy nhất không bị ảnh hưởng chính là phàm nhân nhưng bọn họ đương nhiên không dám đắc tội với người tu hành.
“Bách Bảo Đường.”
Đưa mắt nhìn lá cờ bắt mắt trên đường phố, Mạc Cầu ngập ngừng rồi dứt khoát bước vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận