Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 172: Bọ ngựa bắt ve

Mạc Cầu xuyên thẳng qua khu rừng, trên đường đi nếu gặp phải chém giết thì đều tìm cách tránh xa.
Hiện giờ tình thế trên Phương Đầu Sơn đã rõ ràng. Đỉnh núi là chiến trường của những cao thủ nhất lưu, kẻ nào yếu đến đó sẽ chỉ làm tốt thí mà thôi. Hắn đương nhiên không muốn đến đó. Khu vực sườn núi là nơi các thế lực lớn hỗn chiến với dư nghiệt Hắc Sát Giáo.
Vấn đề là các thế lực lớn không đồng tâm hợp lực, phía sau vẫn âm thầm tính toán lẫn nhau. Nhất là Liên Minh Vũ Hành. Nơi này tập hợp tán nhân giang hồ khắp nơi, hỗn tạp. Người tham gia lần này cũng là nhiều nhất. Những người này đến đều là vì thù lao được trả, chỉ cần thu được chỗ tốt, không có người nào mà bọn chúng không dám giết.
Dưới chân núi, đội chấp pháp không ngừng xua đuổi mọi người xông lên núi, người nào tìm cách bỏ trốn thì đều giết không tha.
“Bạch!”
Mạc Cầu nhảy xuống từ một ngọn cây, đứng trước một vách đá. Hắn cẩn thận quan sát.
Trên tấm da có vẽ địa đồ thể hiện không ít nơi bí ẩn, nhưng những nơi được đánh dấu riêng biệt, tách hẳn ra thì lại không nhiều. Nơi này chính là một nơi như thế.
“Ồ!”
Có một vết chưởng ấn trên vách đá thu hút sự chú ý của Mạc Cầu, xung quanh đây có rất nhiều dấu chân chứng tỏ nơi này đã từng có nhiều người qua lại. Những người này có thể cũng là người đang đi tìm kiếm mật thất được che giấu của Hắc Sát Giáo. Từ dấu vết để lại, hắn đoán những người tới trước không có địa đồ chính xác, nếu không phạm vi tìm kiếm của bọn họ không thể rộng như vậy.
“Két...”
Núi đá nứt ra rồi dịch chuyển trước mắt Mạc Cầu, năm ngón tay hắn duỗi ra, đặt lên một khối đá nhô ra rồi phát lực.
“Ông...”
Mặt đá rung lên, bụi đá rơi rào rạo, một cái cửa đá được che giấu kỹ từ từ hiện ra. Ánh sáng len lỏi chiếu vào bên trong, hắn thấy bàn đá, băng ghế, thư tịch vung vãi trên mặt đất giống như đã từng bị người ta lục lọi vơ vét.
Trầm ngân một lúc, hắn cảm thấy có điều bất thường.
Đồ đạc trong mật thất dù vung vãi hỗn loạn nhưng vẫn có một số đồ vật giá trị, nếu đối phương tìm đến đây để vơ vét tài sản thì sẽ phải mang hết đi mới phải.
Có lẽ, nơi này từng che giấu người của Hắc Sát Giáo, bọn chúng vội vã bỏ chạy nên chỉ mang đi những đồ vật có giá trị lớn nhất mà thôi.
Mạc Cầu lại gần giá sách.
Kim Lôi Chỉ.
Ngũ Long Trảo.
“Hô...”, Mạc Cầu vui mừng. “Lần này thu hoạch lớn rồi.”
Hắn chỉ nhìn liếc qua đã thấy thư tịch ở đây đều là các võ kỹ bất phàm, có thứ không hề thua kém Âm Dương Thác Loạn Đao của hắn. Chỉ với những võ kỹ này thì chuyến đi mạo hiểm của hắn đã hoàn toàn đáng giá.
Không hổ là nơi được đánh dấu riêng biệt trên bản đồ, nó có lẽ chính là một tàng bảo địa trọng yếu của Hắc Sát Giáo.
Suy nghĩ một hồi, những văn tự khắc trên bức tường trước mặt lọt vào mắt hắn. Những dòng chữ kia rõ ràng là...
Đại Hắc Thiên Quyền Pháp!
Nó chính là võ học truyền thừa của Hắc Sát Giáo, là võ kỹ đỉnh tiêm. Tiếc rằng nó đã bị người ta phá hủy hoàn toàn rồi.
Hắn lắc đầu, tìm được một cái rương sau đó cho tất cả đồ vật có thể dùng được vào đó. Công pháp bí tịch, ngân lượng, đan dược, thêm cả một ít binh khí đều được hắn đóng gói lại.
Sau khi Mạc Cầu rời đi một lúc, có một thân ảnh đứng trước vách đá, sau một lúc tìm tòi thì gương mặt người này biến sắc.
Cái rương hình vuông cao tới nửa người, bên trong chứa đầy vật nặng. Mạc Cầu mang theo cái rương nên hành động cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Có điều hắn vẫn rất hài lòng, bộ pháp thoăn thoắt không dừng mà lao thẳng đi.
Nơi này đã là phía sau núi, nhiều năm không có ánh sáng chiếu tới nên độc trùng xuất hiện nhiều, khung cảnh tăm tối, bình thường có rất ít người đến. Phía trên có rất nhiều dây leo đan xen vào nhau, chướng khí tích tụ. Nơi âm khí nặng nề thế này, người cường tráng ở đây cũng khó tránh trở bệnh.
“Hô...”
Quần áo tung bay, thân thể Mạc Cầu nhẹ nhàng đáp xuống. Hắn nhíu mày quan sát bốn phía. Lần trước hắn tới đây, nơi này vẫn còn là mùa đông giá rét, tuyết dày bao phủ. Hoàn cảnh rất khác lúc này.
“Lúc trước chỗ này có hai cây đại thụ, dựa vào ghi chép thì hai cây kia đã khô héo rồi.”
Dò dẫm một hồi, hai mắt hắn sáng lên. Hắn nhảy vọt đến một khu vực có trong trí nhớ, đang định hành động thì hai tay đột ngột đè chặt lên đao kiêm bên hông.
“Ai?”
“Rầm rầm...”
Cách đó không xa, cỏ cây rung lắc, bốn người cả nam lẫn nữ từ trong bóng tối bước ra.
“Đại ca.” Một người tay cầm trường thương, vừa đi vừa liếc mắt quan sát Mạc Cầu, ánh mắt không giấu được vẻ hung ác. “Chúng ta xử lý hắn chứ?”
“Tiểu tử.” Một người khác có vẻ ngoài xấu xí, ánh mắt băng lãnh lên tiếng. “Chỉ trách vận khí của ngươi không tốt. Đi chỗ nào không đi, lại đi trúng vào nơi huynh đệ chúng ta ẩn thân.”
Mạc Cầu giật mình. Hắn nhìn cách ăn mặc của bốn người này thì chắc hẳn bọn chúng đều là phản phỉ. Bọn chúng ẩn nấp ở đây, có lẽ định chờ đến khi sự việc lần này qua đi rồi mới tìm đường trốn thoát. Không ngờ, nơi hẻo lánh thế này mà cũng có người khác tìm tới.
Đối phương nhìn thấy hắn chỉ có một mình, lại mang theo cái rương lớn nên không khỏi sinh ra lòng tham.
“A...” Mạc Cầu than khẽ. “Mấy vị định giết người cướp của chăng?”
Nếu không bất đắc dĩ, hắn không muốn chém giết cùng người khác. Nếu phải ra tay hắn cũng không hề e ngại. Huống hồ bốn người trước mắt đây khí huyết đồi dào nhưng cũng chỉ có hai người một nam một nữ là tu ra chân khí, thực lực bọn họ có lẽ không mạnh lắm.
“Bằng hữu.” Nam tử đứng ở giữa nhìn kỹ Mạc Cầu rồi mới lên tiếng. “Các hạ đã tìm đến tận đây, có lẽ cũng là người không muốn dính vào phiền toái. Không bằng chúng ta tách ra, ai đi đường nấy?”
“Đại ca!”
Không đợi Mạc Cầu đáp lời, người xấu xí kia đã biến sắc. “Hắn chỉ có một người...”
“Câm miệng!” Một nữ tử đột nhiên quát lên. “Ngươi chớ nói nhảm, mau nghe lời đại ca.”
Tên xấu xí ngưng lại, ánh mắt lấp lóe, dù ra vẻ không cam lòng nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ có hai người đứng giữa là ra vẻ ngưng trọng nhìn Mạc Cầu không chớp mắt. Không giống với hai người còn lại, bọn họ nhìn ra sự uy hiếp từ đao kiếm trên người Mạc Cầu.
Người này, thực lực rất mạnh!
Nếu phải động thủ, bọn hắn dù có nhiều người hơn cũng chưa chắc đã giành được thắng lợi.
“Đồng ý.” Mạc Cầu suy nghĩ một lát, cẩn thận quan sát bốn người rồi chậm rãi gật đầu. “Tách ra cũng tốt.”
“Được.” Nghe vậy, nam tử đứng giữa thở phào, hắn vung tay lên, mang theo đồ đạc trên người rồi ra hiệu cho mấy người kia lui lại. “Chúng ta đi.”
Mạc Cầu vẫn đứng yên nhìn bốn người từ từ lùi lại, bọn họ lùi được một khoảng khá xa mới co chân chạy gấp.
Một khắc sau.
“Bạch!”
Trong bóng tối, một tia hàn mang chợt lóe lên, rồi tán ra thành trăm đạo quang ảnh từ trên không phủ xuống.
“Xì...”
Lưỡi đao lướt qua, cổ họng phun máu.
“Phù phù....”
Cùng lúc đó, bốn thi thể theo nhau ngã xuống mặt đất. Một thân ảnh lặng lẽ hiện ra.
“Mạc đại phu?” Người vừa xuất hiện bước lại gần, vẻ mặt kinh ngạc. “Thật không ngờ, người khám phá ra bí khố của Hắc Sát Giáo lại là ngươi.”
“Ngươi là...”, Mạc Cầu tay đao tay kiếm vô thức lùi lại, hắn nhìn rõ người tới mới thốt lên một tiếng. “Tán nhân Đỗ Thất!
Hắn biết người này. Đối phương là tôi tớ bên người Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn. Tuy chỉ là tôi tớ nhưng lại có tu vi chân khí ngoại phóng, là một cao thủ nhị lưu.
Hắn nghe nói Đỗ Thất từng là một tên giang hồ đại nghịch, sau khi được Phương đại hiệp thu phục thì bỏ ác theo thiện, chịu làm nô bộc. Hơn mười năm qua vẫn trung thành tuyệt đối với ông ta.
“Thì ra là Đỗ tiền bối.” Mạc Cầu chớp mắt. “Tiền bối không lên núi trợ giúp Phương đại hiệp mà đến nơi hẻo lánh này làm gì?”
“A...”, Đỗ Thất cười khẽ. “Mạc đại phu đã biết rõ còn hỏi. Đỗ mỗ lưu lại phía sau tất nhiên là để tìm kiếm đồ vật hữu dụng rồi. Vật ta muốn xem ra đang ở trên người Mạc đại phu.”
“Đỗ tiền bối thật biết nói đùa.” Mạc Cầu từ tốn đáp. “Tại hạ không biết tiền bối đang nói về cái gì?”
“Địa đồ.” Đỗ Thất đưa tay về phía trước. “Mạc đại phu không muốn Đỗ mỗ phải động thủ thì ngoan ngoãn giao nó ra đây.”
“Ừm...”, Mạc Cầu trầm giọng. “Tiền bối muốn giết ta?”
“A!” Đỗ Thất thở dài, vẻ mặt không nỡ. “Thôi, nói với ngươi nhiều lời cũng vô dụng, chỉ làm lãng phí thời gian của ta. Tốt nhất là ta nên động thủ luôn cho xong.”
“Động thủ?” Thân thể Mạc Cầu căng ra, hai mắt hắn cau lại. “Phía sau ngươi!”
“Xì...”, Đỗ Thất cười khinh thường. “Ngươi muốn lừa ta quay đầu để trốn đi sao, thật ấu trĩ...”
“Bạch!”
Còn chưa dứt lời, thân thể hắn cứng đờ, cái đầu rủ xuống, hai mắt trợn trừng nhìn xuống nửa con dao găm đang lòi ra trước ngực.
“Hắn không lừa ngươi.” Một âm thanh khàn khàn vang lên sau lưng Đỗ Thất.
Hắn khó khăn quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ đối phương đã ngã gục xuống đất, cảnh vật trong mắt dần mờ đi. Hắn chỉ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo quang quẩn.
“Dám nhòm ngó bảo vật của bản giáo, chỉ có chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận