Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 361: Giao dịch (2)

Hắn vừa dứt lời, Lương Tuyết Quân đã ra tay, pháp lực nhanh chóng tuôn ra bao lấy tầm bình phong. Hành động có phần vội vã của nàng khiến Mạc Cầu hơi nhíu mày. Đối phương chiếm được tiện nghi lớn quá chăng?
Có điều cái bình phong nay dùng để mê hoặc tâm trí người khác, dụ hoặc phàm nhân, là thứ hắn không muốn giữ. Vừa rồi hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần dùng linh thạch để đổi đan dược, cũng may…
“Ừm.” Thu tấm bình phong lại, Lương Tuyết Quân mới hết thất thố, giọng nói ra cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. “Ngươi còn muốn cái gì nữa không?”
“A…”, Mạc Cầu thu hồi đan dược, hắn trầm ngâm một lát rồi nói. “Ngươi có mang trận pháp theo đây không?”
“Trận pháp?” Lương Tuyết Quân chớp mắt kinh ngạc. “Đạo hữu quả đúng là hào khách, đồ vật như thế cũng muốn có được, thật khiến người ta ngạc nhiên và bội phục. Có điều ở chỗ ta đúng là có một bộ.”
Nói xong nàng duỗi tay, một khối vải dài hơn một trượng và mấy chục đoản côn xuất hiện trước người.
“Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận. Toàn lực thôi phát trận này có thể ảnh hưởng đến một vùng rộng gần một dặm, địch thủ lâm vào đó sẽ bị mê loạn phương hướng, thân hình điên đảo mà không hay biết. Phàm nhân lọt vào trong vòng một canh giờ sẽ hôn mê, võ giả Thiên thiên cũng khó chống đỡ được một ngày. Mời đạo hữu xem.”
Nàng vừa kể vừa làm ra hành động, trận đồ vải vóc bay lên, mấy chục cây đoản đôn thì xoay tròn quanh trận đồ này.
“Ông…”
Rung động vô hình dần dần hiển ra, dùng mắt thường có thể thấy được trận đồ bao phủ một vùng rộng mấy trượng, vân vụ bốc lên, ở bên trong khí cơ biến hoá liên tục. Mạc Cầu dẫn xuất thần niệm quan sát thì chỉ thấy trên dưới điên đảo, âm dương hỗn loạn.
“Ồ!” Lương Tuyệt Quân không nhịn được thốt lên. Mặc dù chỉ là thần niệm thăm dò, nàng có thể cảm nhận được thần hồn chi lực của đối phương cực kỳ cường hãn. So với nàng có lẽ còn mạnh hơn một bậc!
Người này rốt cuộc là ai đây?
“Giá bán thế nào?”
Nàng vừa tỉnh táo lại vội trả lời. “Ba ngàn linh thạch.”
“Ba ngàn…”
Khoé miệng Mạc Cầu hơi co giật. Quả nhiên, trận pháp xem như phổ thông mà giá trị không nhỏ, huống chi là trận pháp có thể tuỳ thời bày ra như thế này.
Ba ngàn linh thạch là vốn liếng của đại đa số thế gia tu hành rồi, nhiều gia tộc gom hết gia sản có lẽ cũng không có đủ.
“Sao? Không đủ linh thạch hả?”
Lương Tuyết Quân trở lại chỗ ngồi, nàng tiếp tục hít thở vân vụ. “Nếu không đủ linh thạch thì có thể dùng đồ vật khác để đổi, nhất là những thứ như vừa rồi thì càng nhiều càng tốt.”
“Loại vừa rồi sao?” Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. “Quận chúa muốn pháp khí tà đạo?”
“Ai!” Lương Tuyết Quân thở dài. “Ngươi cũng biết công việc ta đảm nhiệm ở Trấn Pháp Ti, mặc dù sư gia không có yêu cầu nhưng ta cũng muốn bỏ ra chút công sức, cầm ít chiến lợi phẩm đi ra để lấy chút mặt mũi chứ.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra pháp khí trung phẩm Hồng Trần Phiên, Lục Dục Phiên.
“A!” Lương Tuyết Quân chỉ thuận miệng mà nói, ai ngờ nhìn thấy đồ vật Mạc Cầu bỏ ra thì nàng không khỏi đứng bật dậy. “ĐỒ vật không tệ, nhưng giá trị… còn kém không ít.”
Mạc Cầu không đáp, hắn tiếp tục lấy ra Bạch Cốt Xá Lợi.
“Đồ tốt.” Hai mắt Lương Tuyết Quân sáng lên. Tiếp theo đó nào là Tinh huyết Bạch Cốt Kiếm, Đoạt Tình Trác và một ít pháp khí hạ phẩm tà đạo nữa.
“Ba ba… ba…”
Nhìn đống pháp khí bày ra, Lương Tuyết Quân không nhịn được vỗ tay. “Bội phục! Bội phục!”
Những thứ khác không quá giá trị, nhưng riêng Bạch Cốt Xá Lợi, Bạch Cốt Kiếm là thứ chỉ đệ tử hạch tâm trong Hợp Hoan Tông mới có được. Đối phương lấy ra nhiều thứ như thế, sợ rằng hắn đích thị là một vị sát tinh.
“Thành giao.”
Quét mặt nhìn các đồ vật một lượt, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nhìn Mạc Cầu rời đi, Lương Tuyết Quân lộ ánh mắt trầm tư. Một cao thủ không biết là ai bỗng dưng xuất hiện, thân thế đối phương rốt cuộc thế nào?
Cao thủ tà đạo?
Cửu Sát Điện hay là chân truyền của Thương Vũ Phái?
Nhân vật bậc này nàng chưa từng nghe qua, những người nàng biết không có ai giống thế này cả. Trong tay đối phương có nhiều pháp khí tà đạo như thế, khí tức lại hỗn tạp không phải tới từ một người, bất kể thế nào hẳn có lẽ không phải kẻ địch.
Khẽ lắc đầu, nàng mỉm cười. “Bách Mị Đồ là bảo bối Dương sư bá tìm đã nhiều năm, thật không ngờ nó lại xuất hiện ở đây. Vật này nội tàng huyền cơ, nếu lĩnh hội được thì sẽ thu được lợi ích lớn. Dù lĩnh hội không hết, nếu đưa nó cho sư bá, hắn chẳng lẽ lại để ta chịu thiệt hay sao? Cuộc mua bán này không thiệt rồi. Hì hì…”
Nàng cười lên mấy tiếng thanh thuý.
Ra khỏi Bách Bảo Đường, Mạc Cầu thở ra mấy ngụm trọc khí, tinh thần phấn chấn. Mặc dù không thu được công pháp thích hợp nhưng lại có đan dược, trận pháp, xem như thu hoạch tương đối khá, hắn lại tiện bề xử lý được một ít tạp vật trên người.
Một lúc sau Mạc Cầu thay đổi tướng mạo, tiếp tục bước vào trong đám mê vụ.
Pháp khí tà đạo xử lý không khó, còn những vật khác trên người thì không dễ xử lý như vậy. Ví như Vạn Kiếm Hồ Lô kia.
Có điều nơi này cũng có ám thị chuyên thu mua những đồ vật không thể đưa ra ngoài ánh sáng, hắn có thể thử xem sao.
Mấy canh giờ sau, mê vụ tản đi, Mạc Cầu trở lại khách sạn, pháp khí trên người bớt đi một ít nhưng linh thạch thì đã nhiều hơn rất nhiều, những đồ vật còn lại trên người hắn cũng không còn mấy.
“Không vội. Phường thị còn diễn ra mấy ngày nữa, ta cứ thong thả đi tìm, biết đâu sẽ gặp được thứ cần dùng. Phường thị này nhiều năm mới tổ chức một lần, bỏ qua nó biết lúc nào mới lại gặp lại.”
Ý niệm vừa động, hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lấy cái đèn hình bát giác bằng đồng ra chậm rãi luyện hoá lôi hoả. Hai năm thời gian trôi qua, đoàn lôi hoả này vẫn chưa luyện hoá được, nhưng Cửu Hoả Thần Long đã tăng từ tứ phẩm lên ngũ phẩm, có thể so với pháp khí trung phẩm đỉnh phong, uy năng cường hãn, lực phòng ngự lại kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận