Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 566: Độc

Đã có lần trước làm kinh nghiệm, Tề Nguyên Hóa vừa ra tay lần này là xuất toàn lực. Pháp bảo Bích Hải Phân Thủy Xoa mang theo thần uy huy hoàng phá không mà ra, bản thể san hô cực địa vạn năm óng ánh như thủy tinh, dưới vầng sáng chiếu rọi càng tỏa ra rạng rỡ.
Thủy vốn có lợi cho vạn vật mà không tranh đoạt, nhưng lại có uy năng gột rửa thiên địa, gột rửa chúng sinh. Bích Hải Phân Thủy Xoa cuốn lên dòng nước vô tận như một bức tường mạnh mẽ kéo theo khí thế không thể chống đỡ. Mạc Cầu khu sử Thiên Lôi Kiếm thử qua mấy lần nhưng đều tốn công mà không lợi ích lại còn hao tổn pháp lực rất lớn. Hắn dứt khoát không thử nghiệm nữa, chỉ một lòng bỏ chạy.
Đứng trước một vị tông sư Kim Đan, thủ đoạn của hắn không yếu nhưng cuối cùng vẫn thua ở căn cơ. Không nói những vấn đề khác, ngay cả việc cận thân chiến đấu cũng không làm được.
Gần một dặm từ chỗ Tề Nguyên Hóa là dòng nước chảy xiết, cương kình chập trùng, thủy lôi vô tận bao trùm, tới gần sẽ thấy lôi đình oanh kích đầy trời. Trước phản ứng của đối phương, phản ứng của hắn dẫu nhanh nhưng cũng đành lắc đầu bất đắc dĩ. Huống chi, hồn phách của tông sư Kim Đan kỳ diệu khác thường, trong chớp mắt đã có trăm ngàn suy nghĩ lướt qua, cùng một thời gian vẫn có thể khống chế mấy chục, thậm chí là cả trăm môn pháp thuật vận chuyển dễ như trở bàn tay.
Đánh? Căn bản là không có chút phần thắng nào!
Mạc Cầu chuyên tâm chạy trốn, lòng đầy bất đắc dĩ mà không biết Tề Nguyên Hóa cũng không thấy dễ chịu chút nào. Hắn không ngờ đối phương lại khó chơi như vậy!
Tề Nguyên Hóa là một trong bát đại Kim Đan tuần sát phân đàn Loan Hải Giang, thực lực ở cảnh giới Kim Đan không phải yếu.
Phúc Hải Kinh Đào Quyết!
Bích Hải Phân Thủy Xoa!
Thủy Thần Chú!
Tịnh Minh Lôi Pháp!
Mỗi môn truyền thừa Tề Nguyên Hóa có đều cực kỳ bất phàm, thế mà lần này vẫn không chiếm được thượng phong. Mặc dù khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng chỉ hơi sơ sẩy là đối phương đã trốn mất.
“Đạo hữu.” Mạc Cầu cất tiếng từ xa. “Cần gì phải dây dưa với tại hạ như vậy? Đám người kia không phải hạng lương thiện, ta giết bọn chúng là bởi bọn chúng gieo gió thì gặt bão mà thôi.”
“Hừ.” Tề Nguyên Hóa hừ lạnh, độn tốc không thay đổi.
Mạc Cầu chớp mắt, mặc dù đối phương không trả lời nhưng trong lòng hắn cũng có đáp án. Đối phương cứ dây dưa với hắn không chỉ vì nguyên nhân muốn trảm yêu trừ ma, mà còn vì Trọng Minh Hỏa Mãng nữa. Ý niệm vừa lên, thân hình mạc Cầu lóe lên, hướng sang một phương khác độn qua.
Trên đảo hoang.
Thời gian chờ đợi càng lâu, khuôn mặt Thẩm Khê càng trở nên âm tàn, sát ý điên cuồng hiện lên càng rõ. Mấy người ở xung quanh hắn không khỏi biến sắc, trong lòng lo sợ bất an.
Tại sao những người kia vẫn chưa về?
“Đến rồi.” Đột nhiên có một người hét lớn, đưa tay chỉ về hai vệt độn quang ở chân trời xa xa. Nhưng chỉ chớp mắt tiếp theo, mấy người có mặt đều sững cả lại.
Chuyện gì xảy ra?
Nhiều người đi như vậy sao chỉ có hai người trở về, hơn nữa tốc độ di chuyển còn quá nhanh. Khí tức hiện ra chính là... Kim Đan!
“Thiếu chủ cẩn thận!”
Một người mở mắt, đột nhiên rống lớn. Tiếng rống còn chưa tan hết thì một vòng đao quang mang theo thiền ý nhàn nhạt đã rơi xuống. Mạc Cầu một tay cầm đao, nheo mắt, nhân đao hợp nhất mà tới.
Địa Tàng Bản Nguyện Đao!
Thập Đại Hạn!
Huyễn Thần Đại pháp!
“A di đà Phật!”
Tiếng phật tụng vang lên, không nhìn trận pháp ngăn trở, lặng lẽ vô thanh vô tức chui vào thức hải Thẩm Khê.
“Đôm đốp...”
Các loại linh quang nở rộ, tầng tầng trải rộng ra, dưới đao quang như pha lê liên tiếp toái liệt. Thẩm Khê trợn hai mắt, trận pháp tự phát thôi động, thân hình lặng yên ẩn vào hạch tâm của trận pháp. Một khi toàn lực vận chuyển trận pháp, vị trí của hắn gần như không thể tìm ra, càng khó mà động vào được.
Nhưng việc đó lại cần một khoảng thời gian nhất định!
Nếu có thêm người khác ở đây, nhất định có thể kéo dài một chút cho hắn. Tiếc là thực tế không như hắn mong muốn. Những người còn lại đều kinh hoảng, chưa kịp phản ứng gì đã bị Mạc Cầu ép tới gần.
“Đát...”
Trường đao đen nhánh điểm nhẹ vào hư không, thời gian cũng như trở nên đình trệ, từng tầng gợn sóng từ mũi đao hiện ra.
“Phốc!”
Trường đao đột phá tầng phòng ngự cuối cùng rồi chém ra một đạo hư ảnh, lặng yên chui vào trán Thẩm Khê.
Huyễn Thần đại pháp!
Thẩm Khê vốn cũng là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, thần hồn ý niệm vững như bàn thạch, nhưng sau khi bị Cơ Trường Không vây giết lại tu hành tà pháp trong một thời gian dài nên Thần hồn đã có sơ hở lớn. Trong nháy mắt thời gian thần hồn của hắn đã bị Mạc Cầu công phá, gieo xuống một ý niệm.
“Ừm!”
Thân thể hắn ngửa ra sau, trước mắt trống rỗng, chỉ có thức hải ở bên trong bị đao quang kích thích lên vô tận lửa giận. Lửa giận như hóa thành thực chất không chỉ đốt cháy nguyên thần của Thẩm Khê mà còn khiến cho nhục thân hắn đỏ bừng.
“A!” Phẫn nộ. Không cam lòng. Điên cuồng gào thét... Thẩm Khê hoàn toàn lam vào điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, nhấc tay toàn lực thôi động trận pháp, liều lĩnh phát động công kích.
“Ông...”
Linh quang như nước thủy triều lấy hòn đảo làm trung tâm, trong chớp mắt đã bao phủ ra hơn mười dặm. Tề Nguyên Hóa ở bên trên đang độn quang cũng bị nó bao phủ hung hăng kéo vào bên trong trận pháp.
“Cức Thiên Quyết!”
“Diệt cho ta.”
Thẩm Khê ngửa mặt lên trời gào thét. Hắn bấm tay, điểm ra một cột sáng lo lớn đánh về phía Tề Nguyên Hóa. Vô số sợi tơ như mạng nhện từ bốn phương hướng vào bên trong bay tới. Đi đầu là đám thuộc hạ của Thẩm Khê, những sợi tơ kia nhiễm vào thân thể họ, rút ra tinh nguyên rồi ra sức cắn nuốt.
“Thiếu chủ.”
“Ngươi làm gì vậy?”
“Không ổn!”
Những người kia đều là những thuộc hạ trung thành với hắn, không ngờ đến lúc cuối cùng lại bị chính thiếu chủ ra tay với mình nhưng bọn họ muốn phản kháng thì đã muộn. Trận pháp toàn lực thôi động, chỉ nháy mắt thời gian đám người kia đã hóa thành xương khô, tinh nguyên bị trận pháp cướp đoạt, uy lực của trận pháp nhờ đó tăng vọt. Linh quang vô tận hóa thành trận thế khóa chặt thiên địa, đem Tề Nguyên Hóa trói buộc rồi không ngừng oanh kích.
Ngay cả Mạc Cầu lúc này đã ra khỏi phạm vi bao trùm của trận pháp, ánh mắt hiện ra linh quang từ xa nhìn lại mà vẫn bị uy năng của nó khiến cho hãi hùng khiếp vía. May mắn là hắn đã chạy trốn đúng lúc! Nếu không, có muốn thoát được tình cảnh này cũng sẽ trầy da tróc vẩy.
Uy năng đại trận mặc dù kinh người nhưng điều khiến người ta tuyệt vọng vẫn chính là người ở bên trong kia. Tề Nguyên Hóa mang sắc mặt lạnh lẽo, đỉnh đầu hiện ra một viên bảo châu rủ xuống linh quanh như tơ lụa. Linh quang bao phủ xuống như có năng lực ngăn vạn pháp bất xâm, đại trận khu động thế nào, oanh kích điên cuồng ra sao cũng không thể tới gần hắn trong vòng ba trượng.
“Trận pháp này...”, Tề Nguyên Hóa cau mày, một ngọn lửa vô danh dần hiện lên trong lòng. “Người của Hắc Thủy nhất mạch, muốn chết!”
Nói xong, Phân Thủy Xoa trong tay nhẹ lắc, cuốn lên hải lãng vô biên ầm ầm đè xuống. Ở phương xa, Mạc Cầu nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu, tay áo dài phất lên một cái, thân ảnh đã biến mất không thấy đâu. Hiện giờ thực lực hắn vẫn còn cách tông sư Kim Đan một đoạn.
“Oanh!”
Ở phía sau, có tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Không lâu sau, cả hòn đảo đã tiêu thất, rất nhiều đá núi hóa thành bùn cát bị dòng nước cuốn đi.
“Chuyện gì xảy ra?”
Mạc Cầu xuất hiện tại trước hiệu thuốc Thanh Nang, hai hàng lông mày nhăn lại, hắn quét mắt nhìn đám người đang rộn ràng, tiếng ồn thỉnh thoảng lại lọt vào tai. Có tiếng oán trách, không cam lòng xen với phẫn uất và bất bình.
“Mạc huynh.” Phó thống lĩnh Tôn Chính cũng có mặt ở đây, hắn gật đầu ra hiệu. “Có mấy người tới quấy rối nhưng ngươi yên tâm, không có việc gì, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Mạc Cầu là sư tôn của Cơ Băng Yến, cũng là nhân vật quan trong trên tiên đảo, Tôn Chính tất nhiên biết phải giúp ai.
“Đại nhân.” Một người quỳ trên mặt đất, khó thảm thương. “Chúng ta không có ý quấy rối, sự thực là ta phục dụng đan dược của hiệu thuốc Thanh Nang nên mới biến thành như thế này.”
“Đúng đấy, đúng đấy.”
“Cửa hàng ở đây không nói chuyện đạo lý hay sao?”
“Chúng ta đều là người dùng đan dược của hiệu thuốc mới xuất hiện vấn đề, chẳng lẽ còn không được lên tiếng nói lý lẽ?”
Không ít người theo nhau kêu lớn, nhất thời tạo nên cảnh tượng kích động. Đan dược của hiệu thuốc Thanh Nang chỉ dùng cho tu sĩ Đạo cơ sử dụng, có thể mua được đều không phải người bình thường.
“Im ngay.” Tôn Chính quát lên, một cỗ lực lượng vô hình bao phủ toàn trường, trấn trụ tất cả mọi người. Hắn vốn không có năng lực này nhưng nhờ trận pháp trên đảo thì có.
“Mạc đại sư, đan dược và y thuật của ông ấy thế nào mọi người đều đã rõ, sao phải dùng đan dược cấp thấp để lừa gạt các ngươi? Ta xem ra chính là các ngươi đang muốn kiếm chuyện.”
“Đại nhân.” Một người nhăn nhó, cắn răng quát khẽ. “luyện đan thuật của Mạc đại sư đúng là cao minh, chúng ta thừa nhận điều đó nhưng tình trạng hiện giờ của chúng ta chẳng lẽ là do chúng ta tự gây ra?”
“Nguyên mỗ từ lúc dùng đan dược của hiệu thuốc vào thì tu vi không những không tiến mà còn thụt lùi, hiện giờ ngũ độc đều đủ...”
“Đại nhân bao che cho hiệu thuốc Thanh Nang, chẳng lẽ không sợ mọi người sẽ phẫn nộ sao?”
“Không sai.”
“Đúng thế.”
“Âu Dương gia chúng ta cũng không phải dễ động vào, hôm nay nếu không được giải quyết ổn thỏa thì chớ trách chúng ta không khách khí.”
“Các vị.” Mạc Cầu nhíu mày, giơ tay lên ra hiệu. “Các vị không nên vội vàng phán đoán, dị tượng trên người các ngươi xảy ra vì đâu còn chưa rõ ràng. Nếu đúng là do đan dược của hiệu thuốc gây ra, Mạc mỗ quyết không trốn tránh trách nhiệm.”
Nói xong hắn quay lại ra hiệu cho hai nữ nhân đang run rẩy trong hiệu thuốc. “Phái Văn, lấy một bình đan dược ra.”
“Vâng.”
“Các vị đừng vội.” Tôn Chính cũng hiểu chuyện không thể cưỡng ép mà xong, hắn lên tiếng trì hoãn. “Ta tin các vị lựa chọn hiệu thuốc Thanh Nang chính là vì đan thuật cao minh của Mạc đại sư, hắn không có lý do gì để đầu độc mọi người, bôi xấu thanh danh bản thân mình.”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều phức tạp, sau một lúc ngẫm nghĩ thì cũng trầm ổn trở lại mà chờ đợi. Mạc Cầu nhận lấy bình đan dược, mở nắp, hắn khẽ ngửi, hai hàng lông mày liền nhăn lại.
Mạc Cầu quét mắt nhìn xung quanh, sắc mặt càng âm trầm. Những người có mặt ở đây đều có biểu hiện khác thường. Người thì xuất hiện mụn mũ đau nhức, tóc tai rơi rụng, khí tức bất ổn, có người còn trong tình trạng thoi thóp. Có thể nói không ai là không gặp vấn đề. Chả trách bọn họ lại bức xúc như vậy.
“Mạc huynh.” Tôn Chính tiến lên một bước, thấp giọng hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì? Đan dược không có vấn đề gì chứ?”
“Không.” Mạc Cầu nhẹ lắc đầu. “Đúng là đan dược có vấn đề.”
“Cái gì.”
“Họ Mạc kia, chính ngươi cũng thừa nhận rồi nhé. Rốt cuộc ngươi làm vậy là có mục đích gì?”
“Các vị.” Mạc Cầu ngẩng đầu. “Đan dược có vấn đề chưa chắc đã là do Mạc mỗ, ta cam đoan lúc đan dược ra lò tuyệt đối không có vấn đề gì.”
“Mạc huynh nói vậy là sao?” Tôn Chính biến sắc. “Chẳng lẽ có người động tay động chân vào đan dược?”
“Hẳn là vậy.” Mạc Cầu gật đầu rồi nở nụ cười khinh thường. “Nhưng người này thủ đoạn thấp kém, thủ pháp thô lậu, đoán chừng là do một người bất nhập lưu làm ra mà thôi.”
Hắn dứt lời, hai mắt liền chau lại, lách mình xuất hiện trước người Phái Văn.
Lúc này, một tia tức giận trong mắt nàng còn chưa tan biến hết.
“Ta nói người kia thủ pháp tệ hại, vì sao ngươi lại buồn bực như vậy?” Mạc Cầu nhìn kỹ Phái Văn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận