Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 588: Phá trận

Trải qua mấy ngày chuẩn bị, Vương Kiều Tịch được một người dẫn đường đi tới một đình viện ở biên giới phường thị. Ở đây đã có ba người chờ sẵn. Ba người này có hai nam và một nữ. Nữ tử khí chất đoan trang, vẻ mặt nhu hoà đầy ý cười, đôi mắt đẹp như bảo châu lưu ly, dưới phật quang chiếu rọi toả ra quang huy rực rỡ cực kỳ thần dị. Một vị là lão giả tay cầm phất trần, râu dài ba tấc, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Người cuối cùng là một trung niên ăn mặc như văn sĩ, đầu đội túc quan, chân đạp mãng dày, một tay cầm ngọc phiến thỉnh thoảng lại gõ lên lòng bàn tay đang mấp máy miệng nói gì đó.
Mấy người này đều không che giấu khí tức trên thân thể và đều là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Nhất là trung niên dáng vẻ văn sĩ kia khí tức ngưng nhiên, thông thấu, mọi cử động đều có huyền diệu chi ý, sớm đã là tu sĩ Đạo cơ viên mãn.
Ba người này nhìn thấy Vương Kiều Tịch thì đều sáng mắt lên. Hôm nay nàng mặc đồ màu xanh nhạt, chân đạp giày vải có linh văn, mái tóc dài tuỳ ý xoã ở sau lưng. Da thịt nàng trắng hơn tuyết lại không tỳ vết như bạch ngọc, đôi mắt đẹp như làn nước trong xanh lại nội uẩn ngàn tình vạn oán. Nàng giậm chân đi tới, dáng vẻ phiêu nhiên xuất trần, khí chất hào hiệp, khí tức trên thân rõ là Đạo cơ viên mãn…
Trên người nàng còn ẩn hiện một cỗ ý vị âm dương tuần hoàn lặp đi lặp lại không dứt.
“Vị đạo hữu này rất lạ.” Lão giả kia vung phất trần, chắp tay. “Bần đạo Vô Trần và quán chủ Giang Đô ra mắt đạo hữu.”
“Phạm Nhân Long của Trường Nhạc Bang xin chào tiên tử.” Văn sĩ trung niên cung tay làm lễ. “Không biết tiên tử xưng hô như thế nào?”
“Vương Kiều Tịch của Thương Vũ Phái.” Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch chuyển động, nàng đưa mắt nhìn ba người. “Ra mắt các vị đạo hữu.”
Có nhiều cao thủ xuất hiện như vậy, nghe nói còn có cả tông sư Kim Đan toạ trấn, nếu có gặp vấn đề gì hẳn là cũng có thể giải quyết được.
“Thương Vũ Phái…”, nữ tử kia ra vẻ trầm tư. “Ta nhớ ra tông môn này mới được thành lập cách đây ít năm ở gần Tống gia. Vương Kiều Tịch, đạo hữu đúng là chưởng môn của Thương Vũ Phái?”
“Không sai.” Vương Kiều Tịch gật đầu.
“Xem ra ta nhớ không nhầm.” Nữ tử kia mỉm cười rồi gật đầu ra hiệu. “Ta tên Ngọc Thanh, chính là trưởng công chúa của Trạch quốc, cũng là trưởng lão của Huyền Tâm Tông. Ta không hay đấu pháp cùng người khác nên lần này mong được Vương chưởng môn để ý nhiều cho.”
“Công chúa khách khí rồi.” Vương Kiều Tịch cúi người hành lễ. “Đã là đồng đạo thì nên cùng để ý giúp đỡ lẫn nhau mới phải.”
“Nói đúng lắm.” Vô Trần đạo trưởng cười gật đầu. “Nhưng các vị có biết tiền bối bảo chúng ta tới là để làm gì không?”
Xem ra người này cũng vừa tới.
“Như Phạm mỗ biết thì lần này tiền bối muốn nhờ chúng ta tiêu diệt một cứ điểm của Ma Y Thần giáo.” Phạm Nhân Long đưa tay phe phẩy chiết phiến. “Ma Y Thần giáo làm nhiều việc ác, dùng tà pháp hại người, các tông môn đều có chung suy nghĩ, một khi phát hiện thì sẽ ra tay giết tuyệt. Lần này cũng vì lý do đó.”
“Ma Y Thần giáo.” Vương Kiều Tịch nhíu mày. “Giáo này hình như có quan hệ với Yêu tộc thì phải.”
“Không sai.” Ngọc Thanh gật đầu. “Nghe nói giáo chủ của Ma Y Thần Giáo là một vị người, yêu kết hợp. Kẻ này xuất thân thấp hèn nên không được mẹ đẻ và gia tộc chào đón. Khi còn nhỏ thì chịu đủ tra tấn dẫn đến tâm tính khác hẳn với người thường, sau này nhân duyên hội tụ mà chứng được Nguyên Anh nên lập xuống Ma Y Thần Giáo.”
“Bởi vì phương pháp tu hành của hắn quỷ dị, tâm tính hung tàn nên sau đó bị các vị chân nhân liên thủ diệt sát ở Hỗn Loạn Vực. Ma Y Thần Giáo không gượng dậy nổi. Có điều lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, ở địa giới Bắc giang này chúng vẫn là một khối u ác tính lớn.”
“Ngọc Thanh công chúa quả thực hiểu biết.” Phạm Nhân Long mở lời. “Lần này chúng ta đến đây đầu tiên là để trảm yêu trừ ma, thứ hai cũng là để mở rộng địa giới cương thổ.”
Lời ấy vừa thốt ra, sắc mặt mấy người không khỏi khẽ biến, không khí cũng trở nên tĩnh lặng. Trước đây Vương Kiều Tịch không biết, nhưng mấy ngày gần đây lui tới phường thị nàng cũng nghe được một ít tin tức.
“Bắc giang rộng lớn, linh địa phần lớn nằm ở Bắc Xuyên đảo vực, có điều chỗ đó là thế lực của Cửu Giang Minh và tứ đại thế gia, người khác không bước vào được.” Vô Trần đạo trưởng chắp tay. “Hiện giờ có chư vị tiền bối tông sư tình nguyện dọn sạch hỗn loạn ở đây, đổi lấy an bình để tạo phúc cho chúng sinh, đây là việc đại thiện.”
Những người khác chỉ cười mà không nói. Vương Kiều Tịch càng không tỏ thái độ gì. Mặc dù thời điểm lập Thương Vũ Phái nàng cũng có khảo sát hồi lâu, nhưng vì hiểu rõ nội lực bên trong của mình vẫn còn kém so với nhiều tông môn khác cho nên với nàng Bắc Xuyên đảo vực cũng tốt mà ở nơi đây cũng được. Chỉ cần có thể thành lập được Thương Vũ Phái rồi làm cho nó phát triển thì nơi nào với nàng cũng là bảo địa. Còn việc Cửu Giang Minh hay tứ đại thế gia không cho phép có một khu vực không thuộc quyền quản hạt của mình không có quan hệ gì với nàng, những việc đó tự có những nhân vật cấp cao hơn phải lo.
“Khụ khụ...”, Phạm Nhân Long ho nhẹ hai tiếng rồi nói sang chuyện khác. “Chư vị có biết lần này là vị tiền bối nào dẫn đội không?”
“Nghe nói là một tán tu.” Ngọc Thanh đáp. “Người này xưng là Mạc đại tiên sinh, nổi danh bởi đan thuật. Ta có nghe người này đấu pháp cũng rất lợi hại.”
Thân là Công chúa của Trạch quốc, trưởng lão của Huyền Tâm Tông, bối cảnh của nàng so với mọi người thì hơn nhiều, những tin tức nàng có được người khác đa phần là không biết.
“Mạc đại tiên sinh...”
Cái tên này làm Vương Kiều Tịch vô thức nhớ đến một vị cố nhân, nhưng cũng chỉ là ý niệm thoáng qua rồi nhanh chóng bị nàng đè xuống. Việc đó là không thể nào!
Mấy người không dám nói nhiều về một vị tông sư Kim Đan. Những người đó thần niệm cường đại, không ai biết đối phương có nghe được mình nói chuyện hay không. Nhiều khi chỉ vì một câu nói vô tình mà trở thành đắc tội với một quý nhân. Mấy người này đều là chưởng môn, trưởng lão của các thế lực khác nhau, họ cũng không thiếu chủ đề để trao đổi.
Không biết qua bao lâu, mấy người đang nói chuyện thì chợt phát hiện ra điều gì nên đều ngừng lại, thu liễm khí tức nhìn về phía chân trời.
“Bạch!”
Một đạo độn quang u lãnh đột nhiên hiện ra, không nhìn trận pháp mà đáp xuống. Người tới mặc hắc bào, bên ngoài như có như không âm khí, khuôn mặt giấu ở phía sau làm người bình thường khó thấy rõ tướng mạo nhưng khí tức trên thân thì lại không giấu giếm.
Khí tức Kim Đan thông thấu, tương hợp với thiên địa quanh mình, không cần làm pháp cũng khiến bốn người có mặt cảm thấy hô hấp khó khăn. Đây là thiên nhiên áp chế cảnh giới. Trước mặt đối phương, bốn người muốn chống cự thì chỉ có thi triển thần thông pháp khí của tự thân chứ không có khả năng mượn nhờ thiên địa linh khí để thi pháp.
Có âm thanh trầm thấp vang lên.
“Chính là bốn người các ngươi?”
Âm thanh này...
Vương Kiều Tịch nhíu mày, trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái. Âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng nàng không hay gặp tông sư Kim Đan, từ giọng nói nàng không mường tượng ra được diện mạo của vị tiền bối nào đã gặp.
“Bẩm tiền bối, nếu chỉ có bốn người thì chính là chúng ta.” Phạm Nhân Long cung tay làm lễ, thái độ trả lời không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Ừm.” Người áo đen gật đầu. “Trúc lão nói các người đều là người có bản lĩnh, chờ sau sẽ dùng tới. Các ngươi nói ra nghe một chút năng lực của từng người.”
Đây cũng là việc nên làm, bởi đến lúc đối địch mỗi người đều nên biết thủ đoạn mà đồng đạo của mình am hiểu mà kết hợp cho tốt.
“Vâng.” Phạm Nhân Long gật đầu. “Vãn bối là Phạm Nhân Long, trở trường về độn pháp, ngự kiếm chi thuật, đã ngộ ra Kiếm Quang Phân Hóa, Kiếm Khí Lôi Âm, có thể giải quyết một ít đối thủ.”
“Không tệ.” Người áo đen gật đầu. Mặc dù ngoài miệng nói không tệ nhưng thanh âm lại không có chút biến đổi nào. Vương Kiều Tịch ở bên cạnh lại nhìn Phạm Nhân Long bằng ánh mắt kinh ngạc. Đối phương có thể lĩnh ngộ hai môn tuyệt kỹ kiếm đạo cũng làm nàng có chút bội phục.
“Tiểu nữ Ngọc Thanh.” Ngọc Thanh tiến lên một bước nói. “Thuở nhỏ vãn bối thích nghiên cứu các loại trận pháp, tại lĩnh vực này cũng có chút tâm đắc, lần này phá trận có lẽ sẽ có tác dụng.”
“A!” Người áo đen hơi biến giọng, thái độ như đang dò xét lại Ngọc Thanh một lần. “Có thể.”
“Vãn bối Vô Trần xin ra mắt tiền bối.” Vô Trần chắp tay. “Bần đạo có một môn pháp thuật tên Tụ Lý Càn Khôn, nghe nói ở chỗ kia có hai gốc thượng cổ Linh thụ là thứ Trúc tiền bối cần, bần đạo có lẽ sẽ hữu dụng.”
“Ừm.” Người áo đen nhìn về phía Vương Kiều Tịch. “Còn ngươi.”
Không biết có phải do ảo giác hay không, Vương Kiều Tịch cảm thấy ngữ khí đối phương nói chuyện với mình có thêm một chút nhu hòa, bớt đi một chút lạnh lùng so với mọi người.
“Vãn bối thiện về sát phạt chi thuật.” Nàng cúi đầu cung kính. “Vãn bối cũng đã ngộ ra Kiếm Khí Lôi Âm nhưng chưa ngộ ra Kiếm Quang Phân Hóa, ngược lại Âm Dương Nguyên Từ Pháp kiếm của vãn bối cũng có vài phần sắc bén.”
Loại thủ đoạn này không thể giấu được người khác, mọi người nói ra với một tiền bối Kim Đan cũng không ảnh hưởng gì.
“Được.” Người áo đen gật đầu. “Vậy thì đi thôi.”
Nói xong hắn bấm tay, đầu ngón tay có vô số đạo phù văn lưu chuyển cuốn lên khói trắng nồng đậm rồi hội tụ lại thành một đóa tường vân. Chỉ trong nháy mắt, tường vân đã phủ kín đình viện. Mấy người đúng trong đám mây chỉ thấy dưới chân như xốp lại không phù phiếm, cùng một cỗ lực lượng huyền diệu che đi khí cơ quanh mình.
“Đi.” Người áo đen vung tay.
Một khắc sau.
“Bạch!”
Tường vân đằng không bay lên với tốc độ nhanh kinh người, những người ở trong đó lại đứng vững như bình thường, chỉ có hoàn cảnh bên ngoài thì biến hóa nhanh chóng. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ai cũng có nét kinh ngạc. Tường vân dưới chân do pháp lực luyện thành lại giống như vật sống, phù văn bên trong biến hóa không ngừng phun ra nuốt vào khí cơ quanh mình, đồng thời mượn nhờ lực lượng thiên địa mà lướt về phía trước.
Nếu ví hư không là dòng nước thì đóa tường vân giống như một con linh ngư du tẩu trong đó, nó không chỉ không bị sức nước ngăn cản mà còn mượn kỳ lực để tiến lên. Bốn người tự tin nếu toàn lực thi triển độn pháp thì có thể nhanh hơn so với tốc độ của đóa tường vân này nhưng đóa tường vân gần như không cần tiêu hao pháp lực để di chuyển, chỉ hơi động niệm là nó có thể bay mãi về phía trước, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.
Không hổ là tông sư Kim Đan, thủ đoạn thật cao minh.
Vương Kiều Tịch lại một lần nữa sinh ra cảm giác quen thuộc. Đóa tường vân này làm nàng nghĩ đến một môn truyền thừa của Thương Vũ Phái là Tam Thập Lục Tự Vân Triện phi độn. Cả hai có rất nhiều điểm tương đồng, chỉ có điều người áo đen tế linh phù ra không chỉ có ba mươi sáu cái, tốc độ độn pháp cũng hơn xa cảnh giới Luyện khí.
Lắc đầu một cái xong, nàng không nghĩ nhiều nữa mà ngưng thần nín hơi, chậm rãi điều chỉnh trạng thái cơ thể để chuẩn bị cho việc đấu pháp.
...
Hơn mười ngày sau, chân trời hiện ra rất nhiều đám mây, hư không bỗng xuất hiện thêm những đám mây dung nhập vào trong tầng mây này. Trong đám mây kia có năm người cúi đầu nhìn về hòn đảo ở phía dưới.
“Vùng nước này có nhiều đá ngầm, lại có âm chướng khí dày đặc hình thành một ác trận tự nhiên, người sống không ai muốn đến, linh vật cũng không sinh sống được.” Ngọc Thanh mở lời. “Một phân đàn của Ma Y Thần Giáo ở ngay mé đông nam của đảo hoang, trên đảo có ẩn giấu hai gốc linh thụ từ thượng cổ.”
“Vãn bối hoài nghi hai gốc linh thị đó là do hậu nhân cấy ghép mà thành, mượn nhờ địa thế đặc thù nơi đây tẩm bổ mà lớn mạnh.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, vung tay lên, tường vân ẩn vào hư vô hướng về phía dưới hạ xuống. Không bao lâu đã đến cứ điểm của Ma Y Thần Giáo.
“Trận pháp.”
Hai con người Ngọc Thanh lấp lóe, vầng sáng lưu ly đảo qua đảo lại, trong con ngươi chiếu rọi xuất hiện phù văn và linh quang.
“Trận này thoát thai từ Bát quái trận, dùng đá làm cơ sở, lại có nhâm khôn, tuất thổ biến hóa, bên trong còn hai tầng trận pháp.”
“Ừm...”
“Người bày trận này cực kỳ cao minh.”
“Ngươi có giải pháp chứ?” Mạc Cầu ra điều suy nghĩ, ánh mắt hiện ra linh quang. Hắn cũng thông hiểu trận pháp nhưng nắm giữ phần lớn là kiếm trận, hỏa trận, những pháp thuật người khác tu hành hắn chỉ đọc lướt qua mà không chuyên tâm tìm hiểu. Với lại trận pháp vốn bác đại tinh thâm, cùng cấp bậc thì lượng tinh quang tiêu hao để cảm ngộ lớn hơn các môn khác đến mấy lần, thậm chí là mười mấy lần.
“Vãn bối có một pháp môn có thể nhìn ra tầng thứ nhất của trận pháp, nhưng sau đó sẽ làm người trong trận cảnh giác. Ba tầng trận pháp này tương dung lẫn nhau, không thể cùng một chỗ phá đi thì tầng thứ nhất cũng sẽ khôi phục lại.” Ngọc Thanh ra vẻ sầu tư, nàng lắc đầu. “Nếu nghĩ cách phá giải hết thì không thể chỉ dùng vài ngày mà xong được.”
Mạc Cầu mở lời. “Tầng thứ nhất ngươi định phá như thế nào?”
“Đi qua bên kia.” Ngọc Thanh chỉ ngón tay. “Dùng thân vị nhập, đi cửu cung, nhập bát môn, tính toán biến hóa của trận pháp, sau ba hô hấp trước mặt sẽ xuất hiện sinh môn.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tiếp đó đi nữa sẽ có một trăm mười tám đường, ta có thể nhìn ra ba mươi bảy đường trong đó đều là tử lộ, ngươi thấy nên đi tiếp thế nào?”
“Tiền bối cũng thông hiểu trận pháp?” Ngọc Thanh ra vẻ kinh ngạc, nàng nghiêng đầu nhìn với vẻ mặt phấn chấn. Đó là cảm giác khi gặp được người đồng đạo với mình.
“Hiểu sơ một chút.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta còn chưa được xem là thông thạo, nhưng ta phản ứng nhanh hơn ngươi, tính toán so với ngươi cũng nhanh hơn, mạnh hơn, có thể giúp ngươi tiết kiệm chút thời gian.”
“Không sai.” Hai mắt Ngọc Thanh sáng lên, nàng không nhịn được khẽ vỗ hai tay. “Tông sư Kim Đan mỗi ý niệm có thể sinh ra trăm ngàn lần biến hóa, nếu dùng để thôi diễn nghiệm chứng trận pháp thì sẽ hiệu quả hơn nhiều. Đáng tiếc là...”
Nàng nói dở chừng thì dừng lại thở dài. Tu vi của nàng đã đạt tới đỉnh phong, con đường phía trước cũng bị đoạn tuyệt không có khả năng đạt tới cảnh giới Kim Đan, mà hai người rốt cuộc vẫn không phải là một người, không thể tâm ý tương thông, dù hợp lực cũng cần hao phí rất nhiều thời gian.
“Không sao.” Mạc Cầu bình thản nói, rồi hắn bấm tay, một sợi linh quang hiện ra trước mặt Ngọc Thanh, Địa Ngục Đồ dần hiện ra trong nhận biết của hai người. Ngọc Thanh chỉ cảm thấy ý niệm của mình khẽ động, trận pháp trước mặt bắt đầu biến hóa với tốc độ chóng mặt như theo tâm ý, gần như không có vướng mắc hay trắc trở nào.
“Đây là...”
“Tâm ấn chi pháp.” Mạc Cầu bình thản. “Ngươi hiểu rõ về trận pháp hơn ta, hiện giờ ta đem lực lượng của tông sư Kim Đan thôi diễn cùng ngươi để kham phá trận pháp.”
Tâm Ấn Tâm chi pháp tuy nói huyền diệu nhưng với Mạc Cầu lại không có phiền phức gì. Thứ trở ngại duy nhất là hồn của Ngọc Thanh không duy trì được lâu. Tu sĩ Đạo cơ khó có thể chịu đựng được thần niệm của tông sư Kim Đan trong thời gian dài.
Theo như Mạc Cầu lý giải, bản thân hắn giống một cái ổ cứng khổng lồ, tốc độ lưu chuyển dữ liệu bên trong cũng rất nhanh nhưng không có bộ chip mạnh mẽ để xử lý, chỉ có thể dùng số liệu cưỡng ép thôi diễn. Ngoài chuyện hao tốn thời gian, lực lượng không nói, chẳng may mà đi sai đường thì lại phải trở lại từ đầu. Ngọc Thanh thì không giống như thế. Nàng có năng lực tính toán xử lý trận pháp rất cao, nhưng bản thân lại bị giới hạn bởi phần cứng không thể tăng tốc lên được, cũng không có bộ nhớ to lớn như Mạc Cầu.
Hai người cộng lại với nhau mới xem như bù trừ, tương hỗ để đạt được hiệu quả cao nhất.
Sau mấy ngày, Ngọc Thanh mở hai mắt, vẻ mặt hân hoan vui mừng.
“Hai tầng đầu đã bị phá, tầng cuối cùng có mấy điểm không hiểu rõ lắm, qua một hai ngày tới có thể sẽ xử lý xong.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Mạc Cầu mở miệng nói. “Vậy là đủ rồi.”
Dứt lời, đóa tường vân quấn lấy mấy người bay xuống phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận