Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 335: Liên sát

Sau một hồi ân ái, tuy thân thể vẫn còn bủn rủn nhưng Lôi Lung Nguyệt rất vừa lòng thỏa ý, tinh thần vui vẻ. Vân Lôi Bộ của Lôi gia vừa là tiên pháp vừa là võ kỹ,, lúc độn hành như có điện quang theo bên người, lóe lên một cái là đã xuất hiện cách đó hơn mười trượng. Nàng đi lại trong rừng rậm, mắt người thường khó mà phân biệt được thân ảnh, chỉ thấy có một đạo điện quang nhỏ chớp lóe bay về phía trước, lúc ẩn lúc hiện.
“Bạch!”
Đang di chuyển, thân hình Lôi Lung Nguyệt đột nhiên khom xuống, Phi Linh kiếm chỉ về xa xa phía trước, vẻ mặt ngưng trọng.
“Là ai?”
“Thật không ngờ tới.” Mạc Cầu từ tốn đi ra từ phía sau một thân cây nhìn đối phương, hắn nhẹ lắc đầu. “Tiểu thư của Lôi gia lại cấu kết với tu sĩ tà đạo của Hợp Hoan Tông. Nghe nói nam đệ tử của tông môn ấy đều là người tuấn mỹ, nữ tính kiều mị, am hiểu nhất là thuật mê hoặc người khác, khiến cho người ta vì u mê mà cam tâm tình nguyện hiến dâng. Lung Nguyệt cô nương hẳn là cũng đã trúng phải tà pháp của bọn hắn rồi?”
Hắn có chút cảm khái, vốn cho là mình suy nghĩ nhiều quá, thật không ngờ đúng là có người bày mưu tính kế lên người hắn thật. Hắn lại càng không ngờ tới, tiểu thư nhà Lôi gia bị đệ tử Hợp Hoan Tông mê hoặc đến thành bộ dáng như vậy. Pháp thuật tà đạo của bọn chúng thật quỷ dị.
“Là ngươi.” Nhìn thấy Mạc Cầu, đôi mắt đẹp của Lôi Lung Nguyệt co rút lại. “Ngươi muốn thế nào? Mang ta về gia tộc để thẩm vấn ư? Ngươi cho rằng mọi người sẽ tin lời ngươi? Ngay cả các đồng môn của ngươi cũng sẽ không tin những gì ngươi nói.”
Nói xong nàng cười lên một tiếng khinh thường. Người tên Mạc Cầu này tuy xuất thân từ Tiên tông nhưng trong tất cả những người tới đây hắn là người có tu vi không cao, thực lực và địa vị cũng không hề được coi trọng. Nghe nói trước đây hắn còn là một phàm nhân.
“Thẩm vấn?” Mạc Cầu lắc đầu. “Nếu Lung Nguyệt cô nương chỉ cấu kết với tà đạo thôi thì Mạc mỗ sẽ không quan tâm làm gì, chỉ tiếc...”, hắn than nhẹ, “Ngươi không nên trêu chọc vào ta.”
“Cái gì?”
Lôi Lung Nguyệt biến sắc.
“Phiền phức?”
Đưa tay nâng cằm nhìn Từ Minh rời đi, Chu Ngọc Dung nhếch miệng cười rồi thi thầm. “Có điều người của Thương Vũ Phái làm loạn phủ Vân Lan như vậy, cứ đi không như thế xem ra cũng thật lãng phí. Có lẽ...”
Ánh mắt nàng lộ ra vẻ suy tư, rồi trên mặt từ từ hiện ra ý cười. “Không biết hiện giờ Hà ra thế nào? Nếu ta xuất thủ bây giờ, liệu bọn họ có mang lòng cảm kích đến ta không?”
Xem như không bắt được người của Thương Vũ Phái nhưng nếu làm tăng phiền phức cho bọn chúng thì vẫn có thể.
Suy nghĩ vừa hiện ra, nàng nở nụ cười lách mình biến mất. Là một đệ tử tương đối trưởng thành trong thế hệ này ở Hợp Hoan Tông, Chu Ngọc Dung đã sớm đạt đến Luyện khí tầng mười một, thiếu chút nữa thôi là nàng đã đạt tới Luyện khí viên mãn.
Công pháp nàng sở tu không có cái nào không phải là tuyệt học, tốc độ di chuyển phi độn cũng viễn siêu thực tế. Chỉ một thoáng sau nàng đã ra khỏi khu rừng.
“A?”
Ánh lửa phía xa làm nàng dừng lại, ánh mắt nghi hoặc, lao đi trong vô thức. Không bao lâu sau...
“Uy lực mạnh quá!”
Đôi mắt nàng trở nên nghiêm túc. Hơn mười trượng mặt đất phía trước bị liệt diễm cuốn qua, không một cây cối nào còn lại, mặt đất và đá núi cứng rắn hóa thành nham tương cuồn cuộn, nhưng điểm đặc biệt là nhiệt độ kinh khủng này lại bị một luồng sức mạnh thần bí nào đó giới hạn chỉ trong hơn mười trượng mặt đất này mà thôi.
Một bộ tàn thi dựng ở chính giữa, tay phải còn đang hư chỉ về phía trước. Trong mắt nàng hiện ra tràng cảnh diễn ra cách đó chưa lâu. Người kia đối mặt với một kích của đối thủ, tay phải bấm niệm pháp quyết nhưng còn chưa kịp xuất thủ thì đã bị liệt diễm bao phủ, căn bản không kịp làm ra phản ứng gì khác.
Thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn, tử vong có lẽ đã đến chỉ trong một nháy mắt mà thôi. Từ xương cốt người chết còn lại thì có thể đoán đó là của một vị nữ tử...
“Ừm?” Đôi mi thanh tú của Chu Ngọc Dung nhíu lại. “Tiểu nha đầu Lôi gia.”
Thời gian trùng khớp, dã ngoại hoang vu, lại là xương cốt thế này thì có đến tám chín phần mười chính là của nàng ta.
“Không ổn.”
Giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt nàng đại biến, thân hình lóe lên rồi lao đi với tốc độ kinh người.
Giữa rừng rậm âm u, Từ Minh chắp tay mà đi, tư thái bình thản không chút cảm giác nguy hiểm hay uy hiếp nào. Thậm chí giữa lúc thi triển thân pháp, hắn như hóa thành một sợi khói đen lao về phía trước khiến người khác nhìn thấy khó tránh khỏi sợ hãi như gặp phải quỷ vật.
“Rầm rầm...”
Phía trước hắn đột nhiên chim chóc bay tán loạn. Hắn dừng lại, hai mắt ngưng trọng. Ma công Lục Dục Hồng Trần của Hợp Hoan Tông làm cho năng lực cảm nhận nguy hiểm của hắn cao hơn người thường rất nhiều. Tuy hiện giờ xung quanh hắn không có dị trạng gì, chim chóc cũng vì hắn mà khu động nhưng hắn vẫn có cảm giác về một cỗ sát cơ nào đó đang tồn tại.
“Ai?”
“Ba ba!”
Trong bóng tối vang lên tiếng vỗ tay. Mạc Cầu từ tốn bước ra, anh mắt thán phục.
“Không hổ là đệ tử của đại tông Tiên môn, tại hạ đã thu liễm khí tức như thế mà vẫn không che giấu được các hạ.”
“Ngươi là...”, nhìn rõ người tới, Từ Minh chớp mắt. “Mạc Cầu.”
“Chính là tại hạ.” Mạc Cầu gật đầu. “Nghe nói là các hạ đang tìm ta?”
“Không sai.” Từ Minh chau mày. “Ngươi thật to gan, biết rõ là ta đang tìm ngươi lại còn dám chủ động lộ diện?”
Nói xong hắn đảo mắt nhìn ra xung quanh. Hắn nghi ngờ đối phương còn có mai phục.
Bản thân hắn có tu vi Luyện khí tầng tám, đối phương chỉ là một tu sĩ Luyện khí tầng sáu, theo lý mà nói thì hắn không nên lớn mật mà xuất hiện như thế mới phải.
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ nhưng cũng không giải thích gì thêm. “Đã bị các hạ phát hiện, đánh lén không thành, vậy tại hạ đành phải cưỡng ép động thủ vậy.”
Nói xong hắn vung tay lên, Ly Hỏa Kiếm xuất ra như thiểm điện, nó hóa thành một sợi hỏa tuyến đâm thảng về mi tâm đối phương.
“Thật can đảm.”
Từ Minh giận dữ, bàn tay mạnh mẽ nâng lên, cây quạt xếp trong tay hóa thành chín mũi đoản tiễn đằng không mà lên. Đoản tiễn giao thoa lẫn nhau tạo thành lưới tên che khuất bầu trời bao phủ lấy Ly Hỏa Kiếm. Từng tia linh quang giao hội, một cỗ lực lượng dủy diệt phun trào. Cảm giác như sau va chạm phi kiếm chắc chắn sẽ bị hao tổn.
“Bạch!”
Mắt thấy Ly Hỏa Kiếm như muốn bị trói vào nhưng lại đột nhiên vọt tới phái trước như một con cá linh động bơi trong làn nước. Tuy bị mành lưới bao phủ nhưng con cá bơi có vẻ rất điêu luyện, chuyển hướng mấy cái đã xuất hiện ở trước mặt Từ Minh, nhẹ nhàng quấn lấy đầu hắn.
“A...”
Một dải lửa đỏ lấp lóe, sắc mặt Từ Minh đại biến, thiếu chút nữa đã kêu lên sợ hãi. May mà đại sư tỷ ban cho hắn một lá linh phù tự động hộ chủ, một tầng linh quang mỏng đột nhiên hiện ra ngăn phi kiếm lại. Nếu không có linh quang ấy thân thể hắn chẳng phải là đã tách làm hai nửa rồi sao?
“Muốn chết!”
Từ Minh vừa sợ vừa giận nhưng cũng không dám khinh thường, hắn nhanh chóng kích phát mấy tấm linh phù hắn tự mình luyện chế rồi vung tay lên, một cỗ hơi khói bảy sắc lộng lẫy tuôn trào ra. Chỗ hơi khói đi qua, cây cối không tàn úa mà trở nên xanh tươi lạ thường, kéo theo đó là sinh cơ nồng đậm.
Mạc Cầu có cảm giác, hơi khói ấy mang cho hắn sự nguy hiểm và uy hiếp rất lớn. Hắn vội hạ thấp thân hình rồi lao nhanh về mé bên cạnh, đồng thời điều khiển Ly Hỏa Kiếm tiếp tục dây dưa với đối phương.
“Muốn tránh?”
Từ Minh cười lạnh, hai mắt lấp lóe linh quang, một cỗ lực lượng nhiếp hồn đoạt phách lao về phía Mạc Cầu.
Định Thần Châm.
Nó là bí thuật của Hợp Hoan Tông, có thể lấy lực lượng thần hồn để chế trụ thần thức của người khác. Kẻ trúng chiêu sẽ bị mất kiểm soát trong chốc lát, nhưng với chiến đấu giữa các tu Tiên giả, vài sát na thôi là đủ để quyết định sinh tử rồi.
Nó là cách để lấy yếu chống mạnh thích hợp nhất.
Trong thời gian chớp mắt sau đó.
“Ừm.” Tiếng rên rỉ lại phát ra từ cái miệng của Tử Minh. Hắn chỉ cảm thấy Định Thần Châm của mình như rơi vào luyện ngục rồi bị nghiền nát. Hắn không làm tổn thương đối phương được, ngược lại còn bị phản phệ.
Luận đến thần hồn chi lực, Mạc Cầu có phải đối mặt với tu sĩ Luyện khí viên mãn hắn cũng không sợ. Vạn Tượng Phù Đồ Thần ngục tuy không thể thoát ly cơ thể ra ngoài để công kích nhưng lại có thể nghiền ép thần niệm đột kích vào trong người hắn.
“Đinh...”
Ly Hỏa Kiếm không bỏ qua thời cơ ấy, nhanh chóng công kích vào một vị trí liên tiếp đến hơn mười làn.
“Bành!”
Linh quang bộc phát, phi kiếm không hề dừng lại.
“A...” Mạc Cầu nhăn mày, lực lượng hộ thân cỡ này dù hắn có ngự kiếm tinh diệu thế nào, sử dụng pháp khí hạ phẩm thì cũng khó mà phá giải được.
“A!”
Lúc đó Từ Minh đã dần trở nên điên cuồng. Phi kiếm của đối phương không làm gì được hàng phòng ngự của hắn, vậy hắn không cần phải để ý đến phi kiếm ấy nữa, trực tiếp ra tay là được.
Từ Minh rít lên một tiếng, chín thanh đoản tiễn hợp thành một đường thẳng cùng với làn khói bảy màu tấn công từ bốn phương tám hướng.
“Hừ!” Mạc Cầu than khẽ một tiếng, bàn tay lắc lên, trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một thanh côn bổng đen như mực.
Hắc Huyền Bổng.
“Oanh...”
Linh quang chợt hiện sáng lòa.
Sắc mặt Chu Ngọc Dung trầm xuống, nàng vận tốc tối đa vừa chạy vừa tìm kiếm tung tích Từ Minh. Theo vết tích đi được vài dặm thì cả người chợt dừng sững lại. Phía trước cây cối đổ rạp, núi đá vỡ tan, mặt đất hiện rõ dấu vết của một cuộc hỗn chiến thảm liệt.
Nàng như ngừng thở chậm rãi tiến lại gần. Thân thể Từ Minh đã cứng ngắc dựa vào một gốc cây.
“Sư đệ?”
Từ Minh dường như nghe được tiếng gọi, thân thể khẽ run lên nhưng trong ánh mắt không hề có một tia vui mừng nào mà chỉ thấy toàn là tuyệt vọng. Một cỗ khí tức từ trên người hắn hiện ra, dần dần khuếch tán.
Chu Ngọc Dung thầm than không ổn, nàng lách mình tới gần định lấy tay ngăn cỗ khí tức ấy lại thì...
“Oanh...”
“Bạch!”
Vô số đạo kiếm quang ẩn nấp từ trong thể nội Từ Minh đột nhiên bộc phát, cuồng bạo một khoảng không gian rộng đến mấy trượng.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm - Âm Quyệt Quỷ Dị.
Kiếm quang xé rách thân thể Từ Minh, biến mấy trượng đất đại xung quanh trở thành ám ngục. Phía sau, cây cối đổ nát dần hóa thành bụi phấn bay theo gió.
Chu Ngọc Dung khó khăn lùi lại mấy trượng, tà áo dài cũng bị kiếm quang chém thành mấy mảnh. Vì muốn ám chế dị lực trong thể nội Từ Minh, lại thêm khoảng cách hai người quá gần nên không kịp chuẩn bị, nàng cũng thụ một vết thương nhẹ.
“Mạc Cầu!”
Nhìn thấy Từ Minh bị chém thành từng mảnh nhỏ, Chu Ngọc Dung trợn trừng mắt, nàng nghiến chặt răng.
“Ngươi... thật to gan!”
Trong tiếng rống giận dữ, nàng cảm giác được điều gì đó thì vội ngẩng đầu. Trên không trung có một con diều hâu đang bay lượn.
“Li!”
Con diều hâu cũng phát hiện ra điều gì đó, nó kêu lên một tiếng rồi tung cánh bay về phương xa.
“Hô...”
ở phía dưới, âm phong nổi lên, thân ảnh Chu Ngọc Dung cũng biến mất không thấy đâu nữa. Con diều hâu bay vòng quanh ngọn núi mấy vòng giống như được chỉ thị rồi nhằm thẳng hướng phủ Vân Lan mà đi.
“Hừ!”
Bên trong cánh đồng hoang, thân ảnh Chu Ngọc Dung từ từ hiện ra. Nàng không thể đuổi theo đến phủ Vân Lan, chỉ đành nhìn con diều hâu bay đi bằng ánh mắt đầy phẫn hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận