Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 486: Kỳ trân

“Đôm đốp…”
Bên trong quỷ vực âm u đột nhiên hiện ra một đoàn lôi cầu màu ám trầm. Lôi cầu kích thước bằng nắm tay, bên trong tĩnh mịch bên ngoài sáng bóng, ẩn hiện có từng đạo điện quang lấp lánh.
“oanh…”
Lôi cầu đột nhiên nổ tung, lôi đình điên cuồng khuếch trương như mạng nhện hướng về bốn phương tám hướng xung quanh. Nơi lôi đình đi qua hư không cũng như bị rạn nứt.
Vài toà sơn phong đen nhánh cùng nhau rung động, rất nhiều khói đen tiêu tán không còn, ngọn núi nguy nga cũng hiện ra những đường nứt gãy rõ ràng, sau đó từ từ tan rã.
“Rầm…”
Sơn phong đổ sụp, trận pháp cũng theo đó mà tan vỡ.
“Ầm ầm!”
Lôi đình chấn động tư phương, chiếu rọi chân trời làm Mạc Cầu phi độn ra ngoài trông vô cùng khổ sở. Nửa khắc đồng hồ sau, tại một sơn cốc bị che phủ bởi mây mù.
“Chủ quan rồi.” Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên đá núi, vẻ mặt trắng bệch, khí tức suy yếu, hắn thở ra một ngụm trọc khí. “Bản thân mình có được Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi, thì có gì đảm bảo người khác không có những vật tương tự chứ. Nếu không nhờ trận pháp thì ta đã rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh rồi. Phải nhớ tuyệt đối không nên xem nhẹ bất cứ kẻ nào.”
Trong khoảng thời gian vừa rồi hắn thiết đặt cạm bẫy, lúc mới tiến hành thì có vẻ rất thuận lợi. Liên tiếp có hai người rơi vào trong, thậm chí còn có cả một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Sau đó thì tới một màn vừa rồi, một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ bị nhốt trong trận pháp, thấy sắp chống đỡ không nổi mới tế ra một đạo linh phù. Linh phù có lẽ do tu sĩ Kim Đan để lại, chỉ một kích đã làm cho Thập Phương Diêm La đại trận đổ sụp, không nhờ có nó ngăn cản thì Mạc Cầu chưa chắc đã giữ nổi mạng. Hắn dùng thần niệm quét qua thì thấy có hai cây Vạn Quỷ Phiên đã hoàn toàn bị tổn hại, những cây khác cũng ít nhiều bị theo, chủ hồn chỉ còn lại có hai vị.
Cũng may trên tay hắn còn có ba cây dự bị, thêm chút điều chỉnh thì vẫn có thể tái hiện lại đại trận được, chỉ là uy năng chắc sẽ kém đi.
Ổn định tinh thần xong Mạc Cầu lấy Diêm La Phiên, hướng pháp lực vào bên trong. Chất liệu tạo ra cây cờ này thật quỷ dị, nó vừa trực tiếp chịu ảnh hưởng của vụ nổ mà khí tức chỉ yếu đi một chút, bản thể không hề hư hao.
“Diêm La Tông…”
Cầm Diêm La Phiên trong tay, Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm. Mấy ngày vừa rồi hắn liên tục khống chế Thập Phương Diêm La đại trận, từ đó lĩnh ngộ được không ít. Trận pháp này quả thực kỳ diệu. Hắn cũng xem như là người thông hiểu trận pháp, biết nhiều đại trận nhưng không có cái nào so được với nó. Đêm so nó với mấy môn trận pháp trong truyền thuyết thì Thập Phương Diêm La đại trận cũng không kém chút nào. Trận khởi có thể dẫn động Cửu U Huyền Minh chi khí, hoá dương thế âm, trấn áp hết thảy sinh linh vật sống.
Mà lại, ví như đối phương không bị thần hồn câu diệt thì hồn phách đều sẽ bị trận pháp giam cầm trong đó. Sau khi khốn tại Diêm La Phiên thì uy năng trận pháp cũng tăng theo. Đến lúc đó, dù là sưu hồn đoạt phách hay tra tấn lấy thông tin đều là việc tuỳ tâm sở dịch, chân chính trở thành Diêm La.
Ngoài trừ Diêm La Tâm kinh, Diêm La Tông hẳn phải có một môn pháp môn bí truyền có thể tu ra pháp lực Diêm La. Môn công pháp này có thể mượn nhờ Vạn Quỷ Phiên và Diêm La Phiên để tu hành, tương thông với đại trận. Thậm chí…
Có thể trực tiếp cướp đoạt pháp lực của người khác vào trong Thập Phương Diêm La đại trận để hoá thành tu vi của mình. Điều này thật kinh khủng!
Ngoài ra, Diêm La Phiên có thể khống chế Vạn Quỷ Phiên một cách tuyệt đối. Nếu là một người cầm Diêm La Phiên trong tay, đem Vạn Quỷ Phiên giao cho người khác, người kia sẽ thành nô bộc cho mình, đạo binh, sinh tử đều nằm trong tay người cầm Diêm La Phiên.
Chả trách thế gian không thiếu phương pháp tế luyện Vạn Quỷ Phiên nhưng lại không có dấu tích gì của Diêm La Phiên, việc này có lẽ liên quan tới Diêm La Tông kia.
Diêm La đại trận có thể diễn hoá Địa Phủ U Minh, lấy sinh vật sống làm dưỡng chất, giết càng nhiều người thì người làm chủ đại trận tu vi càng cao, uy năng trận pháp tăng mạnh, đồng thời Diêm La Tâm Kinh có thể trấn áp âm hồn phản phệ. Công pháp Diêm La đại khái có thể mượn nhờ trận pháp để thôn thiên phệ địa.
Chẳng trách ngày trước Diêm La Tông bị rất nhiều đại tông phái thảo phạt, thậm chí đứt đoạn truyền thừa. Pháp môn như thế bị liệt vào ma đạo cũng không quá đáng.
Mạc Cầu trầm ngâm.
“Thiên Ma Lục Dục.”
Minh chủ Thiên Tà Minh là Phó Huyền là một thiên tài tu hành vạn năm khó gặp, truyền thừa thần bí. Thiên Ma Vô Ảnh Độn, Thiên Ma Hoặc Tâm, Thiên Ma Mê Thần và rất nhiều thần thông khác đều danh trấn thiên hạ. Hiện giờ lại xuất hiện thêm một môn Thiên Ma Lục Dục nữa. Pháp môn này có thể thần không biết quỷ không hay đem ý niệm của mình gieo trồng trong thức hải người khác. Nếu cần điều động, mình chỉ cần niệm động trong đầu là sẽ khống chế được đối phương. Pháp môn như thế thật là quỷ dị.
Người vừa rồi âm thầm hại Mạc Cầu bị một vị chân nhân Nguyên Anh trồng ý niệm vào đó, vì thế Mạc Cầu không dám dò xét sâu xa, sợ hồn phách sẽ bị hủy hoại. Điểm tốt là đối phương chưa phát hiện ra sự có mặt của Mạc Cầu. Trải qua việc thăm dò Mạc Cầu cũng thu được chút manh mối.
“Hà Linh…”
Mạc Cầu trầm ngâm một lúc rồi lấy ra một cái thẻ bài, viết vào đó một ít tin tức.
Mây trắng treo cao phía trên đại điện, bên trong mọi người đều đã lui ra chỉ còn lại hai người ở đây, bầu không khí cũng nghiêm túc, thâm trầm.
“Cộc cộc…”
Tạ Lưu Vân gõ nhẹ vào lan can, vẻ mặt trầm ngâm. Thật lâu sau hắn mới lên tiếng. “Ngươi nghi ngờ năm xưa Hà Linh chưa từng chém giết Hoàng Sơn thập quái mà đã thả bọn chúng? Thậm chí ngay Hà Linh cũng đã là người của Thiên Tà Minh rồi?”
Vừa nói điều này ra, Tạ Lưu Vân cũng cảm thấy nghiêm trọng, đôi mắt nheo lại.
“Rất có thể.” Mạc Cầu đứng bên cạnh mặt không đổi sắc. “Lúc trước kẻ xưng là Ngũ gia kia có thể thi triển Di Thiên Hoàng Phong, hiện giờ lại xuất hiện mấy người muốn tìm ta báo thù, đầu tiên là dùng bảo vật nhờ người của Thiên Tà Minh xuất thủ, sau đó còn tự mình tìm đến nơi. Nhóm người này đến tám chín phần mười chính là Hoàng Sơn thập quái.”
“Hơn nữa với thực lực của một vị Phó minh chủ thì muốn khống chế một tu sĩ Đạo cơ viên mãn cũng không khó.”
Đã phát hiện ra manh mối, tất nhiên Mạc Cầu cần bẩm báo lên trên nhưng hắn cũng không quên, hiện giờ mình là người có bối cảnh, có thể nhờ lực lượng của người khác để giải quyết vấn đề, một mình đơn đả độc đấu không phải là cách hay.
“Ừm,”, Tạ Lưu Vân từ tốn lắc đầu. “Sư đệ có điểm chưa biết, chấp chưởng sáu mạch Bắc Đấu Cung đều phải lấy hồn phách, không có người ngoài xâm nhập vào được, ngay cả phân thần của chân nhân Nguyên Anh cũng vậy.”
“Ồ?” Mạc Cầu nhíu mày. Mặc dù hắn không hiểu nhưng nhìn thần sắc đối phương thì có lẽ còn có nguyên do khác.
“Huống hồ.” Tạ Lưu Vân cúi đầu. “Hiện giờ những điều này mới chỉ là suy đoán của sư đệ ngươi thôi, chưa có chứng cứ xác thực.”
“Cho nên…”, Mạc Cầu lắc đầu. “Không có cách gì chứng thực hay điều tra?”
“Đúng vậy.” Tạ Lưu Vân gật đầu. “Nhưng sư đệ cũng đừng nản chí, chờ Tang sư muội tỉnh lại là sẽ có manh mối. Hơn nữa…”
Hắn chần chừ một lúc mới nói tiếp. “Tông môn đã có thể xác định, người truyền Thái Ất Thần Lôi Chú ra ngoài có khả năng rất lớn là người của Bắc Đấu Cung. Việc này đang được điều tra, chỉ là hiện giờ đang vướng vào Tuần sơn tế lễ nên nhân lực không đủ, tiến độ điều tra cũng bị chậm đi. Ta tin cuối cùng sự thực sẽ được phơi bày.”
“A!” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn suy nghĩ một chút rồi nói. “Sư huynh, hiện giờ ta đang là thủ hạ của Hà Linh, liệu có thể… cho ta lui về sau không?”
“Ha ha…” Tạ Lưu Vân nghe vậy thì cười khẽ. “Mạc sư đệ sợ rồi sao?”
Hắn lắc đầu. “Dù Hà Linh mang lòng dạ khó lường thì với tâm cơ của hắn cũng không dễ lộ ra đâu.”
“Biết là như thế nhưng ta thấy vẫn không ổn.” Mạc Cầu chắp tay. “Sư huynh, tiền tuyến không có nhiều lúc cần phải chiến đấu, lại không thiếu người, Mạc mỗ sở trường về luyện đan, lui về sau có gì không được?”
Hắn tin, với khả năng của Tạ Lưu Vân thì đối phương có thể làm được việc này, ai ngờ đâu…
“Ai nói tiền tuyến không phải chiến đấu?”
Tạ Lưu Vân lắc đầu. “Xem ra sư đệ còn chưa rõ, hiện giờ chúng ta đã chính thức giao chiến cùng với Thiên Tà Minh rồi.”
“A!” Mạc Cầu khẽ nhếch chân mày.
“Ta cũng rất tò mò.” Tạ Lưu Vân ngẩng đầu. “mấy ngày trước đây phía trước đại quân bỗng xuất hiện rất nhiều người của Thiên Tà Minh khiến tốc độ tiến lên của chúng ta bị ngăn trở. Hôm qua ta vừa nhận được tin tức, người của Thiên Tà Minh phát hiện ra một gốc kỳ trân Khuyết Hoả Cửu Biện Liên sắp nở rộ.”
“Khuyết Hoả Cửu Biện Liên?” Mạc Cầu biến sắc. “Có phải là đoá hoa sinh ra trên địa hoả chi mạch, có thể gia tăng tỷ lệ Kết Đan thành công?”
“Đúng là nó đó.” Tạ Lưu Vân cũng cảm thấy phấn chấn. “Vật này hiếm thấy trên đời, nếu có thể lấy được luyện thành đan dược, trong vòng trăm năm nữa tông môn ta nhất định có thể sinh ra mấy vị Kim Đan, nhất định không được để mất.”
“Người của Thiên Tà Minh cũng không dễ mà bỏ qua đâu.” Mạc Cầu nhíu mày.
“Đương nhiên rồi.” Tạ Lưu Vân hơi nhếch miệng lên. “Ngay hôm qua Phá Thiên kiếm thánh đã hiện thân ngoài ngàn dặm, tông môn ta cũng có một vị tiền bối đã lộ diện. Có điều ngươi yên tâm, cao nhân bực này có ra tay cũng sẽ hạn chế, đại khái chỉ chỉ dẫn cho người thay bọn họ động thủ mà thôi.”
Ngay cả kết quả thì từ trăm ngàn năm qua, người của Thiên Tà Minh chưa bao giờ giành được chiến thắng. Có thể luyện thành linh dược gia tăng tỷ lệ Kết đan thôi, mặc dù hiếm thấy nhưng còn chưa đáng để cho chân nhân Nguyên Anh phải làm to chuyện, người ra tay vẫn chỉ là những người tu vi thấp hơn mà thôi.
“Yên tâm.” Tạ Lưu Vân kết lại. “Việc này kết thúc ta nhất định thu xếp cho sư đệ lui về sau, không dây dưa đến việc này nữa.”
“Vâng.” Mạc Cầu cũng đành chấp nhận. Nhu cầu cấp bách hiện giờ của hắn là thời gian để tu hành, nếu có thể tiến giai Đạo cơ trung kỳ thì một chút phiền phức bên ngoài cũng không cần phải quá để ý. Hiện giờ hắn bị bó tay chân nên có nhiều điều bất tiện.
Mấy ngày sau đó.
“Sư phó.” Vương Hổ nhào tới bên cạnh Mạc Cầu, hắn thở phào nhẹ nhõm. “Ngươi không việc gì thì tốt quá.”
“Mấy ngày vừa rồi ta vướng nhiều việc nên cũng không rảnh.” Mạc Cầu nhìn đối phương rồi hỏi. “Tình huống hôm đó thế nào? Ngoài ngươi thì những người khác ra sao?”
“Những người khác…”, sắc mặt Vương Hổ chợt biến đổi. “Nông đại tỷ rơi vào trong tay người của Thiên Tà Minh, vợ chồng Chu đại ca hiện không biết sống chết ra sao. Mấy người Trang nhị tỷ nghe nói tình huống cũng không tốt. Lúc ấy ta mang Mạn nhi muội tử đi, chỉ thấy gia hoả Điền Hồ kia lúc đó cũng không việc gì. A…”
Nói đến đây hắn chợt nhớ ra. “Sư phó, ta nghe Điền Hồ nói lúc chạy trốn hình như lão có gặp người rồi?”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu không thể hiện cảm xúc gì. “Ta không nhớ.”
Nói xong hắn ngẩng đầu. “Người đến rồi.”
Vương Hổ nhìn theo, dù tâm tình không vui thì hai mắt cũng không khỏi sáng lên. Phía sau có từng đoá tường vân bay tới, trên đó có Bạch Tiểu Nhu, Tạ Lưu Vân và mấy đệ tử truyền thừa như Hà Linh, trong đó có cả Vương Thiền đã là Đạo cơ hậu kỳ. Phía sau bọn họ còn có một cỗ khí tức uy áp một phương.
Kim Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận