Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 125: Lương y

Mấy ngày sau, hai người ở lại Tả gia, kết thúc mấy tháng bôn ba, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Cả ngày Tần Thanh Dung ở bên cạnh Ngô thị, còn Mạc Cầu trừ những lúc tu luyện võ nghệ thì ra ngoài xem xét mọi thứ nơi đây.
Phủ Đông An rất lớn. Chỉ phía nam thành đã bằng mấy lần thành Giác Tinh lúc trước, kinh doanh buôn bán cũng sầm uất hơn các thành nhỏ rất nhiều.
Qua mấy ngày đi xem hắn cũng chưa thấy hết được phía nam thành này, đủ thấy trong thành nội phải lớn cỡ nào.
Tại Sái Kim Nhai.
Đường phố rộng ba trượng, hai bên đều là cửa hàng, quầy hàng, bán đủ các thứ thiên nam địa bắc. Tại một cửa hàng trang sức nằm ở đó, việc kinh doanh bình thường khá tốt. Có hai người từ cửa hàng đi ra. Một người là Tần Thanh Dung. Nàng biểu hiện vui vẻ, trên tay cầm một cái trâm bằng ngọc xoay qua xoay lại.
“Cái trâm cỡ này mà có mười lượng bạc, xem ra giá cả ở phủ Đông An này cũng không quá đắt.”
“Có thể nó chỉ là những đồ thông thường, số lượng nhiều nên giá không thể quá cao được.” Mạc Cầu đi bên cạnh tiếp lời. “Ngươi mua nó tặng cho người khác à?”
Tần Thanh Dung vốn không thích các thứ đồ trang sức lắm, thường kêu vướng víu rườm rà, lần này lại lựa chọn hết sức cẩn thận tỉ mỉ.
“Đúng rồi.” Nàng gật đầu. “Đã ở đây lâu như vậy, ta chưa có lễ vật gì tặng cho mẹ nuôi. Ngươi thấy cái trâm này tặng cho Nguyệt Nhi muội thì thế nào?”
Hai mắt Mạc Cầu khẽ chớp.
“Sư tỷ có lòng, còn ta phải là người trả tiền mới phải.”
Muốn vào phải Tố Linh phải nhờ ở cậu Nguyệt Nhi, cái trâm này cũng là vật biểu đạt lòng thành.
“Ngươi là nam nhân, không tiện đưa thứ này cho nữ nhân.” Tần Thanh Dung lắc đầu cười cười. “Đi, đi về phía trước xem xem có thứ gì trang trí để tặng mẹ nuôi không. Người rất thích đồ làm từ gỗ tử đàn.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu.
Hai người, một người xinh đẹp trẻ trung, một người trầm ổn nội liễm cùng nhau sóng vai mà đi, chuyện trò vui vẻ.
Trời đã về chiều, hoàng hôn dần buông xuống.
Hai bên đường người qua kẻ lại đông như mắc cửi, mái hiên chập trùng. Hai người lẫn vào trong đó. Tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
Ở cuối phố có một quán trà lộ thiên, người ngồi không đông lắm.
Hai người Mạc Cầu đi lại một hồi đã hơi mệt liền tìm một chỗ trống ngồi xuống, kêu một ấm trà mây.
“Dược cốc mãi gần Liên Vân Sơn, khoảng cách tới thanh nam là gần trăm dặm. Sau này ngươi đi Linh Tố Phái rồi sẽ không dễ trở về thường xuyên được.” Tần Thanh Dung bưng bát trà lên, nước trà sóng sánh, vẻ mặt không dấu được vẻ thất vọng xen lẫn với cô đơn. “Không biết bao lâu chúng ta mới gặp lại nhau một lần.”
“Người có vui buồn, có hợp tan, vạn sự khó mà hoàn mỹ theo ý mình được.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Sư tỷ đã tìm được người thân, sau này không lo công việc nữa, coi như ta cũng không phụ sự nhờ vả của Tần sư phó.”
“Không phụ nhờ vả! Ngươi...”, Tần Thanh Dung ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu, ánh mắt phức tạp. “Ngươi không chỉ tập võ, học y, làm một tên thư sinh viết thơ phú cũng được đấy.”
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Sư tỷ nói đùa rồi. Chép thơ đọc chữ còn được, bắt ta nghiên cứu sách vở sáng tác thật là muốn hại ta mà. À đúng rồi,” hắn nhấp một ngụm trà rồi đổi chủ đề. “Tới đây sư tỷ có tính toán gì không?”
“Ta ư...”, Tần Thanh Dung lộ vẻ trầm tư. “Mẹ nuôi muốn ta giúp thế huynh trông nom hiệu thuốc. Việc ấy lúc trước ta cũng đã từng làm, xem có một chút kinh nghiệm.”
“Cũng phải.” Mạc Cầu gật đầu.
“Nhưng tính tình Văn Bác sư huynh vốn dễ dãi, không am hiểu việc buôn bán lắm. Mấy năm nay việc kinh doanh của hiệu thuốc chỉ miễn cưỡng duy trì được thôi.” Nói xong, nàng lắc đầu. “Rõ ràng y thuật không tồi, nhưng lợi nhuận kinh doanh không có mấy. Theo ta thấy sư huynh không thích hợp với công việc quản lý hiệu thuốc.”
Sư tỷ định giúp hắn?” Mạc Cầu hỏi.
“Ta dù sao cũng chỉ là người ngoài.” Tần Thanh Dung thở dài, lắc đầu. “Nói là nhận thân, nhưng cũng không tiện nhúng tay sâu vào nội tình của họ.”
Mạc Cầu hiểu được. “Nói cách khác, sư tỷ chỉ định làm việc bình thường ở hiệu thuốc thôi chứ không định tham gia vào việc kinh doanh làm ăn của họ.”
“Phải.” Thanh Dung gật đầu. “Tìm người để kết bằng hữu thì thế huynh rất hợp, nhưng tìm người để cùng làm ăn kinh doanh thì người như vậy không được phù hợp lắm. Ta có hỏi mẹ nuôi, viện tử lúc trước đã bị người ta mua rồi, bây giờ muốn mua lại cũng không dễ.”
Nàng buông bát trà xuống, vẻ mặt trầm tư.
“Ta định qua mấy ngày nữa sẽ đến Phương gia báo phỏng để giữ gìn quan hệ. Phương gia là đại tộc trong thành nội, dù không kết thân được với Phương tiểu thư thì cũng nên gặp Phương di một lần. Ngoài ra còn có Nhạc gia kia nữa. Họ là gia đình luyện khí, chúng ta có lệnh bài của họ trong tay, cũng có thể đến đó. Tạo dựng được quan hệ, sau này ở phủ Đông An dẫu không thành đại phú đại quý thì cũng dễ dàng đặt chân, không phải lo lắng lắm.”
Mạc Cầu nhìn đối phương với vẻ lạ lẫm.
“Sao vậy?” Tần Thanh Dung thấy hắn nhìn mình thì không khỏi giật mình, đưa tay sờ lên mặt.
“Không có gì.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chỉ là, ta thấy sư tỷ hơi khác lúc trước.”
Trước kia tính nàng thuần phác, đầu óc đơn giản, chuyện đời không va chạm mấy. Hiện giờ nàng đã như biến thành một người khác. Trải nghiệm nhân sinh quả có ảnh hưởng lớn tới tính cách của con người.
“Thật sao?’ Nghe vậy, sắc mặt nàng cũng thay đổi. “Con người ta rồi cũng đều sẽ thay đổi.”
“Đúng vậy đó.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Được vậy cũng tốt, ta cũng có thể yên tâm.”
“Lão bản.”
Tần Thanh Dung nhìn Mạc Cầu, chưa kịp nói gì thì có tiếng người cất lên giận dữ.
“Điểm tâm của chúng ta xong chưa?”
“Được rồi được rồi.” Lão bản vội đáp rồi nhanh chóng bưng đồ tới bàn. “Khách quan, mời ngài thong thả dùng.’.
“Trà cũng nguội rồi.” Tần Thanh Dung cúi đầu xuống, bả vai khẽ rung lên.
“Sư đệ yên tâm, ngươi đưa ta đến phủ Đông An, ta nhất định sẽ đưa được ngươi vào Linh Tố Phái. Theo như lúc trước, vậy là xong đúng không?”
“Vâng.” Mạc Cầu hơi ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu.
“Tần cô nương, Mạc công tử.” Hai người vừa ăn điểm tâm thì có một tên sai vặt trong hiệu thuốc chạy tới.
“Nhanh lên, chưởng quản tìm hai người, nói là có khách quý đến.”
“Ồ?”
Hai người liếc nhìn nhau, vội vàng đứng dậy.
Quý nhân theo lời của Tả Văn Bác họ Triệu, tên là Đông Du, chính là cữu cữu của Nguyệt Nhi, là một quản sự ngoại môn của Linh Tố Phái.
Người này cao gầy, trên cằm có râu dài ba tấc, trên người mặc gấm vóc, dáng vẻ rất khó khí phái. Nhưng ánh mắt người này chớp động khiến cho người ta có cảm giác tâm tính không được chính trực.
Trong hậu đường hiệu thuốc, Triệu quản sự ngồi ngay ngắn ở giữa, đưa mắt nhìn một lượt Mạc Cầu.
“Đệ tử đời sau của Hứa lão hả?”
“Vâng.” Mạc Cầu chắp tay đáp. “Vãn bối tên Mạc Cầu, gặp qua Triệu quản sự.”
“Ừ.” Triệu quản sự gật đầu. “Trước kia Hứa Mộ Vân ở Linh Tố Phái cũng xem như là một người có danh tiếng. Chỉ tiếc là động vào cao thủ Hậu thiên nên phải đi tị nạn ở nơi xa. Ngươi là đệ tử của hắn, sở học chắc là Thanh Nang Dược Kinh rồi?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu.
“Ta có một chuyện không hiểu.” Triệu quản sự vuốt râu nói. “Mấy ngày trước có một người ở bên ngoài tìm tới, nói là bị tiêu chảy. Sau khi xem bệnh thì thấy có biểu hiện tỳ thấp nên đệ tử kê Nhị Trần Thang để trị, lúc đó ta cũng có nhìn qua, thấy không có vấn đề gì. Ai ngờ...”
“Mấy ngày sau, khi đã dùng hết thuốc, bệnh nhân không những không khỏi mà tình trạng còn trầm trọng hơn, chuyển thành tỳ thận dương hư. Ngươi nói xem phải kê thuốc thế nào mới đúng?”
Việc này chính là khảo nghiệm của Triệu quản sự đối với Mạc Cầu rồi. Nghe xong hắn nói thì cả Tần Thanh Dung và Tả Văn Bác đều lâm vào trầm tư.
“Không cần đơn thuốc.” Mạc Cầu không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay.
“Nếu phải dùng thuốc, thì sẽ phải dùng tới Khai Cát Căn Liên, nhưng người này bị tiêu chảy biến chứng dẫn đến tỳ hư, thận nhu, là biểu hiện bên ngoài của bệnh. Không trị căn nguyên thì càng để lâu càng nghiêm trọng. Theo ta thấy nên dùng Ích Khí Hoàn. Thanh Nang Dược Kinh quyển hạ, chương 3 câu thứ sáu có ghi chép về nó: thấp nhiệt chi biến, ngoại hiển ngũ tạng, có thể đem ích khí hóa thành thể rắn, trị được gốc rễ vấn đề.”
“Bộp bộp...”
Tiếng vỗ tay vang lên, Triệu quản sự lộ ra ý cười, từ chỗ ngồi cũng đứng dậy. “Tốt, nói hay lắm. Chỉ bằng mấy lời ấy đã chứng tỏ các hạ dùng thuốc không còn cứng nhắc mà linh hoạt tùy biến, có thể xưng là lương y. Muốn gia nhập Linh Tố Phái không khó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận