Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 459: Tung tích

Xung quanh Thái Ất Tông không có quốc gia phàm nhân, nhưng cũng có thành trì do thế gia tu hành trấn giữ. Một trong số đó là Minh Đình Sơn thành.
Phàm nhân dựa vào núi mà sống, xây thành xung quanh, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Giữa sườn núi có phủ trạch của thế gia tu tiên chiếm cứ. Thế gia họ Vương bắt đầu từ ba trăm năm trước, hưng thịnh từ thời điểm cách đây trăm năm, hiện giờ đã đứng đầu một thành.
Tại sườn núi, Vương Thủ râu tóc hoa râm khom người thi lễ.
“Vương Thủ bái kiến tiên sứ Tiên tông.”
“Ừm.” Hà Thừa Nghiệp gật đầu, vẻ mặt đầy cao ngạo. “Vào trong rồi nói.”
“Vâng. Vâng.” Vương Thủ vội gật đầu, vung tay lên, phía sau có ba thiếu nữ trẻ tuổi tiến lại gần, khom người. Ba thiếu nữ cuộn mình, tay chân thu lại, phần lưng thẳng tắp tựa như ba băng ghế. Thấy thế hai mắt Hà Thừa Nghiệp sáng lên.
“Thú vị.”
Nói xong độn quang hạ xuống, chân đạp lên lưng nữ tử đi tới bệ đá.
“Hừ.” Tang Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét thấy rõ, nàng phất tay xua tan tường vân rồi đáp xuống bên cạnh. Mạc Cầu cũng cười khẽ mà không đạp lên lưng ba nữ tử kia.
“Xin mời ba vị.” Vương Thủ chớp mắt, khom người dẫn đường. “Vương mỗ đã cho chuẩn bị linh quả trong điện, chờ ba vị thượng sứ.”
“Mời.”
“Mời.”
Mấy người khác cùng bước đi, vẻ khúm núm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu theo dõi những người đi phía sau. Nhập đại điện rồi Hà Thừa Nghiệp còn thấy thích thú hơn. Nơi này bài trí tráng lệ, nữ tử đi lại người nào cũng quần là áo lụa lại không vướng trọc khí.
Bên trong đại điện có đàn nữ, vũ nữ kính cẩn chờ đợi, thấy mấy người đi vào thì vội quỳ xuống dập đầu.
“Bái kiến thượng sứ.”
Âm thanh bay bổng, yểu điệu rót vào tai thấm vào ruột gan.
“Đứng dậy đi.” Hà Thừa Nghiệp cười gật đầu. “Vương gia chủ thật có lòng.”
“Dạ vâng.” Vương Thủ vội gật đầu. “Mời mấy vị thượng sứ an toạ.”
Mạc Cầu quét mắt nhìn qua một lượt, thần sắc không hề thay đổi. Thủ đoạn cưỡng ép tẩy trọc khí trên người đi hắn đã từng gặp qua trước đây, nhưng thủ thuật này gây tổn hại rất lớn đối với người được thụ. Ngoài chuyện mỗi ngày đều đau đớn vì gột rửa kinh mạch ra, ngay cả tuổi thọ cũng bị giảm. Nữ tử nơi này khó mà sống thêm ba năm nữa.
Thế gia tu tiên chiêu đãi khách quý ngẫu nhiên mới làm vậy, nhân số cũng không nhiều, vậy mà Vương gia cho diễn một màn này sợ là đã tập thành thói quen, có người chuyên được mang ra sử dụng.
Thái độ của người nhà Vương gia cũng xem đây là lẽ đương nhiên. Mặc dù thế gia tu tiên cao cao tại thương, được bách tính cung dưỡng nhưng chọn cách làm như Vương gia cũng không có nhiều. Mạc Cầu quay đầu lại, quả nhiên thấy Tang Thanh Hàn nhăn mày, vẻ mặt không vui, nàng cố nén tiếng trách cứ.
Mọi biểu hiện này đều được Vương Thủ thu vào trong tầm mắt.
Hà Thừa Nghiệp và Tang Thanh Hàn dẫu vui buồn hài lòng hay không đều thể hiện trên nét mặt cả, riêng có vị Mạc tiên sư kia thì có phần làm cho người ta nhìn không thấu.
Việc này cũng không khó hiểu. Theo tin tức truyền ra, hai người Hà, Tang là tu sĩ ít ra ngoài tông môn, Mạc Cầu lại là tu sĩ ngoại lai gia nhập vào, kinh lịch chắc chắn nhiều hơn hai người kia, so với bọn họ thì thành thục hơn nhiều.
Ý niệm vừa động, trong lòng Vương Thủ đã có chủ ý. Hắn chắp tay mở miệng.
“Vương mỗ chờ đã lâu, cuối cùng cũng được gặp ba vị thượng sứ, Vương gia chúng ta được cứu rồi, bách tính Sơn thành được cứu rồi.”
“Vương gia chủ nói đùa.” Mạc Cầu tiếp lời. “Ta xem thấy phủ trạch Vương gia đều có trận pháp bao phủ, sợ là tu sĩ Đạo cơ mang ý xấu cũng có thể dễ dàng diệt sát. Chỉ là mấy tu sĩ luyện khí mất tích, thôn xóm phàm nhân gặp nạn nào có tác động đến đó được.”
Dưới Linh Quan pháp nhãn, địa mạch chi lực cùng thiên địa khí cơ nơi này giao hội, hình thành một cái trận pháp nghiêm mật. Linh quang trận pháp lưu chuyển, luận phẩm giai thì mạnh hơn Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận hắn từng có rất nhiều.
Có điều, đây không phải Thập Phương Diêm La Trận mà Bách Quỷ Tẩu nói tới lúc trước. Phía dưới Sơn thành, lúc trời chuyển tối thì khí tức có vẻ âm lãnh hơn.
“Thượng sứ quá khen.” Vương Thủ mỉm cười. “Không dám dối ba vị, trận pháp bao lấy phủ trạch Vương gia không phải do chúng ta bày ra.”
“A.” Hai mắt Hà Thừa Nghiệp chớp động. “Thế nào, bên này còn có đại sư trận pháp hay sao?”
“Đúng là có một vị.” Vương Thủ gật đầu, lộ vẻ kính cẩn. “Hơn trăm dặm về phía nam cách chỗ này có Thanh Phong Quán, Quán chủ chính là tu sĩ Đạo cơ tinh thông trận pháp.”
“Thanh Phong Quán?” Tang Thanh Hàn nhăn mày. “Việc này hình như ta chưa từng nghe nhắc qua.”
Mạc Cầu gật đầu. Bình thường khi chấp hành nhiệm vụ của tông môn, tình hình xung quanh thường có miêu tả kỹ càng, Thanh Phong Quán này không hề có trong tin tức bọn họ nắm được.
“Ba vị thượng sứ không biết thôi.” Vương Thủ lắc đầu. “Quán chủ chính là người thế ngoại không thích tên tục, càng chưa từng muốn giương oai nên rất ít người biết đến.”
“Việc này…”, ba người gật đầu, biểu cảm mỗi người một khác.
“Bốp bốp.”
Vương Thủ vỗ tay, đồ ăn mỹ thực được trình lên, vũ cơ theo nhạc mà nhẹ nhàng nhảy múa. Hà Thừa Nghiệp ra vẻ hài lòng, có mấy nữ tử ngồi vây lại xung quanh, người thì dâng mỹ tửu, kẻ đút cho linh quả. Chỉ cần há mồm là mọi thứ đều được đưa tới trước mắt.
“Vương gia chủ.” Tang Thanh Hàn phất tay, nhíu mày nói. “Ngươi nói một chút tình hình Sơn thành đi, chúng ta đến đây là vì nhiệm vụ.”
“Vâng.” Vương Thủ nghiêm mặt lại. “Hai tháng trước gần Sơn thành có một tiểu sơn thôn bị người ta phát hiện toàn bộ thôn dân đều mất mạng. Thi thể cốt nhục tan rã, tử trạng rất thê thảm. Sau khi nhận được báo cáo, Vương gia chúng ta điều động đệ tử đạo binh đến dò xét. Kết quả là…”, hắn há mồm, ra vẻ bi thương. “Một hài nhi của Vương mỗ cũng mất mạng tại đó.”
“Vương gia chủ xin bớt đau buồn.” Hà Thừa Nghiệp mở miệng an ủi.
“Ai dà…”, Thở da một hơi dài, Vương Thủ đè nén cảm xúc rồi nói tiếp. “Sau đó Vương mỗ sai người dò xét nhiều phen thì phát hiện sự việc là do một tu sĩ tà đạo muốn giết người để luyện bảo. Vương mỗ tuy là Đạo cơ nhưng tu vi, thực lực không được cao lắm, liền bẩm báo lên Thái Ất Tông, cũng hỏi ý mấy vị đệ tử tuần sát của Thuần Dương Cung. Kết quả…”
Hắn than nhẹ, vẻ bất đắc dĩ. “Kẻ tà đạo kia cũng là tu sĩ Đạo cơ, ba người kia giáp mặt thì không qua được một kiếp.”
“Báo.” Hắn vừa nói chuyện, từ bên ngoài chợt có một người vội vã chạy vào. “Gia chủ, có người hồi báo trạch viện Lý thị phía nam thanh phát hiện có tung tích của tà đạo. Người của Lý gia đều… gặp nạn.”
“Cái gì?”
“Thật to gan.”
Bầu không khí ngay lập tức biến đổi.
Sắc trời dần tối, bên trong Sơn thành bách tính vẫn bận rộn hối hả. Hai người Mạc Cầu và Tang Thanh Hàn đi trên đường để dò xét tình hình. Theo như Vương Thủ và Hà Thừa Nghiệp nói, việc này không cần đến ba vị thượng sứ cùng ra tay.
Trên đường phố xe ngựa nối nhau, người đi như dệt, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Thật kỳ quái.” Tang Thanh Hàn nhíu mày. “Mới gần hai tháng, phụ cần Sơn thành có mấy trăm người bị tà đạo giết chết, lại rút hồn đoạt phách thế mà người ở đây sao có cảm giác như không hề bị tác động gì cả.”
“Bẩm tiền bối.” Vương Phục là tiểu bối của Vương gia lên tiếng giải thích. “Việc này liên quan đến tà đạo, người bình thường biết được cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn làm tình hình thêm rắc rối, phức tạp. Cân nhắc lợi hại rồi gia tổ mới không tiết lộ tin tức ra ngoài, bọn họ là không biết đến việc đó nên mới vậy.”
“A…”, Tang Thanh Hàn lắc đầu. “Chẳng lẽ các ngươi đặt bọn họ vào hoàn cảnh nguy hiểm mà không quan tâm sao?”
“Chỉ là đám phàm nhân mà thôi.” Vương Phục cười khẽ, thấy sắc mặt không vui của Tang Thanh Hàn thì vội thu lại ý cười. “Những người bình thường này tuổi thọ ngắn ngủi, có thể sống yên ổn đã là điều may mắn. Nếu để lộ thông tin về tu sĩ tà đạo kia, sợ là chẳng có lọi gì cho bọn họ.”
“Cũng phải.” Tang Thanh Hàn bất đắc dĩ than nhẹ. “Phía trước chính là Lý gia vừa gặp nạn phải không?”
“Không sai.” Vương phục hướng về viện trạch ở phía trước đang có nhiều người vây xem chỉ. “Lý gia cũng là hào môn ở trong thành, có võ giả Tiên thiên toạ trấn, không ngờ chỉ trong một ngày lại gặp họa như vậy. Bọn họ là người cung dưỡng linh mễ cho Vương phủ, sau này không biết phải làm sao đây.”
Đối phương thở dài, không biết vì cảm thán cảnh ngộ của Lý gia hay là sợ sau này không có người phục vụ việc ăn uống của bản thân mình.
“Tập trung nhiều người như vậy sao.” Tang Thanh Hàn nhăn mày. “Mau đuổi họ đi đi.”
“Đừng.” Mạc Cầu bỗng mở miệng. “Cứ để bọn họ đó, chúng ta đến xem thế nào.”
“Ừm.” Tang Thanh Hàn nghiêng đầu ra vẻ không hiểu nhưng vẫn đồng tình. “Cũng được.”
Với thủ đoạn của hai người, muốn giấu đám phàm nhân đi vào tỏng viện lạc là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Trong đình viện, Mạc Cầu đứng trước một bộ hài cốt, vẻ mặt suy nghĩ.
“Da thịt tan rã, hồn phách ly tán, đúng là phong cách của đám tu sĩ tà đạo dùng tinh huyết, hồn phách người để luyện bảo.”
“Loại thủ đoạn này tuyệt không tầm thường.” Tang Thanh Hàn nghiêm mặt, bước lại gần mấy bộ thi hài chỉ còn da bọc xương. “Rút tuỷ lấy phách, nửa điểm cũng không lưu lại. Một hơi cầm xuống sáu bảy mươi người của nhà họ Lý, thật độc ác.”
Nói xong nàng khẽ chạm vào thi cốt của một đứa bé. Thi cốt vốn đã chỉ còn da bọc xương trong nháy mắt hoá thành một đống tro tàn màu nâu. Điều này nói rõ thời điểm người này chết, toàn bộ tinh huyết trên người đã bị thôn phệ không còn chút gì.
“Mạc sư huynh.” Tang Thanh Hàn ngẩng đầu, ánh mắt đẹp đã chứa hàn ý. “Có thể tìm được manh mối gì từ nơi này không?”
“Khó đấy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Nơi này quá sạch sẽ, sạch một cách bất thường, dù lấy Tầm Khích chi pháp dò xét cũng không có kết quả. Có điều…”
Hắn quay đầu nhìn ra phía ngoài. “Cũng không phải không có cách nào.”
“A”, hai mắt Tang Thanh Hàn sáng lên. “Biện pháp gì vậy?”
“Người dám ra tay với đệ tử của Thái Ất Tông tất là người tài cao gan cũng lớn, hiện giờ hẳn đối phương cũng biết chúng ta đã tới.” Mạc Cầu nói. “Biết rõ như vậy mà hắn còn dám ra tay, lại ở trong Sơn thành, tám chín phần mười là đối phương muốn gây hấn với chúng ta.”
“Ừm.” Tang Thanh Hàn trầm ngâm, ánh mắt chuyển thành ngoan lệ, nàng chậm rãi gật đầu. “Sư huynh nói đúng lắm.”
“Loại người này rất tự tin với thực lực của mình, hành vi cũng thường tuỳ tiện.” Mạc Cầu tiếp tục. “Bình thường mà nói, hắn nhất định lưu lại hiện trường nhìn chúng ta biến thành trò cười.”
Nói xong hắn hướng pháp nhãn về phía đám người đang vây xem bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận