Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 587: Cố nhân

“Hắc Liên Tịnh hoả?”
Mạc Cầu trở nên nghiêm túc. Linh hoả trong thiên hạ cũng phân ra Tiên thiên, Hậu thiên. Số lượng phong phú cơ hồ khó mà tổng hợp được hết nhưng những loại có danh tiếng thì lại không nhiều.
Hắc Liên Tịnh hoả là một trong số đó. Linh hoả này do cao tăng phật môn luyện hoá mà thành. Tụ nghiệp lực, nhân quả, dung nhân tâm oán niệm, lại lấy trí tuệ vô thượng sinh sinh hàng phục. Cấp bậc chí cao nghe nói có thể hủy diệt lực lượng chúng sinh. Tất nhiên, lời này chỉ là lời tán dương chứ thực tế không được như vậy.
“Chính là Hắc Liên Tịnh hoả.” Trúc lão gật đầu. “Hoả này có thể thiêu âm hồn chi vật, Tịnh Hoả nhất đốt, trừ phi là pháp bảo nếu không thần niệm trên đó sẽ bị đốt hết trong nháy mắt.”
“Làm phiền” Mạc Cầu chắp tay. “Mạc mỗ cảm thấy rất hứng thú.”
Thực lực tăng lên, nếu chỉ đơn thuần dựa vào cảnh giới tu vi thì tốc độ tăng trưởng sẽ cực kỳ chậm, việc mượn nhờ ngoại vật là không thể thiếu. Giống như nếu có được vào tay một kiện pháp bảo, thực lực của tông sư Kim Đan có thể tăng lên gấp bội.
Với Mạc Cầu, việc phục dụng huyết đan, kích thích huyết mạch nhục thân tiến hoá và luyện hoá linh hoả để gia tăng uy năng chân hoả tự thân đều là những đường tắt. Có điều đến cảnh giới này, tinh huyết linh thú phù hợp với yêu cầu và linh hoả cực phẩm đã rất khó gặp, gặp rồi thì không dễ từ bỏ.
“Ba ba…”
Trúc lão vỗ tay, phía sau đại điện có tiếng chuyển động của cơ quan, không lâu sau có một cái băng hộp ngọc được đưa tới. Hộp ngọc vuông vức dài hơn một xích, toàn thân rèn đúc từ băng tinh, bên trong có một vật màu đen. Nhìn kỹ mới thấy vật màu đen kia chính là một đoá hoả diễm. Đuôi hoả diễm phấp phới, bốn phía nở rộ nhưng lại bị một cỗ hàn ý cực hạn đông cứng tại nguyên chỗ.
Mạc Cầu đưa mắt nhìn, cảm giác u lãnh, tĩnh mịch, hắc ám, diệt tuyệt… khiến tinh thần người ta nổi lên tịch diệt chi ý.
Hắc Liên Tịnh hoả!
Không hổ là linh hoả đại danh đỉnh đỉnh của phật môn, nếu không có đạo tâm kiên định thì chỉ cần nhìn vào thôi là sẽ lâm vào điên cuồng.
“Hoa…”
Địa ngục đồ trong thức hải lặng lẽ triển khai, mười tám tầng địa ngục chập trùng lên xuống, vẻ vô cùng ăn ý với linh hoả.
“Ừm.” Mạc Cầu nhắm hai mắt, đưa tay sờ vào hộp băng.
“Tê…”
Một ngọn lửa màu đen bị hắn dẫn ra tựa như một con rắn trườn quanh linh hoạt, quấn quanh các ngón tay của hắn. Trúc lão há miệng, đang muốn cảnh báo nhưng nhìn thấy thế thì không khỏi kinh ngạc.
Hắc Liên Tịnh hoả, ngay cả tông sư Kim Đan cũng không dễ chạm vào mà chưa được luyện hoá, thế mà vị Mạc đại tiên sinh này lại có thể điều khiển nó một cách tự nhiên như thế. Khả năng khống hoả này… phóng nhãn khắp cảnh giới Kim Đan cũng không có mấy người làm được, những người làm được đều là cường giả đỉnh cao một phương.
Trúc lão lộ vẻ trầm ngâm, ánh mắt lấp loé không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Lúc ấy có người từ ngoài điện tiến vào, khom người.
“Sư tổ, Chưởng môn Vương Kiều Tịch của Thương Vũ Phái cầu kiến.”
Hả? Cái tên quen thuộc khiến trong lòng Mạc Cầu khẽ động, hắn vô thức nhìn ra bên ngoài. Vương Kiều Tịch không trở về tông môn ngay mà lại tới nơi này, hẳn là nàng chỉ đi ngang qua nhưng vừa hay lại thật đúng dịp.
“Chưởng môn Thương Vũ Phái.” Trúc lão nhíu mày, hình như không thấy quen thuộc với cái tên này lắm nên chỉ thuận miệng hỏi. “Có việc gì?”
Đệ tử bên ngoài trả lời. “Vương trưởng môn nghe nói lão giả có một đoạn Nguyên Từ Linh mộc có tác dụng đối với việc Kết Đan của nàng cho nên tới đây xin đổi lấy. Đây là đồ vật nàng trình lên.”
Nói xong hắn cách không đưa lên một mai ngọc giản. Trúc lão tiếp nhận, thần niệm quét qua rồi khẽ lắc đầu.
“Số lượng công đức với Cửu Giang Minh không ít, xem ra người này đã hao tốn không ít tâm tư, đáng tiếc…”
“Vương Kiều Tịch?”
“Cái tên này…”
Trúc lão ngẩng đầu trả lời. “Ngươi nói cho nàng biết, Nguyên Từ Linh mộc vẫn còn có tác dụng đối với lão phu nên không thể cho người ngoài. Ngươi bảo nàng đến nơi khác cầu linh vật đi.”
“Vâng.” Người đệ tử vội đáp.
“Sao vậy?” Mạc Cầu đưa mắt hỏi. “Trúc lão biết người này sao?”
Hắn nhận ra, ngay từ đầu Trúc lão đã có để ý đến cái chức vị chưởng môn Thương Vũ Phái kia, nhưng sau khi nghe đến tên Vương Kiều Tịch thì thái độ lại thay đổi hẳn.
“Ừm.” Trúc lão gật đầu. “Có người đồng đạo từng nói về nàng này, hình như đã đắc tội với một vị đạo hữu nào đó, không hy vọng nàng ấy có thể có được linh vật để Kết Đan. Mặc dù ta không sợ người kia nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ tìm lấy phiền toái.”
“Ừm.” Mạc Cầu nhíu mày, sắc mặt hơi biến đổi.
“Sao thế?” Trúc lão nhìn thấy thái độ của hắn thì hỏi. “Mạc tiên sinh biết nàng ấy?”
“Cũng không hẳn.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chỉ là Mạc mỗ nhớ tới tao ngộ mấy năm trước. Hơn hai trăm năm tu hành, vất vả bôn ba nhưng cũng không dễ mà cầu được Linh dược. Năm đó tại hạ chỉ hận mình chưa gặp được tiền bối dẫn lối trợ giúp, hai phí nhiều năm thời gian mới may mắn Kết Đan, hiện giờ nhớ lại lúc đó vẫn còn thấy xúc động.”
“Đúng vậy.” Trúc lão cũng than nhẹ, vẻ mặt lộ ra vẻ phiền muộn. “Năm đó lão hủ cùng mấy vị hảo hữu tự xưng là Trúc Lâm Thất hiền, trong đó có hai vị huynh trưởng là người có hy vọng Kết Đan rất lớn, chẳng may gặp phải ác nhân mà… Nếu không có sự việc đó, có thể hiện giờ lão hủ vẫn còn các lão hữu đồng hành cùng nhau.”
Dứt lời, Trúc lão làm ra vẻ trầm tư. Lão dừng một chút rồi ngẩng đầu, hướng ra ngoài điện nói.
“Hữu An.”
“Có vãn bối.”
“Ngươi nói cho vị chưởng môn Thương Vũ Phái kia, linh dược có thể cho nàng nhưng công đức của nàng chưa đủ, cần làm cho ta một chuyện.” Trúc lão chậm rãi nói. “Nếu nàng đồng ý thì mang đến gặp ta.”
“Vâng.” Người ở ngoài điện khom người. “Vãn bối cáo từ.”
Mạc Cầu không đổi sắc mặt, tựa như sự việc vừa rồi chỉ là một việc nhỏ phát sinh, hắn cúi đầu nhìn Hắc Liên Tịnh hoả rồi mở miệng.
“Linh hoả này Mạc mỗ rất hứng thú, Trúc lão xin đưa ra giá cả.”
“Ha ha…”, Trúc lão bấy giờ mới hồi tâm, vuốt râu cười. “Mạc đạo hữu hài lòng là tốt, hoả này đặt ở đây cũng vô dụng, mà đồng đạo cần đến cũng không nhiều. Mặc dù nó hiếm thấy nhưng bán cũng không được bao nhiêu giá.”
Mạc Cầu mỉm cười không nói. Linh vật như thế này ở trong tay người không cần dùng thì chỉ để cất giữ, nhưng ở trong tay người cần thì lại bán được giá rất tốt. Đối phương không thể vô duyên vô cớ mà tặng cho mình. Hai người còn chưa thân quen đến mức đó.
“Kỳ thật lão hủ đang có một chuyện muốn nhờ.” Quả nhiên Trúc lão thu hồi ý cười trên mặt chỉ về linh hoả đặt trên bàn. “Nếu đạo hữu đồng ý giúp đỡ, linh hoả này xem như thù lao.”
“Ồ.” Mạc Cầu nhíu mày hỏi: ”Là chuyện gì?”
“Việc này vừa hay lại có quan hệ đến chuyện chưởng môn Thương Vũ Phái kia cần làm.” Trúc lão nói. “Có điều Vương Kiều Tịch kia chỉ là tu sĩ Đạo cơ, mặc dù ta có tìm được vài người nhưng trước mắt vẫn còn thiếu một vị cao thủ toạ trấn.”
“Là…”
“Giải quyết một cứ điểm của tu sĩ tà ma.”
“Tà ma?” Mạc Cầu nhíu mày rồi chậm rãi nói. “Tại đan đạo thì Mạc mỗ có chút tự tin, nhưng đấu pháp thì không am hiểu lắm, việc như thế sao Trúc lão không nhờ người khác?”
Hắn không muốn sự việc như của Kim Ngân Linh vũ lại xảy ra thêm một lần nữa, bản thân mình bị người khác mang ra làm phương tiện để đạt được mục đích.
“Thực không dám giấu, trước đây lão hủ cũng đã từng đi nhưng bị người ngăn lại.” Trúc lão mở miệng. “Lo lắng trong lòng đạo hữu lão hủ hiểu. Vấn đề khác lão hủ không dám hứa chắc, còn về phần tà ma trong đó thì không gì đạo hữu không thể giết được, điểm này ta có thể cam đoan. Còn như phiền phức…”, Trúc lão cười lên một tiếng lạnh lẽo, trên thân chợt hiện ra một cỗ sát cơ lăng lệ. “Ma Y thần giáo kia cùng lão hủ sớm đã không đội trời chung, lần này làm việc cũng là để giải quyết vấn đề đó.”
Mạc Cầu nhíu mày.
Trong tĩnh thất, Vương Kiều Tịch khoanh chân đả toạ, đôi mắt đẹp nhắm chặt tập trung vào tu hành. Đệ tử của nàng là Hạ Vũ Mai đan tay vào nhau, gương mặt xinh đẹp kéo căng đi qua đi lại, thi thoảng lại nhỏ giọng thầm thì.
“Tốt.”
Tiếng bước chân khiến Vương Kiều Tịch bất đắc dĩ mở mắt. “Ngươi vội vàng sốt ruột cũng vô dụng, cứ ngoan ngoãn chờ đợi tin tức là được, đi tới đi lui làm gì?”
“Sư phó.” Vũ Mai cong khoé miệng. “Đây là cơ hội cuối để người cầu lấy linh dược, nếu không được thì chúng ta chỉ đành trở về tông môn tìm vận may thôi.”
“Không sao.” Kiều Tịch không đổi sắc mặt. “Trước đây chúng ta còn không biết là có cơ hội này, vốn định từ bỏ, lần này tới đây cũng xem như đánh cược tìm vận may mà thôi. Tiền bối đáp ứng tất nhiên là việc đáng vui mừng, còn nếu không đáp ứng thì cũng không phải việc nằm ngoài dự đoán.”
“Tuy là thế nhưng…”, Vũ Mai giậm chân.
“Chớ lên tiếng nữa.” Vương Kiều Tịch đưa tay ra. “Có người đến.”
Nàng vừa dứt lời đã có tiếng đập cửa vang lên.
“Mời vào.”
Một nam tử trung tuổi đẩy cửa bước vào, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn Vương Kiều Tịch chắp tay thi lễ.
“Chúc mừng Vương chưởng môn, sư tổ đã đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Yên lặng. Hai nữ nhân nhìn nhau, khuôn mặt mờ mịt.
“Thật… là thật?” Vũ Mai ở bên cạnh như không tin vào tai mình. Vương Kiều Tịch ở bên cạnh thở ra một ngụm trọc khí, nàng lấy lại tinh thần, đôi mắt đẹp không giấu được một tia mừng rỡ.
“Làm phiền đạo huynh.”
“Vương chưởng môn không cần khách khí.” Nam tử kia khoát tay. “Nhưng sư tổ có nói, ngoài phần công đức đã tích lũy ra, Vương chưởng môn còn cần làm cho sư tổ một việc mới có thể đổi lấy Nguyên Từ Linh mộc.”
“A!” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Xin hỏi là chuyện gì?”
Nàng cũng không quá bất ngờ với thông tin này. Dù sao theo kinh nghiệm những năm qua có được, nàng hiểu chỉ dùng công đức tích lũy thì khó mà đổi lấy linh vật được.
“Là việc có liên quan đến một chỗ tà ma.” Nam tử kia đưa tay ra sau. “Vương chưởng môn theo ta đi, lão tổ sẽ có bàn giao. Trong khoảng thời gian này xin không ra ngoài, sẽ có người đi cùng người.”
“Được.” Vương Kiều Tịch gật đầu, ngẫm nghĩ rồi phân phó cho đệ tử. “Ngươi cùng với Minh cô nương trở lại Bắc Xuyên đảo vực trước rồi ở tông môn chờ ta, có tin tức ta sẽ đưa về.”
“Nhưng…”, Vũ Mai sững người ra.
“Không sao đâu.” Vương Kiều Tịch khoát tay. “Ngươi lưu lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian, chẳng bằng trở về tông môn trước để Tiết sư muội và mọi người an tâm.”
“Được.” Vũ Mai gật đầu, vẻ chưa nỡ buông bỏ. “Sư phó nhất định phải cẩn thận.”
“Được.”
Đi trên đường phường thị, Mạc Cầu đảo mắt nhìn thân ảnh quen thuộc ở xa xa, khuôn mặt hiện ra nụ cười nhạt.
“Cái gì?”
Đúng lúc ấy, hắn nhướng mày nhìn về một phía, nơi đó có hai nữ nhân vừa thu tầm mắt liếc nhìn nhau rồi lặng yên đi vào một hẻm nhỏ.
“Có chút bất thường.”
Trong ngõ tối, một nữ nhân nhỏ giọng. “Đáng ra lúc này Vương Kiều Tịch phải rời khỏi phường thị rồi chứ, sao hiện giờ khuôn mặt nàng ta lại vui vẻ mừng rỡ thế kia?”
“Trúc lão ở đây lai lịch bí ẩn, thực lực thâm bất khả trắc lại giao du rộng lớn, nghe đồn còn đang vụng trộm mưu đồ việc gì, hắn không sợ giáo chủ cũng là bình thường.” Một nữ nhân khác trầm ngâm. “Tuy nói có thể lấy được linh vật nhưng chưa chắc đã Kết Đan thành công. Việc đã đến nước này, chúng ta cứ truyền tin về đã rồi hãy nói.”
“Đúng.” Hai nữ nhân gật đầu, đưa tay lấy từ trong túi trữ vật một mai ngọc giản, bấm tay muốn truyền tin.
“Các ngươi định làm gì?”
Đột nhiên một âm thanh đạm mạc vang lên bên tai. Hai nữ nhân chỉ cảm thấy chân tay buông lỏng, mai ngọc giản đã biến mất không thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận