Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 175: Ngự Thú Chân Quyết

Tại một vị trí ở sườn núi, có một khu vực đằng mạn mọc chằng chịt như thác nước che giấu vách núi đá ở phía sau. Lúc này chúng đang bị người ta giật xuống, làm lộ ra một sơn động được tạo tác đơn giản.
Cửa hang động cao gần một trượng, bên trong toàn một màu đen, cánh cửa động bên ngoài đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Một đám người đang thay nhau khuân mười cái rương gỗ từ bên trong động ra ngoài, từ số lượng này mà đoán thì thu hoạch không tệ. Nhưng lúc này mấy người phát hiện ra cửa động đang lộ vẻ giận dữ, đao kiếm đều tuốt ra khỏi vỏ nhìn hằm hằm vào đám người vừa tới.
Một người trong số đó gầm lên.
“Tàng bảo địa này là do chúng ta phát hiện, đồ vật cũng là chúng ta khuân ra, tại sao phải cho các ngươi?”
“Dựa vào cái gì sao?” Đối diện với hắn là một nữ tử với dáng người thướt tha, đôi chân thon dài đang cười lạnh. “Trân bảo thiên hạ, có năng lực thì cứ lấy. Chúng ta có đông người, thực lực mạnh, nếu các ngươi không phục thì cứ việc động thủ.”
Nàng cao giọng, bộ dáng đúng là ỷ mạnh hiếp yếu.
“Ngươi...”
“Tử Dương Môn thật quá bá đạo!”
“Giản Băng Như, ngươi chỉ dựa vào uy phong của tiền bối, có bản lĩnh thì tự mình động thủ xem, chúng ta quyết không sợ ngươi.”
Đám người kia từ phục sức đến binh khí đều khác nhau, có lẽ là đến từ nhiều thế lực nhưng hiện giờ ai nấy đều tức giận như nhau. Có điều, đối mặt với nhóm người của Tử Dương Môn, bọn họ không dám động thủ thật, chỉ liên tục quát mắng.
“Ngậm miệng.” Giản Băng Như lạnh lẽo. “Có bản lĩnh gì thì mau giở ra, để ta xem kiếm trong tay ta hay miệng lưỡi của ngươi lợi hại hơn.”
Đám người kia nghe thấy vậy thì đều im lặng.
Nàng là con gái của phó môn chủ Tử Dương Môn, tu vi không cao lắm nhưng địa vị lại cao. Tính cách nóng nảy, được phụ huynh nuông chiều, trước giờ không mấy khi chịu nói đạo lý. Bọn họ nghe đồn mấy tháng trước hôn thê của nàng bị người ta giết chết, tính tình từ đó càng trở nên cực đoan.
“Ngao...”
Đột nhiên có tiếng thú rống từ xa truyền tới, tiếng rống ngày một lại gần.
Nghe thấy âm thanh này, đám người yếu thế tỏ ra mừng rỡ. “Là dị thú trông chừng bảo địa. Lần này nó trở về, để xem Tử Dương Môn các ngươi có biện pháp xử lý hay không? Chúng ta chịu mất hai người mới dụ nó đi nơi khác được...”
“A!” Giản Băng Như khinh thường, nàng vẫy tay về phía sau. “Chử trưởng lão, ngươi mang người dụ nó đi chỗ khác, chớ để ảnh hưởng đến nơi này.”
“Vâng.” Ở phía sau, Chử Trang gật đầu, mặt không biểu lộ gì. “Cát Nguyên, đi theo ta.”
“Vâng.”
Cát Nguyên gật đầu. Hai người một trước một sau di chuyển về phía trước cách con dị thú một khoảng không xa, đồng thời lấy từ trên người ra một loại thuốc bột.
Người của Linh Tố Phái hay phải lên núi hái thuốc, gặp dị thú cũng là chuyện thường thấy, kinh nghiệm đối phó rất nhiều. Lần này ra đi vội vàng, Cát Nguyên còn trẻ, không tránh được việc cảm thấy tâm tình không thoải mái.
Bọn hắn vốn là đại phu đi theo nhóm người của Tử Dương Môn, việc chính của bọn họ là trị bệnh cứu người, dựa vào cái gì mà người ta coi họ như đám sai vặt thế này?
Trên đường đi, khu thú đuổi chim, thậm chí là nhóm lửa bắc bếp, việc nào bọn họ cũng phải động đến. Hắn vốn là đệ tử trẻ tuổi ưu tú của tông môn, trong lòng không khỏi bất mãn.
Thấy con dị thú đã bị dụ đi, Giản Băng Như quay đầu, gương mặt xinh đẹp âm trầm đưa mắt nhìn đám người.
“Các ngươi nên ngoan ngoãn mang đồ giấu trên người ra đi, đừng để chúng ta phải ra tay.”
Không gian trở nên yên tĩnh.
“Đi.”
“Bạch!”
Trong đám người, có hai người đột nhiên vận lực, phóng hết tốc lực vào cánh rừng rậm bên cạnh. Trên người bọn họ chắc chắn đang giấu thứ gì đó.
“Muốn chết. Lưu lại cho ta!”
Chưa cần Giản Băng như mở miệng, trong nhóm người Tử Dương Môn có mấy thân ảnh lao ra, nhanh chóng đuổi theo.
So với đám người hỗn tạp đến từ các thế lực nhỏ hơn, người của Tử Dương Môn có tu vi cao hơn, thực lực cũng mạnh. Nhưng chỉ một lát sau đã có người quay trở lại. Người này toàn thân dính máu. Hắn nhe răng cười âm trầm rồi đưa một vật cho Giản Băng Như.
Giản Băng Như nhận lấy. Nàng quét mắt nhìn qua thì hai mắt sáng lên.
“Ngự thú...”
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị nàng đè xuống, chỉ có vẻ mặt hưng phấn là không giấu được. Hắc Sát Giáo từng có nhất thánh nhị diệu ngũ thần thông là bát đại cao thủ, trong đó có ba vị vẫn được người đời bàn tán nhắc đến nhiều là Tán nhân ngự thú, Vạn Độc Chân Quân và Thiên Cơ cư sĩ.
Một người có thể ngự thú, một người giải được bách độc, người còn lại vô cùng am hiểu cơ quan, bí thuật khó lường.
Bọn họ tuy là bàng môn tà đạo nhưng thanh danh vang vọng, là ba người gần với truyền thừa Ngũ Sát chân pháp của Hắc Sát Giáo nhất.
Nơi này có dị thú trông giữ, bảo tàng cũng có nhiều hình vẽ trùng thú, bên trong cất giấu vật gì là có thể đoán được.
“Đi.” Giản Băng như vung tay lên. “Lấy đồ vật về đây.”
“Được.”
“Soạt...”
Đám người đối diện vội rút hết đao kiếm ra khỏi vỏ, toàn thân người nào người nấy căng ra.
“Sao?” Gương mặt xinh đẹp của Giản Băng Như trở nên lạnh lẽo. “Các ngươi muốn động thủ? Các ngươi nên nghĩ kỹ cho thông. Tới lúc động thủ rồi có muốn rút lui thì cũng đã muộn.”
Nàng cười lạnh, đám người Tử Dương Môn phía sau cũng chậm rãi tiến tới, kình khí trên thân không ngừng phun trào. Bọn hắn không có ai là kẻ yếu, trong đó có ba người là cao thủ nhị lưu, hơn nữa còn là cao thủ trong đám nhị lưu.
Hai nhóm người đối mắt nhìn nhau một lúc, rất nhiều người của phe đối diện đã từ từ hạ binh khí xuống. Hoàn cảnh này động thủ không phải là giải pháp khôn ngoan, đồ vật chưa chắc đã giữ được mà tính mạng có khi cũng chẳng còn.
“Hừ!” Giản Băng Như quét mắt nhìn đối phương, cười lên một tiếng vẻ khinh thường. “Một đám ô hợp, thật đáng xấu hổ. Ta thật muốn xem xem các ngươi có ai dám ra tay ngăn cản.”
“Bốp bốp...”
Bỗng nhiên, từ phía sau nàng vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy.
“Thật là uy phong, thật là khí phách. Quả không hổ là tam tiểu thư của Giản gia.”
Đám người Tử Dương Môn nghe tiếng nói thì quay đầu nhìn lại. Trước mặt bọn họ là một người vác song kiếm đang chậm rãi đi tới. Đối phương chỉ có một người nhưng mang lại cảm giác như có ngàn quân đi theo hắn.
“Quỷ Đầu Kiếm Cử Giai Hoa!”
“Là hắn... cao thủ nhất lưu!”
Thấy đối phương đi tới, cả đám nhộn nhạo, đám người của Tử Dương Môn cũng biến sắc.
“Cử Giai Hoa.” Gương mặt xinh đẹp của Giản Băng Như trở nên ngưng trọng. “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm việc mà ngươi vừa muốn làm.” Dáng người Cử Giai Hoa thấp đậm, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn. Hắn nở nụ cười âm lãnh. “Tiểu nha đầu, mau đem đồ vật trong tay ngươi giao ra đây, chớ để ta phải động thủ.”
“Ngươi dám cướp đồ của Tử Dương Môn chúng ta!” Giản Băng Như cau mày, lộ ra sát khí.
“Hắc...” Cử Giai Hoa cười lạnh. “Người khác sợ Tử Dương Môn, Chu mỗ thì không. Nha đầu, ngươi cũng thật can đảm đấy...”
Hắn chưa dứt lời, Quỷ Đầu Kiếm đã ra khỏi vỏ, trong nháy mắt tạo thành hai đạo huyết sắc từ trên không chém xuống.
“Soạt!”
Kiếm quang vừa ra đã thu lại, hai cao thủ nhị lưu của Tử Dương Môn lùi lại mấy bước, miệng phun ra một búng máu.
Nhất lưu và nhị lưu có sự chênh lệch lớn, đối phương lại còn là cao thủ trong đám cao thủ nhất lưu.
“Nể mặt mũi Tử Dương Môn, lần này ta tha cho các ngươi một mạng.” Cử Giai Hoa khẽ liếc nhìn đám người rồi vươn tay về phía trước. “Nhưng nếu các ngươi tưởng có thể giữ lại đồ vật trong người thì sai rồi. Mau đưa ra đây.”
Hung sát chi khí trên người hắn tỏa ra mạnh mẽ, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, sắc mặt Giản Băng Như cũng đại biến. Nàng biết, nếu không làm theo, đối phương sẽ ra tay giết người thật sự.
Đúng vào lúc ấy, từ xa lại vang lên tiếng bước chân. Cỏ cây lắc lư, hai người Chử Trang và Cát Nguyên đã trở về.
Vừa bước ra khỏi cánh rừng, thấy tình cảnh trước mắt, hai người cũng sững lại, nhất thời không dám tới gần.
“Bắt lấy.” Đôi mắt Giản Băng Như sáng lên, nàng đột ngột vung tay ném quyển trục về phía hai người. “Mau mang nó lên núi giao cho Thượng Quan thúc phụ!”
Quyển trục tạo nên một đường vòng cung xẹt qua giữa trời hướng về phía hai người Chử Trang. Khinh công người khác có nhanh cũng khó mà theo kịp.
“Ai dám lấy nó?” Cử Giai Hoa nghiêng người, sát khí bộc phát, sát cơ trong mắt khóa kín thân thể hai người.
“Bạch!”
Chử Trang giậm mạnh chân xuống đất, hắn nhìn quyển trục đang bay tới, lại nhìn vẻ lạnh lẽo của Cử Giai Hoa, bước chân vô thức lùi lại hai bước, còn thuận tay kéo theo cả Cát Nguyên vẫn còn đang ngơ ngác.
“Ba!”
Quyển trục rơi xuống đất, lăn vào bụi cỏ.
“Các ngươi...”, Giản Băng Như cắn răng, giậm chân. “Một lũ phế vật.”
“A...”, Cử Giai Hoa cười khẽ. “Xem như các ngươi vẫn còn thức thời.”
“Hô...”
Một luồng gió bất chợt nổi lên, lướt qua bóng mấy người, chỉ trong chớp mắt đã không thấy quyển trục nằm trên mặt đất đâu nữa.
“Ai?”
“Ngự Thú Chân Quyết?” Mạc Cầu mặc áo bào đen hiện ra cách đó không xa, bàn tay nâng nâng quyển trục. “Không ngờ lại là nó. Nếu đã là vật vô chủ rơi trên mặt đất, tại hạ sẽ không khách khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận