Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 537: Thiên sư

Kinh thành là trung tâm của Đại Chu, tập trung tinh hoa của khắp thiên hạ cho nên tất nhiên là tấc đất tấc vàng. Ở đây thành nam là nơi phồn thịnh nhất nhưng lại có một chỗ trang viên rộng lớn nằm yên tĩnh, tách biệt. Thế nhân đều biết thân phận của chủ trang viên này bất phàm nhưng rất ít người rõ lai lịch chân chính. Có người bảo nó thuộc về một vị Vương tước, có người bảo nó là ngoại trạch của ngoại thích Lưu thị. Những người trải qua trận đại loạn mấy chục năm trước thì biết nơi này vốn thuộc về Thái Ất Tông, còn bây giờ thuộc về một nữ tử tên là Nguỵ Tồn Hoa.
Cái tên này người thường ít nghe thấy, còn với những người biết đến thì cái tên Nguỵ đạo nhân, Hàn Tuyết tiên tử, hay Thiên sư đương thời lại như sấm nổ bên tai.
“Đinh đinh…”
Dưới mái hiên, tiếng chuông đồng vang lên trong gió nhẹ khiến lòng người vui vẻ, rộn ràng. Bên trong trúc đình có hai nữ nhân ngồi đối diện với nhau. Một người mang đạo bào, tóc dài, eo buộc một cây ngọc xích, khí chất hào hiệp xuất trần. Một người khác mặc y phục hàng ngày, trên thân tản ra một uy thế vô hình khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Hai người này chính là những nhân vật đứng đầu thiên hạ, có được lực lượng và quyền lực lớn nhất.
Thiên sư Nguỵ Tồn Hoa.
Hoàng đế Đại Chu Doanh Dao.
Hai người đánh cờ nhưng sự tập trung lại không ở trên bàn cờ.
“Người kia bị thương.”
“Thiên địa Toả Hồn Trận, Di Sơn quyết, Địa Sát Phần Thân pháp, lại có thêm gần ngàn cao thủ xả thân. Như vậy mà hắn vẫn bình yên vô sự thì chúng ta chỉ có khoanh tay chờ chết.”
“Cũng chưa chắc như vậy.” Doanh Dao nhẹ lắc đầu. “Ngươi cũng biết, đối với loại nhân vật đó thì người nhiều cũng vô dụng. Trải qua chiến dịch Hắc Sơn, Thiên Trụ sơn thiết hãm, thực lực đối phương cơ bản đã lộ rõ. Hiện giờ tu vi của hắn đúng là Đạo cơ trung kỳ nhưng thuật khống hoả và ngự kiếm thì rất cao minh.”
“Mấy chục năm qua, theo như lời Trác tiền bối lúc trước thì hắn đều dành để dưỡng thương.” Nguỵ Tồn Hoa gật đầu. “Hai thanh phi kiếm, một thanh là Thiên Lôi Kiếm có pháp bảo chi cơ, nhưng lại thụ động thiên quy tắc áp chế. Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm là pháp khí cực phẩm, mặc dù uy năng mạnh mẽ nhưng cũng có biện pháp để khắc chế.”
“Không sai.” Doanh Doa đứng người lên.
“Ngươi đi?”
“Đạo hữu có Huyễn Thiên Xích bên người, tu vi lại không kém hắn bao nhiêu, đối phương đang bị thương nên chắc là có thể bắt giữ được.”
Huyễn Thiên Xích là pháp bảo, hai người đi theo Trác Bạch Phượng nhiều năm nên rất rõ uy năng của pháp bảo thế nào. Chỉ cần không phải là tông sư Kim Đan trong truyền thuyết, có trong tay một kiện pháp bảo thì gần như có thể nghiền ép tất cả tu sĩ Đạo cơ rồi.
Mạc Cầu cũng không phải là ngoại lệ.
Nguỵ Tồn Hoa cầm quân cờ trong tay thật lâu mà vẫn chưa đặt xuống.
“Đát…” Đặt quân cờ xuống rồi nàng mới chậm rãi nói. “Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Thế nào?” Doanh Dao cười khẽ. “Việc đã đến nước này đạo trưởng còn nhớ tới tình cũ? Nên biết, Thái Ất Tông là đại phái tiên tông, những người âm hồn chứng đạo như các ngươi không có cửa nhập môn. Ngày sao cao nhân của Thái Ất Tông mà đến, thì đối tượng bị càn quét đầu tiên chính là quỷ vật, tà đạo. Đạo trưởng nghĩ mình sẽ là ngoại lệ chăng?”
Nguỵ Tồn Hoa trầm mặc. Hai người rất rõ, chúng sinh giới này sợ Trác Bạch Phượng, Mạc Cầu và Thái Ất Tông như sợ cọp, thậm chí còn hơn cả như thế. Nếu cứ để như vậy thì tu hành giới này nguy rồi!
Phương động thiên này bởi vì có quy tắc thiên địa riêng, việc mượn âm hồn chi đạo để tu hành là rất phổ biến. Thế gian có rất nhiều cường giả đỉnh phong đều lựa chọn từ bỏ nhục thân. Nguỵ Tồn Hoa cũng vậy. Vì thế mà năm đó tu hành giới mới sợ hãi Thái Ất Tông như thế.
Năm xưa vây giết Thái Ất Tông vì lẽ đó, và Doanh Dao cũng có can dự vào. Nàng than nhẹ một tiếng rồi mở miệng.
“Doanh Hoạ chết rồi?”
“Ừm.” Doanh Dao chớp mắt, từ đó nổi lên một tia gợn sóng. “Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua, chỉ có nàng tu thành Thập Đại Hạn, dù sao cái chết của nàng cũng là một cái chết có ý nghĩa.”
Nguỵ Tồn Hoa ngẩng đầu nhìn đối phương, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Từ nhỏ Doanh Hoạ đã hâm mộ Doanh Dao, lại trung thành tuyệt đối. Mà Doanh Dao thì…
Sau khi biết Doanh Họa mang Huyền Âm chi thể thì luôn sợ đối phương tu hành công pháp của Thái Ất Tông rồi thay thế vị trí của mình. Chính vì thế nàng mới truyền bí thuật Thập Đại Hạn xuống, dùng nó để hủy đi tương lai của nàng. Vương gia từ xưa đến nay vẫn là vô tình như thế!
“Doanh Họa mặc dù có tu vi luyện khí hậu kỳ nhưng bộc phát Thập Đại Hạn, thiêu đốt hồn phách lại có thể bộc phát ra uy năng ngang với Đạo cơ sơ kỳ.” Doanh Dao nói. “Thêm các loại võ kỹ tinh diệu nữa, ngày đó nàng ấy đã khiến cho Mạc Cầu phải hiển lộ thần thông hoả diễm. Đối với ngươi thì đó chính là chỗ tốt.”
“Đúng.” Nguỵ Tồn Hoa gật đầu, thả quân cờ trong tay ra. “Ta thua.”
Nàng đã không muốn nói chuyện thêm nữa.
Trong thạch động, Mạc Cầu khoanh chân đả toạ, hai mắt nhắm nghiền. Trên người hắn có vô số phù văn du tẩu, móc nối với nhau như xiềng xích. Xiềng xích chẳng khác nào có sự sống, đem tất cả pháp lực đều phong kín.
Đây chính là Toả Hồn bí chú của Thiên Đạo Tông. Nghe nói chú này có thể vây nhốt hết thảy sinh linh vật sống trên thế gian, phong cấm chu lực không kém Âm Bồ Đề của La giáo. Với năng lực của Mạc Cầu cũng chỉ có thể ngạnh kháng bí chú mà không thể giải khai ràng buộc trên người được.
Cách đó không xa, tỷ đệ Tiết thị ngồi xổm trên mặt đất gặm bánh gạo, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn nhau, ánh mắt âm trầm.
“Hiện giờ hắn không động đậy được, tỷ tỷ, hay là chúng ta trốn đi?”
“Chớ khinh thường, chẳng may chọc giận hắn thì không biết mình chết vì cái gì đâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Phải chờ, tìm cơ hội thôi.”
“Hay là chúng ta hạ độc?”
“Ngươi muốn chết à!” Tiết Thiên Thanh trừng mắt.
“Đi.”
Bên ngoài vang lên tiếng người khiến hai nữ nhân giật mình, thu lại đồ vật trên mặt đất. Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng hướng ra ngoài bước đi. Hai nữ nhân thì mang theo hành lý mỗi bước lại thở ra nặng nhọc. Những vật bình thường đối với hai nàng không tính là gì, nhưng có hai khối thần thạch lại nặng một cách đáng sợ.
Cứ thế tiến lên vài dặm, phần lưng Tiết Tử Chân đã bị nó mài sát, máu tươi thấm ra cả áo.
“Ma đầu.” Đi tới một cái cầu đá, rốt cuộc Tiết Tử Chân không nhịn được nửa, nàng dừng lại trừng mắt. “Ngươi đừng nghĩ đầy đọa thế này chúng ta sẽ khuất phục ngươi. Ngươi giết cô mẫu, chúng ta nhất định sẽ báo thù.”
“Tiết tiên tử chết trong trận pháp của chính mình.” Mạc Cầu lắc đầu. “Không phải là ta giết nàng, còn việc các ngươi sống sót thì lại hoàn toàn là do ta ra tay.”
Mạc Cầu quay nhìn hai nữ nhân, giọng nói đạm mạc. “Hiện giờ các ngươi còn chưa trả ơn, chỉ nhắc đến trả thù, hành động như thế thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.”
“Hừ.” Tiết Tử Chân hừ lạnh. “Nếu không do ngươi thì cô mẫu sẽ không chết, nếu không vì ngươi thì chúng ta cũng không gặp nạn thế này.”
“Nói bậy bạ.” Mạc Cầu nhíu mày. “Phúc hoạ do mình, đừng có trách người khác. Các ngươi đã đồng ý giúp ta trong bảy ngày, thế mà mới đến ngày thứ ba đã không chịu nổi rồi?”
“Không phải.” Tiết Thiên Thanh vội khoát tay. “Tiền bối, chúng ta có thể kiên trì, có thể kiên trì mà.”
Nói xong nàng đưa tay nâng muội muội. “Nhưng tiền bối, vì sao nhất định phải mang tảng đá kia theo?”
“vật này không tầm thường.” Mạc Cầu chớp mắt, từ đó ánh lên một tia như là vui sướng. “Thiên hàng lôi vẫn tương dung với linh cơ đại địa, từ đó hình thành nên linh thạch, nó chính là chí bảo dẫn âm lôi. Người của Thiên Đạo Tông không biết vật này, chỉ dùng nó để vẽ phù giết địch, dùng tới chút khả năng nhỏ nhoi của nó mà thôi.”
Có vật này, lại tìm được một chỗ linh địa, Thiên Lôi Kiếm rất có khả năng sẽ tăng lên phẩm giai, chính thức trở thành pháp bảo!
“Đi thôi.” Mạc Cầu lắc đầu rồi tiếp tục bước đi.
Bước chân trên cầu đá, hắn quét mắt nhìn mặt cầu phủ đầy rêu xanh rồi giẫm chân xuống.
“Phốc!”
Dưới cầu, hai thân ảnh phun ra máu tươi rồi rơi vào trong dòng nước, bị nó cuốn đi không thấy vết tích. Hai nữ nhân cau mày nhưng biểu hiện không quá kinh ngạc. Trên đường đi, mới có ba ngày nhưng các nàng đã thấy nhiều người muốn ám sát Mạc Cầu rồi. Từ hạ độc, tập kích đến chú thuật, yếm thắng… Rất nhiều pháp môn, cách thức khác nhau làm cho người ta không biết đâu mà phòng bị trước. Một gốc cỏ dại, một cành cây khô cũng có thể bất chợt bộc phát sát cơ lăng lệ. Nếu là bất kỳ người nào khác, có lẽ đã không thể sống sót được. Nhưng…
Dù thủ đoạn ám sát có kín kẽ tới đâu, trước mặt ma đầu kia đều trở nên vô dụng. Hắn giơ tay nhấc chân là có thể dễ dàng hoá giải, để lại rất nhiều thi thể ở phía sau lưng.
Giống như vừa rồi, hai người kia hoá thành đá núi, khí tức nội liễm, biến hoá tinh diệu như thế nhưng cũng không chịu nổi một cước của hắn. Bọn họ thậm chí còn không khiến đối phương phải bận tâm đến. Tên ma đầu này…
Hai nữ nhân thầm kinh hãi nhưng không dám nhiều lời, đành cắn răng đi theo. Ở chân núi có một đám đất bằng phẳng, bình thường vẫn có người hành hương dừng chân nghỉ ngơi. Hiện giờ cũng đang có một đôi vợ chồng già đang bận rộn pha trà đổ nước. Ba người đi tới, nhìn thấy căn chòi nghỉ ngơi hai nữ nhân sáng mắt vội muốn chạy tới. Nhưng vừa mới dậm bước đã dừng lại nhìn về phía Mạc Cầu.
“Chủ quán.”
Mạc Cầu không biểu lộ gì, hắn đi tới một cái bàn trống. “Làm phiền cho một ấm trà.”
“Có ngay.” Lão phụ nhân mang nước tới, ân cần hỏi. “Khách quan có muốn ăn gì không? Chỗ này chúng ta có thịt muối, rau dại để khách quan lựa chọn.”
“Không cần.” Mạc Cầu cười nhạt. “Chúng ta còn phải lên đường sớm.”
Nói xong hắn nhìn hai tỷ muội Tiết gia. “Lấy tiền.”
“Sao lại bắt chúng ta lấy tiền?” Tiết Tử Chân phàn nàng nhưng không dám không theo, thành thật ngoan ngoãn lấy tiền ra. Người này tính cách mạnh mẽ khiến Mạc Cầu cũng âm thầm bất đắc dĩ, lắc đầu nâng chén trà lên. Hắn đảo mắt một vòng rồi uống một hơi cạn sạch.
“Mười bảy loại độc trộn lẫn một chỗ, lại có thể hoà vào nhau không bài xích, còn khiến độc tính tăng lên. Trong rất nhiều chủng độc ta đã tiếp xúc thì nó có thể xếp vào ba hạng đầu.”
Hai nữ nhân kia cứng người, bát trà vừa đưa tới miệng đã dừng lại, vẻ mặt đắng chát.
Lại thêm nữa ư?
Một khắc sau.
“Giết!”
“Ma đầu.”
“Cùng động thủ.”
Người đi đường, hai vợ chồng bán nước, khách hành thương đồng thời hét lớn, vung vẩy đao binh xông về phía Mạc Cầu.
Không bao lâu sau.
“Tiếp tục lên đường.”
Mạc Cầu bỏ bát trà trên tay xuống, đứng dậy, thản nhiên bước ra khỏi quán. Sau lưng hắn là ngổn ngang thi thể. Hai nữ nhân nuốt nước bọt, cùi đầu, không rên một tiếng bước theo. Mạc Cầu không đi theo quan đạo mà hướng về một thôn trang nhỏ.
“Trong thôn này có một hài đồng sáu tuổi, các ngươi nghĩ cách mang nàng ra đây.”
“Hài đồng sáu tuổi?” Tiết Thiên Thanh nhíu mày. “Ma… tiền bối, ngày tìm nó làm gì?”
“Trước đó vài ngày ta có gặp một người, sau khi chiến đấu thì thấy thực lực người đó không tệ. Trước khi chết người đó có lấy một môn công pháp ra để giao dịch, nhờ ta chiếu cố cho nàng đó, nhận nàng làm đệ tử.” Mạc Cầu từ tốn giải thích. “Ngươi chỉ cần nói tới mấy chữ Thập Đại Hạn, người nhà nàng sẽ rõ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận