Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 377: Giao thủ (2)

Huyết quang giãn ra giữa trời giống như một con cự thú bị vây khốn trong một cái lồng đang không ngừng giãy giụa.
“Oanh.”
Không khí chấn động.
“Phốc!” Đan Bất Quy phun ra một ngụm máu tươi, chưa kịp hành động thêm gì đã bị huyết quang nhào tới thôn phệ.
“Phù pháp không kém, chỉ là tu vi quá thấp.”
Trong màn huyết quang, giọng nói kia vang lên bình thản. Huyết vân xoay mình xông thẳng lên không trung mà đi với tốc độ kinh người.
“Bạch!”
Dòng sông huyết sắc như từ trên trời khuynh đảo giáng xuống, uy áp vô tận gắt gao đuổi theo thân ảnh phía trước. Đối với hắn, đối phương chạy trước vài dặm cũng chỉ làm tiêu hao của hắn một chút thời gian mà thôi. Trong lòng hắn đã sinh sát niệm, phá hỏng việc thôn phệ huyết thực hai người của hắn, không ai có thể trốn được.
Kỷ Tuyết mới từ dưới mặt đất thò đầu lên đã lộ vẻ mặt hoảng sợ, khóc rống lên một tiếng rồi ngự kiếm nghịch thế chém ra một chém.
“Coong!”
Kiếm quang run run rồi đại thịnh, nhưng dù nàng đã dốc toàn lực, liều lĩnh ép hết tiềm lực bản thân ra để thi triển một kiếm này thì trước mặt huyết quang kia nó cũng nhanh chóng bị nuốt chửng. Nó đang muốn quay trở về thì đột nhiên dừng lại ở giữa trời.
“Là ai?” Một gương mặt huyết sắc từ từ hiện ra, nhìn về phía đỉnh núi đằng trước. “Ngươi muốn ngăn cản ta?”
“Thì ra là cao nhân của Huyết Sát Tông.” Trên đỉnh núi, Mạc Cầu bình thản chắp tay. “Đệ tử ngoại môn của Thương Vũ Phái là Mạc Cầu xin ra mắt.”
“Hắc hắc…”, Gương mặt kia nở nụ cười lạnh lẽo. “Nếu đã biết ta là người của Huyết Sát Tông thì cũng phải biết, Thương Vũ Phái không doạ được ta.”
Huyết Sát Tông là tông môn Tiên đạo đương ở thời đỉnh phong, cùng là tồn tại ngang với Chân Tiên Đạo, Thượng Thanh Tông, bọn họ tất nhiên không để Thương Vũ Phái trong mắt, huống gì chỉ là một đệ tử ngoại môn.
“Không dám.” Mạc Cầu thu tay lại, hắn lạnh nhạt. “Chỉ là hai người vừa mới bị đạo hữu đuổi theo lại có chút quan hệ với Mạc mỗ đây, không biết đạo hữu có thể nể mặt mà tha cho bọn họ một mạng hay không?”
“Ngươi muốn xin cho bọn chúng?” Gương mặt huyết sắc nhúc nhích, hai bóng người bị huyết quang bao phủ từ từ hiện ra.
“Tiểu tử, sở dĩ ngươi có thể yên ổn ở quanh đây nhiều năm như vậy chính là vì ta không thèm để ý đến mà thôi. Ngươi còn không biết thân phận!”
Sóng âm trên không trung gây ra một trận cuồng phong khiến hai mắt Mạc Cầu cũng phải nheo lại.
“Đừng giở trò.” Mạc Cầu thở dài. “Nếu bản thể ngươi ở đây thì Mạc mỗ có thể sẽ nhượng bộ mà lui, lúc này ngươi chỉ là một phân thần ký thác vào Pháp khí mà thôi, ngươi nghĩ có thể hù doạ ta hay sao?”
“Hừm!” Gương mặt huyết sắc không giấu được sự ngạc nhiên. “Hảo nhãn lực!”
“Ta đã nghe qua chư đại tiên tông có phương pháp đoạt xá ký sinh, chỉ cần thần hồn đủ mạnh là được.” Mạc Cầu mở lời. “Phương pháp ấy mặc dù có nhiều hạn chế nhưng cũng cung cấp hy vọng Trúc Cơ cho không ít người. Hôm nay được diện kiến quả thực là cao minh.”
“Không sai.” Gương mặt kia biến sắc. “Cũng mỗ tự thấy mình thiên phú bất phàm, nhất tâm hướng đạo, chỉ là bước vào tiên đồ bị chậm mất mấy năm so với người ta mà thôi. Dù đạt tới Luyện khí viên mãn thì cũng bỏ lỡ mất một giáp đại nạn. Ta… sao có thể cam tâm!”
Gương mặt huyết sắc kia ngửa lên trời mà gào thét. “Tiểu tử, đùng chọc giận ta, mau cút đi…”
“Coong!” Tiếng kiếm ngân vang lên khẽ khẽ, một vòng kiếm quang xuyên thủng hư không, vượt qua khoảng cách gần một dặm chém vào trong đám huyết vân.
Thời gian xung quanh như dừng lại.
Lưu quang!
Kiếm ngừng, thời gian dần trở lại bình thường. Huyết vân ngưng tụ giữa không trung dần tan rã thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng hiện ra một thanh đoản kiếm màu đỏ.
“Bạch!”
Âm Phong Vô Ảnh Kiếm đảo ngược, mang hai người Đan Bất Quy đang hôn mê bất tỉnh về.
“Nói nhảm nhiều quá.” Mạc Cầu vung tay áo, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo. “Ngươi nghĩ ta có tâm trạng mà nghe ngươi ca thán à. Nếu không phải nhất thời không nhìn thấy nơi ở chân thân của ngươi, Mạc mỗ đã một kiếm giết ngươi rồi.”
“Ngươi… ngươi…” Âm thanh lạnh lẽo ẩn chứa nỗi giận vô cùng tận, hắn không nhịn được mà gầm lên. “Ngươi muốn chết.”
Tiếng rống vang lên, huyết kiếm run rẩy giữa trời, từng đạo huyết ảnh hiện ra hoà thành dòng sông dài lao vọt tới.
Mạc Cầu nheo mắt, thân thể cũng ngưng trọng. Cao thủ Luyện khí viên mãn không phải trò đùa, đây là lần đầu tiên hắn chính diện giao tranh, đối phương cũng khiến hắn có cảm giác áp lực trước giờ chưa từng có. Tuy nhiên, lần gặp này chỉ là phân thần của đối phương, dù có dùng đến thượng phẩm pháp khí hắn cũng không quá e ngại.
Mạc Cầu suy nghĩ rồi khẽ vươn tay ra.
“Hô…”
Chín đầu hoả long gào thét xuất hiện, rồi đột kích vào phi kiếm phía trước. Liệt diễm bùng nổ ẩn chứa Lôi hoả nồng đậm như một thứ chất lỏng sền sệt va chạm với nhau.
“Ầm ầm…”
Trên bầu trời, huyết quang và liệt diễm cùng bộc phát chiếu rọi một phương trời.
Dưới lòng đất trong Mục phủ.
“Đáng chết!”
Người áo đen mở to mắt. “Dám hủy phân thần ta gian khổ tế luyện ra, ta muốn cái mạng của ngươi!”
Trong tiếng rống giận, hắn hoá thành một đạo huyết quang xông ra từ lòng đất, bay vút về nơi xa.
Đúng lúc ấy, huyết quang giữa trời ngưng trệ, hắn lấy từ bên hông ra một vật, quét mắt nhìn rồi lộ ra vẻ nghi ngờ bất định.
“Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai. Hắn tới đây làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận