Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 376: Giao thủ (1)

Nói thì chậm, mà sự việc diễn ra lúc đó thì nhanh vô cùng. Từ lúc động thủ đến khi kết thúc chỉ trong thời gian có mấy hơi thở. Biến cố xảy ra, Ma Lão Cửu đang ở thế thượng phong lại trở thành ma không đầu, còn Mạc Cầu một mực bất động lại bạo khởi giết người.
Đại thủ vươn ra, nhẹ nhàng lấy xuống đầu của một tu tiên giả mà từ đầu đến cuối mặt hắn không hề biến đổi, bình thản không gợn sóng giống như vừa làm một chuyện tiện tay mà thôi.
“Đát…”
Đôi mắt trên đầu lâu trợn trừng, vẻ mặt không thể tin được, cái đầu lâu lăn lốc trên mặt đất. Hạng Lượng hoảng hốt nhìn cái đầu dưới chân, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ma Lão Cửu đúng là một ác nhân nhưng suốt quá trình đi cùng nhau, hắn đối với Hạng Lượng cũng là chân tâm thật ý, coi hắn như một đệ tử để bảo ban bồi dưỡng. Hiện giờ đối phương bỏ mình cũng khiến hắn…
Một cỗ sát khí lạnh như băng khiến Hạng Lượng rùng mình, tạp niệm trong đầu biến đâu mất cả.
“Xin tiền bối tha mạng!” Hai đầu gối hắn mềm nhũn, vội vã dập đầu. “Vãn bối cũng bị kẻ khác ức hiếp, bất đắc dĩ mới phải đi theo người này chứ không phải cam tâm tình nguyện.”
“Đúng vậy không.” Mạc Cầu cúi đầu, ánh mắt chớp động. Linh quang pháp nhãn chiếu xuống, bao nhiêu suy nghĩ biến hoá trong đầu Hạng Lương đều thu hết vào trong tầm mắt. Khí tức trên thân thể đối phương bị hắn soi xét không thiếu cái gì.
Đối phương khí chất thuần tuý, tư chất tu đạo có thể so với rất nhiều thiên tài ở Tiên đảo, tiếc là tuổi tác hơi lớn một chút. Còn tà khí… quả thực cũng có rải rác.
“Tiên… tiên sư.” Đến lúc này Ô Trác mới tỉnh táo trở lại, hắn run rẩy lên tiếng. “Vị tiểu… tiên sư này, vừa rồi đúng là đã nói nhiều câu mang ý tốt, chắc không phải là ác nhân.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật dầu, duỗi tay, túi tiền bên hông Hạng Lương rơi vào trong tay hắn. “Túi Nguyên Thai Tàng Linh?"
“Đúng là Nguyên Thai Tàng Linh.” Hạng Lương vội vã gật đầu. “Theo như như lời Ma Lão Cửu thì cái túi này có thể thịnh phóng huyết nhục, mang theo sát khí của sinh linh thúc đẩy sát khí giết địch. Ta… ta chỉ dùng nó để chứa dã thú, thi thể người chết chứ chưa từng dùng để nhốt người sống.”
“Tiền bối, thứ vật hại người này vãn bối cũng không muốn giữ, xin tiền bối thi pháp hủy đi.”
Nghe hắn nói vậy, gia nhân của Ô gia đang nhìn cái túi với vẻ hiếu kỳ đều sợ hãi, vô thức lùi lại.
“Ngươi là kẻ linh hoạt.” Mạc Cầu quét mắt nhìn đối phương, bàn tay vừa động, một đoàn lôi hoả nóng bỏng hiện ra.
“Oanh…”
Liệt diễm vừa rơi xuống, cái túi đã hoá thành tro bụi. Pháp khí này chính là vật tuỳ thân của đệ tử Cửu Sát Điện, những đệ tử ngoại môn hầu như mỗi người đều có một cái, nó có thể thôn phệ máu huyết người sống, cũng có thể dùng để giết địch, người bình thường không có cách nào ngăn được.
“Ô Trác.”
“A…”, Ô Trác ngẩn ra, lập tức đáp. “Có tiểu nhân.”
“Ngươi thu dọn một chút.” Mạc Cầu trầm tư nói. “Mang những người có huyết mạch Ô Gia ra khỏi thành, nhất là Ô Liên Thành. Các ngươi tìm Tề Giáp mau đi.”
“Còn ngươi.” Hắn chỉ vào Hạng Lương. “Ngươi đi theo bọn họ.”
“Vâng.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.” Hạng Lượng vội đáp.
Lời vừa thốt ra đã thấy gió trong sân nổi lên, một luồng mây khói hiện ra, Mạc Cầu biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn vốn định an bài người của Ô gia tạm thời đến chỗ của hắn lạnh nạn thì phát hiện ở xa kia xảy ra biến cố cho nên nhanh chóng đổi giọng để bọn họ đi tìm Tề Giáp. Từ lời nói của Ma Lão Cửu mà đoán thì mọi việc đều có liên quan đến huyết mạch của Ô gia. Đó mới chính là mục đích Thương Vũ Phái an bài hắn tới.
“Rầm rầm….”
Bàn tay huyết sắc phấp phới giữa không trung như một đám mây lớn bao phủ cả vùng rộng đến vài mẫu. Bàn tay nhẫn xuống phía dưới núi đá vỡ nát, cây rừng khô héo, sinh cơ bên trong đều tan biến.
“Hai tiểu côn trùng, các ngươi chạy không thoát.”
Từ trong đám mây máu có âm thanh lạnh như băng vang lên yếu ớt, tiếng người rơi vào trong tay trực tiếp công kích vào thần hồn của đối phương. Phía dưới đó có hai thân ảnh nghe tiếng mà run rẩy rồi dừng lại, nhanh chóng bị huyết vân bao phủ đầy trời quấn lấy.
“Ầm ầm…” Đá núi đổ vỡ rơi xuống ầm ầm, trong cảnh hỗn loạn có một vệt lưu quang bắt lấy hai người kín đáo chạy về phía xa.
“Còn dám tới?”
Âm thanh trên trời vang lên kèm theo chút phẫn nộ. Bàn tay to lớn giữa trời lật dở hoá thành một thanh trường tiễn màu huyết hồng đâm về phía trước hơn một dặm. Ở đó, mặt đất run lên, hai bóng người lảo đảo nhanh chóng hiện ra.
“Tuyết nhi, ngươi đi mau.”
Đan Bất Quy quay đầu nhìn theo huyết sắc trường tiễn đang đuổi tới, gương mặt đã chuyển sang màu trắng bệch. Hắn hét lên một tiếng, lấy tờ linh phù dán trên người Kỷ Tuyết đẩy nàng về phía trước.
“Đi mau.”
“Không!”
Kỷ Tuyết gào lên, thân thể không tự chủ được bị linh quang bao phủ lao vút đi. Còn lại một mình Đan Bất Quy ở lại cũng đang ngửa mặt lên trời gào thét.
“Lão quỷ. Ngươi thật coi Đan mỗ sống mấy chục năm trên đời chỉ là uổng phí hay sao. Lão đầu tử ta không dễ trêu chọc như vậy.”
Trong tiếng gầm gừ, bàn tay hắn mở rộng, mấy chục lá bùa theo nhau dán lên đỉnh đầu hắn.
“Thiên thông, địa linh, lên!”
Âm thanh vừa dứt, linh phù lấp loé đầy trời.
“Ầm ầm…”
Sau một thoáng, hư không quanh người hắn như bị cự lực vô hình đè ép, chân trời hiện ra vầng sáng khiến huyết sắc trường tiễn với uy thế kinh khủng cũng bị áp súc phải chậm lại, mặt ngoài đã dần hiện ra những vết rách dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
“A!” Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên chứa đầy vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận