Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 162: Hủy thi diệt tích

“Xì...”
Kiếm ảnh lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, mọi thứ chợt ngừng lại. Nam tử ở phía sau ngây ngốc, trơ mắt nhìn Độc Sát Kiếm Triệu Diệu Thục ngã gục xuống mặt đất, trên mi tâm hiện rõ vết máu.
Sinh cơ của nàng đã hoàn toàn biến mất.
“Ngươi...”, hắn nghẹn giọng, trố mắt nhìn trân trối. “Ngươi giết nàng?”
“Thì sao?” Mạc Cầu cười lạnh. “Nàng ta có thực lực không yếu nhưng hết lần này đến lần khác sử dụng mấy cái bàng môn tà đạo, như thế không phải tự tìm đường chết cho mình, oán được ai.”
Triệu Diệu Thục dù sao cũng là cao thủ nhị lưu, dù chỉ đứng dưới chót của nhóm này thì vẫn cứ là nhị lưu. Nếu chân chính đối đầu, Mạc Cầu bộc phát toàn lực cũng chưa chức đã có thể thắng. Kết quả thì sao...
Nàng lợi dụng nhan sắc thừa cơ hạ sát đối phương không thành, ngược lại còn tự tạo ra sơ hở, bị Mạc Cầu một kiếm giết chết.
Cái này gọi là gieo gió thì gặt bão!
Tất nhiên, một phần nữa cũng là do Mạc Cầu cố ý thuận nước đẩy thuyền.
“Tốt, thủ đoạn khá lắm.” Nam tử còn lại chớp mắt, vẻ mặt âm nhu. “Ngươi đã biết nàng từ sớm, biểu hiện lúc đầu cũng là giả bộ đúng không?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Độc Sát Kiếm dù sao cũng là cao thủ nhị lưu, ngươi là ai mà lại được nàng ta bảo vệ như vậy? Ta thấy nàng ta gọi ngươi là thiếu chủ, ngươi chẳng lẽ lại là con của chưởng giáo Hắc Sát Giáo?”
“Ta...”, nam tử há miệng ấp úng, ánh mắt đột nhiên biến đổi. “Ngươi đang trì hoãn thời gian!”
“Bành!”
Mặt đất rung lên, nam tử này nhanh chóng vọt tới. Hắn đột nhiên nhận ra, với thực lực Mạc Cầu để lộ ra, căn bản đối phương không cần phải nói nhảm với hắn nhiều như vậy. Hắn đoán lý do chính là một kiếm kia của Triệu Diệu Thục tuy không đâm xuyên vào cơ thể đối phương nhưng kình lực đã truyền vào trong, đối thủ của hắn chỉ đang tìm cách kéo dài thời gian mà thôi.
Hắn đoán không sai.
Tấm da thú vô danh có thể ngăn cản lợi khí nhưng khả năng phòng thủ ám kình lại không tốt. Sắc mặt Mạc Cầu nhìn thì bình thường, kỳ thực hắn đã bị thương trong người, cảm giác đau nhói làm hắn không dám khinh thường.
Kình lực vào trong ngăn cản việc vận chuyển khí huyết, hắn động tay động chân cũng thấy không được thoải mái, thực lực bị hạ xuống khá nhiều.
Mắt thấy đối phương lao đến, hắn hít sâu một hơi, chân bước lùi lại, đao kiếm trong tay nhanh chóng đưa lên phía trước người.
Đao trước kiếm sau, đao kiếm đều hơi run rẩy kết hợp với kình lực hình thành một khối, cảm giác như toàn thân hắn đã được ngăn cách với bên ngoài.
Như Phong Tự Bế!
Hai mắt nam tử co rút lại, ánh mắt không giấu được một tia kinh ngạc. Khó trách đối phương có thể ngạnh kháng với Triệu hộ pháp lâu như vậy. Người này tuổi tác không lớn nhưng cảnh giới am hiểu võ kỹ vô cùng cao thâm.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu, hai tay hắn đã vươn ra phía trước. Dưới hắc bào, một đôi móng vuốt sáng loáng lộ ra rồi từ trên cao hung hăng bổ xuống như giao long xuất động.
Độc Long Trảo!
Mười ngón tay hắn uốn lượn như móc câu, kình lực đè ép khiến không khí như muốn nổ tung.
Trảo còn chưa tới, kình lực đã áp sát. Thân thể Mạc Cầu trầm xuống, hai tay đau nhói, tinh thần hắn trở nên ngưng trọng không dám coi thường.
“Chát!”
Móng vuốt và đao kiếm va chạm, tia lửa bắn ra tung tóe.
Mạc Cầu biến sắc, đao kiếm trong tay uốn lượn. Chân hắn thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai nhanh chóng lui về sau mấy trượng. Chờ hắn ổn định tinh thần, nhìn xuống đao kiếm trong tay thì ánh mắt không khỏi lo lắng.
Trên thân binh khí của hắn đã xuất hiện mấy vết cắt. Đấy là binh khí của hai bên chỉ vừa mới va chạm là đã thu lại ngay mà đã thế...
Mạc Cầu chớp mắt, hắn nhìn thủ sáo trên tay đối phương, ánh mắt càng trở nên ngưng trọng. Âm Dương Thác Loạn Đao trong tay hắn cũng được coi là lợi khí, thế mà vừa đụng vào móng vuốt của đối phương đã tổn hại.
“Đây là Hàn Thiết Huyền Trảo.” Nam tử quát khẽ, bộ pháp dưới chân không ngừng di động tiếp tục tấn công. “Không gì không phá được. Ngươi chịu chết đi.”
Song trảo bay lên, kình lực kéo theo tiếng gió gào thét hình thành vô số lưỡi đao xoay tròn bao trùm lấy đối thủ. Mạc Cầu thấy mình như bị hãm trong một cái lồng đao, cành lá cây cối xung quanh chạm vào là bị cắt cho nát vụn.
“Trảo công khá lắm!”
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc. Tu vi đối thủ không cao nhưng sơ học võ nghệ hẳn phải là loại hàng đầu, lực áp bách hắn tạo ra không thua kém gì Triệu Diệu Thục. Nhưng đối phương dù sao cũng mới chỉ là cao thủ nhập lưu, Mạc Cầu vẫn rất tự tin.
Luận về phẩm giai, Âm Dương Thác Loạn Đao không bằng trảo pháp của đối phương, nhưng xét về mức độ am hiểu võ kỹ, Mạc Cầu lại cao hơn hắn một bậc. Đao kiếm trong tay hắn như có linh tính, một âm một dương giao thoa lặp đi lặp lại đâm về phía đao ảnh.
“Đinh đinh... đang đang...”
Kình khí va chạm, binh khí sắc bén tạo thành những âm thanh liên miên không dứt. Bóng hai người hòa lẫn vào nhau, trong nháy mắt đã giao phong hơn mười chiêu bất phân thắng bại.
Mạc Cầu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, sắc mặt của nam tử kia thì ngày một âm trầm, cuối cùng trở nên dữ tợn. Thời gian càng kéo dài, hắn càng bất lợi.
“Xem đây!”
Hắn hét lên một tiếng, ánh mắt cương quyết, thân hình biến đổi, một luồng chi khí cuồng bạo từ trong thể nội hắn trào ra.
“Đi chết đi!”
Trảo thế trong tay hắn biến đổi thành quyền thế mạnh mẽ đánh ra. Quyền cường hung mãnh, kình khí biến hóa khóa kín các huyệt vị trên người đối thủ.
Đại Hắc Thiên Quyền Pháp của Hắc Sát Giáo!
“Hô...”
Mạc Cầu nín thở, khí huyết trong thể nội phun trào, kình lực dọc theo cánh tay truyền tới đao kiếm.
Âm Dương Thác Loạn Đao - Âm Dương Hợp!
“Đương...”
Kình khí chấn động, thân thể Mạc Cầu bay ngược lên không, xoay mấy vòng mới đứng vững trên mặt đất, ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
Hắn dù tiến vào Hậu thiên chưa lâu nhưng trước đo tích lũy căn cơ không ít, nội tình cường hãn, lực lượng nhục thân không hề yếu. Trong cùng cảnh giới có thể xưng là cường giả.
Kết quả thì sao? Cùng là võ giả nhập lưu, chân khí còn yếu hơn hắn, thế mà kình lực bộc phát của đối phương còn mạnh hơn hắn, mà mạnh hơn không chỉ một ít.
“Chết đi!”
Sau một kích chiếm được thế thượng phong, nam tử gào lên tiếp tục đánh tới mà không phát hiện ra trên mặt mình đã xuất hiện các chấm đỏ lấm tấm.
Độc!
Trong lúc hai người giao thủ, Mạc Cầu âm thầm thả ra độc phấn. Độc phấn này theo hô hấp vào trong thể nội đối phương. Khí huyết phun trào cành mạnh, độc tính càng nhanh phát tác ăn mòn thân thể. Nhưng hiện giờ xem ra, chỉ dựa vào độc dược mà muốn đánh gục đối phương là không được rồi.
Tu vi càng cao, khả năng kháng độc càng lớn. Sau khi đạt tới cảnh giới Hậu thiên, độc tính bình thường không có khả năng hạ gục đối thủ trong thời gian ngắn.
“Oanh!”
Thân thể Mạc Cầu chấn động, một cỗ lực lượng chí dương chí cương bộc phát trong cơ thể, kình khí cũng theo đó mà tăng vọt. Hỏa Long Bội trước ngực hắn đang tản ra nhiệt khí. Chính là Viêm Dương chân khí!
Nhiên Huyết!
Hắn đã dốc toàn lực.
“Oanh...”
Hai người lại va chạm, lần này thân thể Mạc Cầu chỉ hơi chấn động, trong khi nam tử lảo đảo lui về sau. Hắn há miệng muốn nôn, từ lỗ mũi trào ra máu tươi, ngũ tạng trong cơ thể như có lửa cháy.
“Hèn hạ...”
Luận thực lực, Mạc Cầu bộc phát hết thủ đoạn cũng không áp chế được hắn, nhưng độc dược trong cơ thể bộc phát đã tạo ra sự chênh lệch lớn giữa hai người.
“Được làm vua thua làm giặc, đạo lý xưa nay vẫn vậy.” Mạc Cầu khẽ lắc đầu, hắn bước tới một bước, trường đao vung lên kết liễu đối phương.
Nhìn hai cỗ thi thể đang nằm gục trên đất, hắn trầm mặc một lúc rồi bắt tay thu thập chiến trường.
Trên người Triệu Diệu Thục không có đồ gì ngoài cái đai lưng có thể hóa thành một thành trường kiếm mỏng như cánh ve rất đặc biệt. Bình thường nó rất mềm mại nhưng khi được chân khí rót vào thì lại trở nên cứng hơn sắt đá.
Mạc Cầu xem xét một lúc rồi tiện tay quấn nó quanh hông mình.
Trên người nam tử đi cùng, hắn lột bỏ đôi Hàn Thiết Huyền Trảo. Thứ này uy lực kinh người, giá trị chắc chắn là không nhỏ. Tiếc là Mạc Cầu không quen thuộc trảo công, mang vật này vào sẽ ảnh hưởng lớn tới sự linh hoạt của hai tay, hiện giờ hắn chưa dùng được.
Ngoài cái đó ra, hắn lấy được ba bình đan dược không biết tên, một ít ngân lượng, kim diệp và ngân phiếu giá trị khoảng hai trăm lượng.
“Phù...”
Liếc nhìn hai cái thi thể, Mạc Cầu rơi và trầm mặc. Với thân phận của hai người này, thủ cấp của họ sẽ có giá trị không nhỏ, có thể phải tới vài trăm lượng bạc nhưng nam tử này có thân phận không tầm thường, chẳng may bị người của Hắc Sát Giáo tìm tới tận cửa thì...
Hắn lắc đầu, lấy Hóa Thi Thủy từ trên người ra. Vật dụng của đối phương hắn đã thu được rồi, không cần phải tham lam thêm nữa. Chút ngân lượng treo thưởng kia chưa chắc đã giá trị bằng đôi Huyền Thiết. Chẳng bằng hắn hủy thi diệt tích để ngăn ngừa phiền phức về sau còn hơn.
“Tích tóc...”
Thịt da gặp Hóa Thi Thủy là tan chảy, không bao lâu sau, hai cái thi thể trên mặt đất đã hóa thành hai bãi nước đặc chảy trong đống quần áo.
Không hẳn!
Hai mắt Mạc Cầu lộ ra một tia kinh ngạc, hắn lấy từ trong bãi nước đặc ra một tấm da.
Hóa Thi Thủy sao lại không thể phân hủy vật này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận