Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 392: Nhập Bí cảnh (2)

“A!” Sơ Dao nghe vậy thì biến sắc. Trên người nàng chỉ có một kiện pháp khí hạ phẩm, mặc dù phẩm chất không tệ nhưng khó mà so được với rất nhiều đệ tử nội môn khác. Ưu điểm về pháp thuật sau khi nhập bí cảnh sẽ bị suy giảm lớn, trong lòng nàng không khỏi bấn loạn.
“Sư muội yên tâm.” Chu Lâu Vân thấy thế thì cười khẽ. “Trong bí cảnh phần lớn là người của chúng ta, người của Trấn Pháp Ti cũng ở địa bàn khác. Bình thường sẽ không gặp phải nguy hiểm đâu. Làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, thu được linh dược, linh quáng mới là điều chúng ta nên lo lắng hơn.”
“Việc này…”, đôi mắt Sơ Dao chớp động. “Không biết trong đó có bao nhiêu sư tỷ Mê Nguyệt Phong, khi trở ra ta phải sớm tu hợp với các nàng mới được.”
Lần này gia nhập bí cảnh, người của Xích Hoả Phong là nhiều nhất, nhân số Mê Nguyệt Phong không nhiều.
“Mạc Cầu!”
Vừa lúc ấy vang lên tiếng của Tổ Địch. “Ngươi tới đây một lát.”
“Ta tới ngay.” Mạc Cầu đáp, chào từ biệt hai người để lại gần Tổ Địch, ở đây đã có không ít đệ tử của Xích Hoả Phong tụ tập.
“Các ngươi nghe đây.” Hắn đưa mắt nhìn một lượt rồi trầm giọng. “Các ngươi đều là đệ tử ký danh của Trịnh tiền bối, vật tư thu được trong bí cảnh ba phần thuộc về tiền bối. Danh ngạch chính có sáu người cho nên sau cùng ai được lựa chọn sẽ căn cứ vào việc sau này ai thu thập được nhiều nguyên liệu hơn.”
“Sư huynh.” Vị đại hán lần trước lên tiếng hỏi. “Ý ta muốn hỏi liệu chúng ta có thể dùng vật tư đổi lấy đồ của tông môn rồi mới đưa cho tiền bối có được không?”
“Ngươi khôn ngoan quá nhỉ.” Tổ Địch cười lạnh, bàn tay vung lên ném ra một mai ngọc giản. “Các ngươi yên tâm, tiền bối không lấy không đồ của các ngươi. Trong này là những thứ mà các ngươi có thể dùng ba thành nguyên liệu kia để đổi.”
Luân chuyển ngọc giản một hồi, sắc mặt mọi người đều ít nhiều có biến hoá. Rất rõ ràng là những lợi ích Trịnh tiền bối đưa ra còn kém tông môn rất xa, nhưng mọi người không có cách nào. Nếu không đồng ý là đệ tử ký danh của ông ấy thì ngay cả tư cách tiến vào trong bí cảnh bọn họ cũng không có được.
“Ô…”
Đúng lúc ấy một âm tranh trầm trầm vang lên, mọi người đang tản mát ra các nơi vội tập trung lại hướng về trận pháp ở giữa mà đi tới. Thương Vũ Phái có bốn thế lực, trong đó người của Xích Hoả Phong là nhiều nhất.
Người của Nguỵ triều thì chia làm ba đội, có đủ cả người của Trấn Pháp Ti, quan viên và một ít tán tu. Tu sĩ Đạo cơ cũng xuất hiện mấy vị, tất nhiên có cả Hoả Nhiêm Tiên Trịnh Vi. Hắn đứng sóng vai cùng hai vị hoàng thất Nguỵ triều, chân đạp hư không nhìn cột đá trước mặt.
Lúc này trải qua một phen bận rộn chuẩn bị, đệ tử Thương VŨ Phái đã được phát cấm pháp. Mạc Cầu nhận lấy một tấm linh phù cấm pháp, phong bế một cái túi đựng đồ nhưng cũng để ra một cái túi đựng đồ khác. Túi đựng đồ này có thả vào một ít pháp khí.
Đúng như lời Lỗ Thử nói, người kiểm tra hắn không làm khó mà dễ dàng để hắn đi qua.
“Hiền vươn.” Lý Si mai phóng người lên nói. “Bắt đầu đi.”
“Được.” Hiền vương tóc trắng bồng bềnh gật dầu, cong ngón tay búng ra, một đạo lưu quang xâm nhập vào một cái cột đá. Một vị hoàng thất khác nhắm hai mắt, há mồm phun ra một viên bảo châu bay về phía trận pháp.
Hoả Nhiêm Tiên Trịnh Vị theo sát phía sau, tay áo dài khẽ vung lên, một luồng lửa xuất hiện từ hư không toả ánh sáng chói mắt nương theo các loại linh quang tràn vào.
“Ông…”
Không khí chấn động, một tầng sóng dư chấn xuất hiện tại cột đá chính giữa. Thời gian trôi qua, chấn động kia bắt đầu xoay tròn rồi hoá thành một vòng xoáy.
“Mau ra tay.” Thân thể Hiền vương run rẩy, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng.
“Vâng.”
Một người ở dưới lên tiếng rồi nhanh chóng tiến ra giữa trung tâm trận pháp. Người này biểu lộ ngốc trệ, đứng ở giữa trận pháp liền bị linh quang bao phủ, da thịt trên thân thể từ từ vỡ ra, một tia máu tươi dung nhập vào trong trận pháp.
Ngay sau đó…
“Hoa…”
Tốc độ vận chuyển của trận pháp đột ngột tăng lên đến gấp mười lần, vòng xoáy hoá thành một cái lỗ đen không biết thông đến nơi nào. Mạc Cầu nheo mắt nhìn người kia không có phản ứng nào, chân mày hơi nhíu lại. Người này dường như mới là mấu chốt của trận pháp.
Huyết mạch…
Ngô gia. Ô gia.
Ý niệm khẽ động, hắn nhanh chóng nghĩ tới điều gì, trong lòng không khỏi sinh ra một tia khó chịu.
“Bạch!”
Mấy đạo lưu quang theo vòng xoáy bắn ra hoá thành mấy thân ảnh nhanh chóng lao về phía người của Thương Vũ Phái và Nguỵ triều.
“Thu hoạch của tháng trước.” Một người mở miệng nói rồi vung tay đưa một cái túi trữ vật căng phồng cho Lý Si Mai.
“Ừm.” Lý Si Mai tiện tay đỡ lấy túi trữ vật rồi phất tay ra hiệu cho đám người đứng sau. “Mau đi vào trong.”
“Vâng.” Tổ Địch gật đầu, dẫn đám người nhanh chóng nhảy vào trong vòng xoáy. Mạc Cầu nhìn người ở giữa trận pháp kia một chút rồi cũng dứt khoát nhảy vào theo.
Một khắc sau, thiên địa đại biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận