Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 154: Xuất thần nhập hóa

Thú triều!
Đứng trên ngọn cây có thể thấy rõ từ xa bụi mù cuồn cuộn, cây cối đổ sụp như có thủy triều tràn tới.
“Nghe nói thời điểm Hắc Sát Giáo còn cường thịnh, trong giáo có bát đại cao thủ là nhất thánh, nhị diệu và ngũ thần thông. Một vị trong đó tinh thông thuật ngự thú!”
“Không sai.” Một người khác mang vẻ mặt âm trầm nói. “Cứ xem lần này phản phỉ công kích đường lui của quân đội lại xuất hiện nhiều mãnh thú tương trợ thì có thể thấy lời ấy không phải là giả.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một vị trong An Dương tam hữu chớp mắt, giống như vô ý nhìn về phía Mạc Cầu. “Mạc dù chúng ta không sợ đám dã thú này nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn, rất khó tránh khỏi sơ suất.”
Dã thú bình thường khó gây phiền phức cho cao thủ nhập lưu trở nên, nhưng nếu số lượng quá lớn thì cũng khó nói.
“Không sao.” Một người khác đáp. “Chúng ta tránh đối đầu trực tiếp, chờ thú triều qua đi thì lại tập hợp ở đây là được. Điều khiến tại hạ lo lắng chính là bên trong đám thú triều này có ẩn giấu dư nghiệt của Hắc Sát Giáo, sợ bọn chúng sẽ thừa cơ mà ra tay.”
“Không sai.”
Mọi người đồng thanh gật đầu.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tính, đàn thú di chuyển với tốc độ tương đối nhanh, trong chốc lát đã tới gần khu vực này.
“Mọi người cẩn thận!”
“Bành!”
Một con báo hai mắt đỏ hồng điên cuồng gào thét, không để ý đâm thẳng vào thân cây lớn.
“Răng rắc...”
Tiếng nứt gãy vang lên, cây cối lung lay sắp đổ, con báo đầu đầy máu tươi cũng ngã sang một bên. Đám mãnh thú này giống như bị điên, mất trí nên không sợ sống chết, chỉ mạnh mẽ lao tới khiến mọi người cảm thấy trong lòng phát lạnh.
“Oanh...”
Phía sau, tiếng mãnh thú gầm rú vang lên không ngừng, cây cối theo đó mà đổ gục, đám người có mặt ở đó không ngừng tìm cách né tránh. Mạc Cầu mang đao kiếm trên lưng, thân hình chớp động nhảy đến rìa khu vực này.
“Chít chít...”
Sau một khắc, từ trong đám thú triều có mấy con mãnh thú xông ra, kéo theo hai người chìm vào trong đàn thú triều đang không ngừng sôi trào. Chỉ thời gian vài hô hấp sau, tiếng người kêu vang lên thảm thiết.
“Dư nghiệt Hắc Sát Giáo!”
“Mọi người cẩn thận!”
Mọi người kêu lớn nhưng không thể hỗ trợ lẫn nhau, dần dần bị đàn thú triều phân tách nên càng cách xa nhau. Mạc Cầu hơi ngừng chân quay đầu nhìn lại, hắn cũng chỉ biết lắc đầu vẻ bất đắc dĩ rồi dứt khoát tiến về phía trước.
Trong hoàn cảnh này, đàn thú như thủy triều dâng lên, dù có là cao thủ nhị lưu cũng không dám ngạnh kháng. Huống chi trong đó còn có dư nghiệt của Hắc Sát Giáo ẩn nấp, chỉ chờ dịp để xuất thủ.
“Ầm ầm...”
Đàn thú phi nước đại, mặt đất rung lên dữ dội. Lúc này Mạc Cầu đã lao vọt ra gần biên giới khu vực đó, bên cạnh hắn chỉ có hai người là đệ tử của Thái Sơn Bang đi theo.
“Hô... hô...”
Một trong hai người dừng bước, hai tay chống gối thở dốc. “Có lẽ... chúng ta thoát được rồi.”
“Ừm.” Người còn lại nuốt nước bọt, chắp tay về phía Mạc Cầu. “Đa tạ Mạc đại phu, vừa rồi nhờ đi theo ngài nên huynh đệ ta mới thoát ra khỏi đám thú triều ấy.”
Hai người đều là võ giả Luyện thể, thực lực có hạn, một khi rơi vào thú triều thì chắc chắn là sẽ cửu tử nhất sinh.
“Hai vị không cần khách khí.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chúng ta không nên buông lỏng khinh thường, ở gần đây rất có thể có dư nghiệt của Hắc Sát Giáo ẩn nấp...”
“Ai?”
Hắn còn chưa dứt lời đã quay ngoắt người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía khu rừng gần đó.
“A?” Có âm thanh kinh ngạc vang lên. “Bị phát hiện rồi sao. Nếu đã trốn tới đây thì ra tay đi.”
“Bạch!”
Đối phương vừa dứt lời, từ trong cánh rừng, hơn mười bóng đen đã theo nhau lao tới.
“Cái gì vậy?”
Chưa rõ vật tới là gì, Mạc Cầu không dám đón đỡ, hắn chỉ lách mình né tránh.
“Bành!”
Hắc ảnh rơi xuống đất thì nổ tung toát ra một làn khói trắng nồng đậm, làn khói nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, từ trung tâm đám khói còn có ánh lửa đang lập lòe.
“Giết!”
Tiếng la giết truyền tới ngay sau đó, mấy thân ảnh từ trong rừng xông ra, tên nào cũng lăm lăm binh khí trong tay xông về phía ba người.
Hai mắt Mạc Cầu nhắm lại, khói đen dày đặc che mắt hắn nhưng nhĩ khiếu của hắn vẫn nghe được rất rõ. Nghe tiếng để định vị không phải là việc khó đối với hắn lúc này.
Hắn giương cung, cài tên.
Liên Châu Tiễn!
“Bạch!”
Mũi tên lóe lên rồi biến mất, một tên ngửa mặt lên trời rồi ngã lăn ra đất.
“Ngũ ca!”
“Tiểu ngũ! Thật đáng chết!”
Trong đám hỗn loạn của một người tức giận gào thét, kình phong vượt qua hơn một trượng lao ầm ầm tới trước mặt Mạc Cầu. Kình phong lăng lệ còn chưa chạm tới thân thể, một lực lượng vô hình đã ép xuống khiến lông tóc hắn dựng đứng cả lên, tim trong lồng ngực đập rộn.
Nguy hiểm!
Ý niệm khẽ hiện ra, cũng tiễn trong tay Mạc Cầu đã bị hắn vứt xuống đất, đao kiếm bên hông nhanh chóng tuốt khỏi vỏ rồi hoành trước người.
Âm Dương Thác Loạn Đao - Như Phong Tự Bế!
Đao kiếm trong tay hắn hợp mà khai, khai mà hợp tạo thành một cái khung ngạnh kháng kình lực. Từ sau khi tu ra chân khí, đao pháp này của hắn mới chính thức hiển lộ uy năng của nó.
“Đương...”
Tiếng va chạm vang lên, thân thể Mạc Cầu chấn động. Hắn chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng to lớn bàng bạc đánh tới, bộ pháp dưới chân bước ra liên hoàn. Những chỗ hắn đi qua núi đá theo nhau nứt vỡ, sau một lúc mới triệt tiêu được lực lượng đột kích.
Kình phong gào thét quét ra bốn phương tám hướng, đánh bạt đám khói trắng rồi để lộ tướng mạo một người.
Người này thân hình cường tráng. Hắn cầm trong tay cây côn đen nhánh, hai mắt như chuông đồng, râu quai nón đầy mặt.
Đối phương cao phải tới hai mét, trên người mặc da thú mềm, toàn thân đầy lông tóc. Hắn đứng trên mặt đất như một con gấu lớn.
“Người của Hắc Sát Giáo?” Mạc Cầu sa sầm nét mặt, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Hai người vừa đi cùng hắn đã mất mạng từ bao giờ.
“Sắc Sát Giáo?” Đại hán trước mặt gầm lên, vẻ phẫn nộ. “Lão tử không có liên quan gì với bọn họ.”
“Ồ?” Mạc Cầu kinh ngạc. “Vậy ngươi là ai? Vì sao lại ra tay với ta?”
“Có người muốn mạng của ngươi!” Đại hán hừ lạnh, không nói thêm lời nào, trực tiếp vung côn xông tới. “Bớt nói nhiều lời, chịu chết đi!”
Không giống với Cố Vũ hay Miêu Nguyên Thông, người này tu hành công pháp không tầm thường, toàn thân tỏa ra khí thế sát phạt chứng tỏ hắn đã từng thân chinh bách chiến, bàn tay nhuốm máu không ít người. Thủ đoạn chém giết hơn xa hạng người đã quen an nhàn sung sướng như Đoạn Đức.
Thân hình hắn lao tới, kình khí trên người nổ tung, sát khí tỏa ra khiến cơ thể Mạc Cầu căng lên.
“Chết!”
Côn bổng nhằm thẳng ngực địch thủ như độc long xuất động, tốc độ nhanh tới cực hạn kéo theo những tiếng rít nhỏ xíu. Lấy côn làm thương, kình lực như tạo thành thực chất. Nếu bị một côn này của đối phương đam trúng, giáp sắt hộ thể chắc chắn sẽ bị xuyên thủng, nhục thể bình thường không thể chịu nổi.
Hai mắt Mạc Cầu co rút mạnh, nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ khác biệt. Trường đao trong tay hắn quét ngang, chặn đường tấn công của cây côn.
Từ sau khi thành tựu Hậu thiên, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với người khác, cũng là dịp để hắn ước lượng được thực lực chân chính của bản thân mình.
“Đương...”
Lực đạo Mạc Cầu xuất ra tất nhiên là không bằng đối phương nhưng cách vận kình lại vô cùng xảo diệu, vừa lúc chém vào điểm yếu nhất trên thân côn. Cây côn đột kích bị nghiêng đi nửa thức rơi vào trong không khí.
“Hảo tiểu tử.”
Tên đại hán quát khẽ, cổ tay rung lên, trường côn trong tay hóa thành côn ảnh phủ đầy trời, điên cuồng đập tới.
“Đương đương...”
Tiếng côn và đao kiếm va chạm tạo nên những âm thanh trầm đục liên miên không dứt.
“Soạt!”
Trường đao quấn lấy thân côn như linh xà, sau đó đâm thẳng tới cổ tay đại hán. Mũi đao chưa đến, Mạc Cầu đã cảm nhận được lực đạo trên thân côn lại tăng thêm mấy phần, cự lực kinh khủng nhằm ngay ngực hắn quét ngang. Hắn bất đắc dĩ phải thu đao kiếm về trước người để thủ thế.
“Đương...”
Tiếng va chạm lại vang lên, thân thể hai người chấn động cùng nhau lùi lại.
“Đáng chết.” Đại hán dừng bước. Hắn gầm lên. “Ngươi đâu phải là người vừa mới bước vào Hậu thiên! Tên kia dám gạt ta!”
Thực lực đối phương thế này, so với hắn không thua kém bao nhiêu. Khoảng cách của hai người đến trình độ nhị lưu cũng không còn xa, làm sao có thể giống người vừa mới tu ra chân khí được?
“A...”, Mạc Cầu kêu khẽ, cổ tay cũng run lên. “Ngươi cũng mạnh không kém!”
Kình lực của đối phương cô đọng không kém Đoạn Đức nhưng chân khí thì hùng hậu vượt xa, khả năng đối chiến và phản ứng thành thạo càng là điều Đoạn Đức không thể so sánh được. Nếu không nhờ đã bước vào Hậu thiên, Mạc Cầu chắc chắn không thể chống cự được lâu như vậy.
Nhất là thời khắc hai người giao thủ, côn bổng của tên đại hán kia nặng tựa ngàn cân, lại thêm chấn động quỷ dị không ngừng phun ra. Nếu không có chân khí hộ thể, nhục thân của hắn không thể nào chịu nổi!
Nhưng...
“Nếu ngươi chỉ có bản lãnh như vậy, thì...”, Mạc Cầu nở một nụ cười lạnh, thân thể đột ngột lao tới. “Ngươi chịu chết đi!”
“Khoác lác.” Hai mắt tên đại hán cũng co rút lại, hắn giẫm mạnh chân xuống đất, cả người như cao lớn hơn mấy phần, hắn hít vào rồi rống lên như sấm, trường côn quét ngang ngực.
Cây trường côn trong tay hắn làm từ một thứ nguyên liệu khác thường, vẻ ngoài không có gì đặc biệt nhưng kỳ thực trọng lượng của nó phải nặng đến trăm cân. Uy thế tạo ra như gió táp mưa sa quét sạch hết thảy chướng ngại.
Đứng trong mưa gió ấy, mái tóc dài của Mạc Cầu tung bay, vẻ mặt hắn không hề thay đổi.
“Đát!”
Hắn đạp mạnh chân, kình lực chấn động đẩy hắn nghiên về phía trước một bước. Hành động này nhìn như tùy ý nhưng lại ẩn chứa huyền ảo khiến sắc mặt đại hán đột biến.
Chỉ Xích Thiên Nhai!
Công pháp đạt tới viên mãn, việc thi triển sẽ nhuần nhuyễn tùy tâm, không còn câu nệ chiêu thức hay hình thái. Khinh công cũng giống như vậy.
Thất Tinh Bộ, Yến Tử Tam Sao Thủy, Chỉ Xích Thiên Nhai...
Rất nhiều pháp môn vận kình dưới chân Mạc Cầu hòa làm một thể, thân pháp hắn nhanh chóng đạt tới cực hạn. Bên trong lưới ảnh do côn bổng tạo thành xuất hiện một hư ảnh phiêu lãng.
Đao kiếm tương dung hóa thành tia sáng lạnh lẽo, như gió mát thổi qua, mặc dù nhìn như chậm chạp nhưng lại khiến đối phương muốn tránh mà không tránh được.
“Bạch!”
Tia sáng lạnh lẽo vừa lóe lên đã biến mất, thân hình đại hán trở nên cứng đờ.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mạc Cầu vội quay đầu nhìn về phía hai người chạy cùng hắn lúc trước. Người ra tay hạ thủ với hai người này đang nhìn về phía hắn với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận