Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 573: Hỗ trợ

Dưới đáy thủy vực, sóng ngầm phun trào. Dưới đáy ngàn trượng là tuyệt địa người thường khó mà chạm tới, xuống thêm chút nữa thì cho là người tu hành cũng không dễ dàng đặt chân, ở đây chỉ có rất ít loài cá thân dẹp có thể ngao du tự tại.
Ở nơi nào đó dưới đáy thủy vực này.
“Bành!”
Sóng âm dưới này làm hiện ra hình thù kỳ quái, từng đoàn bọt nước nổ ra lớn chừng cái đấu kích thích bùn cát cuồn cuộn, quấy nhiễu rất nhiều ngư thú. Một đạo lưu quang du tẩu hơi có vẻ hỗn loạn, mỗi lần lóe lên đã đi xa cả trăm trượng.
“Bạch!”
Lôi quang du tẩu rồi nổ tung dưới đáy nước. Trong Ngũ hành Lôi pháp, Thủy lôi là cực kỳ ít thấy, người có thể tạo ra uy lực cường hãn lại càng ít. Lúc này lôi quang ám trầm bao trùm một vùng rộng gần một dặm đột nhiên co lại, theo đó làm cho không biết bao nhiêu ngư thú vị nghiền thành thịt băm. Lưu quang hơi ngưng lại rồi đột ngột vọt tới trước cả trăm trượng, đâm thật sâu vào trong mặt bùn.
“Tề Nguyên Hóa, ngươi trốn không thoát.”
Dòng nước vần vũ, một người là nữ tử cầm Phân Thủy Thứ trong tay, toàn thân là lân giáp sáng bóng, hai mắt hiện ra linh quang liếc nhìn xung quanh. “Ngoan ngoãn chịu trói thì nể mặt sư tôn của ngươi, chúng ta còn lưu cho ngươi một mạng, đừng có không biết tốt xấu.”
Nữ tử kia miệng không động, thân không di chuyển mà vẫn có âm thanh truyền ra, dưới đáy nước quỷ dị lặng lẽ truyền khắp bốn phương.
“Nhan tiên tử sao phải nói nhiều như vậy.” Có một người khác hiện thân. Người này thân cao mã đại, cầm trong tay một cây đoản bổng màu trắng. Hắn nhẹ vung tay lên, bên trên cây bổng hiện ra kim quang, từng đoàn từng đoàn linh quang lớn như cái đấu hướng xuống đáy nước mà đập.
Chỉ một thoáng, trăm ngàn vòng sáng bao trùm một phương.
“Ầm ầm...”
Sóng ngầm dưới đáy thủy vực phun trào, những tiếng nổ ầm vang không dứt, vô số bùn cát cuộn trào, không biết bao nhiêu ngư thú mất mạng.
“Đứng lại.”
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, một lão giả tóc trắng đột ngột hiện thân, bàn tay xòe ra, cương kình chấn động tứ phương từ đó phóng ra.
Thiên Cương Lôi pháp!
“Đôm đốp...”
“Oanh!”
Đảy thủy vực chấn động, ở phía xa có một thân ảnh đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra mà không dám ngừng lại vẫn tiếp tục độn về phía trước.
“Hì hì...”
Một nam tử thấp lùn hiện thân ở gần đó cười u ám. “Có máu của ngươi đây, Tề Nguyên Hóa, ta xem ngươi trốn như thế nào?”
“Bốn vị tông sư Kim Đan liên thủ mà còn không bắt được ngươi thì chúng ta còn nghĩ gì đến việc chiếm cứ Đằng Tiên Đảo nữa.”
La lão gia cười khinh thường, dưới chân đạp nhẹ rồi thân thể đột nhiên phá vỡ dòng nước phóng về phía trước. Bên trong mấy người này chỉ có hắn là không thiện về thủy pháp, dưới đáy nước sâu này, thực lực phát huy ra nhiều nhất được bảy phần mà thôi.
Tề Nguyên Hóa thì lại khác, một thân huyền công có liên hệ với thủy hành chi lực, nhập vào nước sâu thực lực không giảm mà còn tăng. Vừa phi độn, La Cao Thịnh vừa mở miệng.
“Phải bức được hắn ra ngoài, chứ cứ ở trong môi trường này hắn có khác gì cá trạch, không dễ mà bắt được.”
“Ừm.”
Mấy người còn lại cùng gật đầu rồi phóng đi. Bọn hắn đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn, thời gian kéo dài càng lâu thì càng có khả năng viện binh của Cửu Giang Minh đến...
“Thiên Hỏa Vô biên!”
“Thủy vực vô ngần!”
“Kim Phong Trảm!”
“Liệt Diễm Đao!”
“Phệ Linh quyết!”
Trong không trung có năm người kết thành trận thế, thi triển pháp quyết mượn nhờ lực lượng của ngũ hành tương sinh tương khắc kích phát ra năm đạo thuật pháp. Lực lượng của Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ xoay tròn giữa trời, tương dung lẫn nhau cùng lớn mạnh, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một cái lồng bao trùm vài dặm. Trong trận pháp vạn vật bị hao mòn, đáng tiếc...
“Bạch!”
Đao quang lóe lên rồi biến mất.
Thập Phương Sát Đạo - Bát Nguyên Phần Thân trảm!
Một thức này thoát thai từ Vạn Nhận Quyết nhưng luận về uy năng và độ huyền diệu thì cao hơn Vạn Nhận Quyết rất nhiều.
Đao xuất, vạn vật tịch diệt. Thân thể năm người cứng đờ, trên trán hiện ra một vết nứt rồi nhanh chóng chạy dài xuống phía dưới, nhục thân bị chia thành hai nửa. Chỉ có một người mang theo chí bảo cực phẩm hộ thân thoát được một kiếp. Trên trán người này vẫn hiện tơ máu, thân thể không ngừng run rẩy.
“La Đồng ở đâu?”
Mạc Cầu lạch mình xuất hiện phía trên, bàn tay chế trụ cái đầu đối phương. U Minh Sách lật ra, một đối tròng mắt lóe lên quang mang yếu ớt.
“Ở... ở bên kia!”
Trong tình trạng mê man, đối phương vô thức trả lời đồng thời chủ động lấy từ trên người ra một vật. “Đây là pháp khí công tử ban thưởng chưa lâu, trên này còn lưu lại khí tức của hắn.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, đưa tay thu lấy pháp khí, U Minh Sách lại lật giở một trang, một môn pháp thuật truy tung kích phát.
“Bạch!”
Đao quang lóe lên, một cái đầu lâu rời ra. Mạc Cầu độn lên không trung, quần áo trên người bay phấp phới nhìn về phương xa, sắc mặt hơi trầm xuống.
Bên này có mấy vị tông sư Kim Đan của Hắc Thủy nhất mạch, còn có tổ phụ của La Đồng, nếu để đối phương thoát được thì...
“Hô!” Khẽ thở ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu làm ra vẻ mặt ngưng trọng.
“Đôm đốp!”
Điện quang lấp lóe, một đạo lôi đình đột nhiên bao trùm lấy thân thể Mạc Cầu.
Thiên Lôi Kiếm!
Ngự sử pháp bảo là việc ngay cả bây giờ Mạc Cầu vẫn không thể làm một cách dễ dàng được. Pháp lực trong thể nội của hắn không thể kiên trì trong một thời gian quá dài. Nhưng việc đã đến nước này, hắn không còn lựa chọn khác.
“Bạch!”
Điện quang lấp lóe giữa trời, chỉ trong nháy mắt đã tiêu thất không thấy đâu. Điện quang không sáng rõ mà lại mang theo một màu tím u lãnh nhìn vào khiến cho lòng người phát lạnh.
Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết!
U Minh Vô Ảnh Kiếm độn!
Cả hai cộng hưởng tăng theo cấp số cộng, tốc độ độn đi của Mạc Cầu đã không hề thua kém tông sư Kim Đan. Nhưng hắn không chỉ dừng có thế.
Thập Đại Hạn!
Mệnh hồn, khai!
Trung xu, khai!
Anh phách, khai!
“Ông...”
Thức hải Mạc Cầu run rẩy như đột nhiên được khai khiếu, bên trong đó tất cả thiên địa đều rõ ràng hơn nhiều so với lúc trước. Nhục thân, pháp lực, thần hồn vận chuyển càng thêm cân đối, hoàn mỹ. Kiếm quang phi độn nhẹ nhàng run rẩy tương dung với nguyên khí trong thiên địa, vầng sáng lần nữa u ám, tốc độ di chuyển nhanh hơn so với lúc trước đến năm thành.
“Bạch!”
Lưu quang cực nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu.
“Công tử, không nên quay đầu lại.”
Lão giả mặc áo đen đã tái mặt, thân hình dán trên mặt nước mà phi độn, mặt nước phía dưới dậy sóng trắng xóa ở phía sau. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, hai gò má run run.
“Nhanh, đi mau.”
Trước mặt hắn không xa, sắc mặt La Đồng đã trắng bệch, hắn liều mạng thúc giục ngoại đan, thi triển Thiên Cương độn pháp cấp tốc bỏ chạy. Hai người không dám dừng lại một sát na nào. Người truy đuổi phía sau quá mức kinh khủng! Tu sĩ phái đi chặn lại chỉ vừa gặp đối phương đã bị tiêu diệt, thậm chí còn không kịp truyền tin tức về cho hắn.
Điều này làm cho La Đồng hoàn toàn không còn chút nào ý niệm đối kháng với đối phương nữa. Không phải tu sĩ Kim Đan gần đây đã bị khống chế cả rồi hay sao? Từ đâu còn xuất hiện một sát tinh ghê gớm như thế?
“Huyền Dương Trận đã kích phát.” Lão giả áo đen bỗng mở miệng. “Công tử, lão thái gia đã ở ngay trước mắt không xa, cố gắng kiên trì một lúc nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Có tông sư Kim Đan tọa trấn, mặc cho người đuổi theo là ai cũng sẽ phải dừng lại mà thôi.
“Ừm.” La Đồng gật đầu, vô thức nhìn thoáng về phía sau, đôi mắt bỗng nhiên co rút lại.
Ở hậu phương, vô số linh quang bao trùm một phương, khí tức khủng bố muốn khóa cả thiên địa, đem thân ảnh đang vọt tới trói buộc lại.
Huyền Dương đại trận.
Trận này có uy năng bất phàm, ngay cả giao long ba đầu kia cũng bị nó diệt sát, thế mà nay...
“Bành!”
“Oanh!”
Trận pháp như đang vây khốn một con cự thú man hoang to lớn vô cùng, liệt diễm vô tận và lôi quang bộc phát khiến trận pháp điên cuồng run rẩy. Dùng mắt thường cũng thấy được thân ảnh kia đang điên cuồng đuổi tới trước, trận pháp thì liều mạng giữ lại phía sau vì thế mà cũng biến hình vặn vẹo.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh kia như được dán một màn mỏng nhưng không ngừng xé rách tấm màng để đuổi theo hai người phía trước.
Một lát sau.
“Phốc...”
Trận pháp bị cự lực xé rách, linh quang tiêu tán, rất nhiều bóng người kêu thảm rồi từ trên cao rơi xuống. Một đạo điện quang u lãnh chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại dùng tốc độ kinh người lao về phía hai người La Đồng.
Trong lòng La Đồng vô cùng lạnh lẽo. Từ trước mặt hắn đã có thể mơ hồ cảm nhận được một khí tức quen thuộc, nhưng tốc độ của đạo điện quang phía sau quá nhanh khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
“Công tử.” Lão giả áo đen thấy thế thì khẽ cắn hàm răng, đột nhiên phun ra máu tươi hướng về phía La Đồng đánh ra mấy đạo linh phù. “Ngươi đi trước, để ta cầm chân đối phương.”
Được linh phù gia trì, tốc độ của La Đồng đột ngột tăng lên, hắn quay đầu nhìn lão giả bằng ánh mắt có chút cảm động.
“Cổ lão...”
“Cẩn thận!”
“Công tử.” Lão giả kia nghe vậy thì nhếch miệng cười. “Có được lời này của công tử, cả đời lão phu cũng thấy đáng giá.”
“A!”
Đôi mắt hắn đã phiếm hồng, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, thân hình đột nhiên biến lớn, khí tức trên thân thể cũng điên cuồng tăng vọt.
Thiên Cương bạo thể!
“Ác tặc, lão phu liều mạng với ngươi!”
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đã cao hơn một trượng, bàn tay nắm chặt một thanh pháp khí hình như mái chèo vừa thét vừa nhằm về phía Mạc Cầu mà đi.
“Oanh!”
Hắn đạp mạnh dưới chân, không khí nổ tung, nhìn kỹ sẽ thấy những bỗng sen nhỏ lấp lóe giúp hắn đằng không mà lên.
Thanh Liên Bộ!
Phong Ma Thiền trượng!
Sau một tiếng gầm nhẹ, mái chèo trong tay hắn vũ động, thiên địa khí cơ xung quanh lăn lộn rồi rót thành hãi lãng vô biên vỗ xuống Mạc Cầu.
Dưới sự liều mạng của một tu sĩ Đạo cơ viên mãn, ngay cả Mạc Cầu cũng không thể hơi đình trệ lại, hắn nhíu mày ngự kiếm vọt tới trước.
“Bành!”
“Oanh...”
Kích thứ nhất, Mạc Cầu đánh nát thế công đột kích.
Kích thú hai, Thiên Lôi Kiếm đụng nhát pháp khí hình mái chèo.
Kích thứ ba, thân hình Mạc Cầu không dịch chuyển mà cả người cứ theo một đường thẳng lao đi, xuyên qua thân thể lão giả kia. Chỉ mấy hơi thở trôi qua, trận chiến đã kết thúc. Hướng mắt nhìn về xa xa, Mạc Cầu cũng trầm sắc mặt.
Nguy rồi!
Khí tức tông sư Kim Đan ở phía trước đã rõ, đối phương hình như cũng cảm giác được tình huống nơi này nên đang dùng tốc độ kinh người bay về phía La Đồng. Tốc độ của La Đồng không chậm, hai người bọn họ cộng lại thành cấp số cộng, khoảng cách giữa cả hai nhanh chóng thu hẹp.
“Đôm đốp...”
Điện quang lấp lóe, Thiên Lôi Kiếm bọc lấy Mạc Cầu tiếp tục vọt tới trước.
Mấy trăm dặm.
Ba trăm dặm.
Trăm dặm...
Cự ly giữa ba người ngày một gần lại, Mạc Cầu cũng ngày một ngưng trọng. Hắn đã toàn lực ứng phó, nhưng xem ra một mình hắn vẫn kém hơn hai người phía đối phương hợp lực lại. Theo như tính toán, với tốc độ này, thời khắc hai người kia gặp được ngau thì hắn vẫn còn cách ở phía sau đến mấy chục dặm. Phải làm sao bây giờ?
Không có Trầm Hương Tủy vạn năm, tỷ lệ Kết Đan thật rất nhỏ bé. Còn cơ hội tìm một loại linh vật khác ư? Linh vật có tác dụng như Mạc Cầu cần đâu có dễ tìm như thế?
Giống như Âm Tuyết Cao cực phẩm vậy, Mạc Cầu đã tìm mấy chục năm, thậm chí mượn nhờ thế lực của Cửu Giang Minh cùng tìm nhưng vẫn chẳng có chút tin tức nào. Ngay cả tu sĩ Đạo cơ viên mãn được Cửu Giang Minh cực kỳ coi trọng như vợ chồng Cơ Trường Không cũng phải chấn giữ Đằng Tiên Đảo mấy chục năm mới có được linh vật. Tu sĩ trong thiên hạ Kết Đan thành công phần lớn đều là người thuộc về tu tiên đại phái nào đó, chỉ có các tông môn như thế mới có thể cung cấp tài nguyên trợ giúp cho họ được.
Nếu Mạc Cầu ở tại Thái Ất Tông thì còn có cơ hội, nhưng đây lại là Vân Mộng Xuyên!
Giương mắt nhìn khoảng cách giữa hai người đối phương ngày một gần, Mạc Cầu cảm thấy không cam lòng. Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết tâm, pháp lực trong thể nội cũng bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Liều một phen!
“Bạch!”
Đúng lúc này, mảnh thủy vực mà La Đồng bay qua bỗng bùng nổ, một đạo lưu quang hướng lên trên bay ra, nhẹ nhàng va chạm với đối phương.
“Bành!”
Lưu quang mang theo lực đạo không lớn nhưng lại chọn được thời điểm thích hợp nhất. Va chạm nhẹ cũng đủ khiến La Đồng kêu lên đau đớn, thân hình nghiêng đi lảo đảo. Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
“Bạch!”
Độn quang toàn lực thi triển, cả người Mạc Cầu như mở ra một đám lôi đình và mây đen, chỉ vài cái lấp lóe đã bao trùm La Đồng ở bên trong.
“Ha ha...”
Cảm giác được khí tức đặc biệt của Trầm Hương Tủy vạn năm, Mạc Cầu không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn rồi hướng xuống phía dưới nói. “Họ Tề kia, không nghĩ ngươi lại giúp ta như vậy, sau chuyện này xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, mọi chuyện trước kia đều sẽ xóa bỏ.”
Tâm tình đang vô cùng tốt, Mạc Cầu không ngại nhắc đến chuyện quá khứ.
“Hắc hắc...”, Tề Nguyên Hóa từ dưới thò đầu lên, khẽ nở nụ cười. “Ngươi đừng vội cám ơn ta, trước tiên hãy giải quyết phiền phức của mình đi đã rồi hãy nói.”
Tề Nguyên Hóa vừa dứt lời, Mạc Cầu đã biến sắc, hắn không kịp nghĩ nhiều vội quay đầu phi nước đại. Tề Nguyên Hóa theo sát phía sau cất tiếng cười liên tục, độn quang lại có vẻ thê thảm. Hai người chẳng khác nào hai con chó gặp nhà có đám tang.
“A!” Từ phía sau vang lên tiếng gầm thét căm hận. “Yêu đạo kia, trả mạng cho Đồng nhi của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận